Cảnh Hoà thì thảm rồi, phải làm mồi nhử yêu ma. Cực lực mà chạy, nguy hiểm trùng trùng. Còn về phần Triệu Hoài, lại đang ở đằng xa mà tận tình quan sát. Nhìn về một màn trước mắt, hắn ta hài lòng không thôi.
- Xem ra cái tên đó tiến bộ không ít, không biết trải qua sự kiện lần này sẽ biến đổi ra sao đây? Quá trình trưởng thành của hắn, vẫn còn dài lắm!- Triệu Hoài nhẹ gật đầu, chăm chú mà nhìn.
- Triệu Hoài, làm nhiều chuyện đến như thế, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?- DG bất ngờ lên tiếng, giọng điệu còn là có chút hoài nghi.
- Không vì gì cả, chỉ đơn giản là mua vui cho bản thân mà thôi! Không được à?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, vẫn là cái dáng vẻ điềm đạm như thường đó.
- Mua vui? Với tính cách của ngươi, chuyện này cũng có thể lắm. Nhưng phiền phức trong đó, ngươi từng có tính tới chưa? Đừng để bản thân phải chịu thiệt đấy!- DG nói tiếp, lo lắng lộ rõ.
- Ta mà chịu thiệt à? Ngươi khác không chịu thiệt trong tay ta thì thôi chứ, ta mà lại chịu thiệt trong tay ai. Ngươi đó, đừng có mà lo xa. Đợi ta giải quyết xong sự việc lần này thì sẽ tìm về một lượng lớn Urimi tinh luyện cho ngươi. Đến lúc đó, tha hồ mà hồi phục!- Triệu Hoài giờ đây, một thân tự tin lộ rõ.
- Cứu mạng, cứu mạng a!- Giữa lúc cả hai đang trò chuyện lại có âm thanh như mổ lợn truyền đến. Đưa mắt nhìn tới, thì ra là Cảnh Hoà hét lớn cầu cứu.
Phía sau hắn ta, là cả một bầy yêu ma điên cuồng truy đuổi. Con nào con nấy đều là một mặt hung ác, dữ tợn không thôi. Nhe nanh múa vuốt, t·ấn c·ông không ngừng. Cũng mai là tốc độ của Cảnh Hoà nhanh, không thì lại làm mồi ngon cho bọn nó.
- Hazz, đúng là chuyện gì thì cũng phải có ta mới được. Vào việc thôi, nhanh lẹ còn về ăn cơm nữa, đói rồi!- Triệu Hoài thở dài một hơi, vẻ mặt vẫn là có chút ngao ngán.
Mắt thấy hắn ta, tay cầm hai cây cờ, một xanh một đỏ. Sau khi hít lấy một hơi dài, liền uyển chuyển mà múa. Trái phải trước sau, nhịp nhàng từng bước. Xoay hông lắc người, phải nói là cực kì điệu nghệ.
- Wa, đúng là biết chơi mà! Đáng học hỏi, đáng học hỏi!- Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà không khỏi thán phục.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Triệu Hoài, Cảnh Hoà thành công vượt qua những cạm bẫy đã giăng ra trước đó. Nhưng yêu ma phía sau thì lại không mai mắn đến như vậy. Từng con từng con, cứ thế mà ngã gục xuống.
Hố sâu chông gai, nguy hiểm khôn lường, không c·hết thì cũng phải mất nửa mạng. Cho dù có vượt qua đi chăng nữa thì lại đến với cạm bẫy thứ hai, khó khăn liền được gia tăng gấp bội.
Mìn ẩn phía trước chỉ cần đạp phải, 'bùm' một cái là banh xác. Nếu không phải là vì Triệu Hoài dẫn dắt, Cảnh Hoà cũng không thể nào mà dễ dàng vượt qua cho được. Phía sau liền truyền đến từng t·iếng n·ổ lớn, không khác gì thanh âm pháo hoa rực cháy cả, chói tai nhưng lại cực kì dễ chịu.
Đối diện với tình thế này, yêu ma ngược lại không rút lui mà càng là ra sức đuổi tới. Nhờ vào những con đi trước mở đường, những con phía sau mới có thể an toàn tiến bước. Bọn chúng như thể hóa cuồng vậy, lao lên mà bất chấp tất cả.
- Đù, hiệu quả này hình như có chút ngoài mong muốn. Không sao, liều thì ăn nhiều!- Nhìn về một màn trước mắt, Triệu Hoài bất giác mà buông lời cảm thán.
- Các ngươi có cần phải liều mạng như vậy hay không hả? Ta là ta không thích rồi đấy, chậm lại một chút đi, ai cũng có phần cả!- Chẳng mấy chốc, hàng trăm hàng ngàn con yêu ma đã đuổi kịp Cảnh Hoà.
Chỉ cần chậm một giây thôi, bản thân tùy thời đều có thể làm mồi ngon cho bọn chúng. Điều này khiến cho hắn ta, đổ cả mồ hôi trán. Cũng mai là hiệu quả của thuốc vẫn còn đó, nên mới tạm thời giữ được khoảng cách an toàn.
- Bụt ơi, làm gì đi!- Lần đầu trải nghiệm cái cảm giác này, Cảnh Hoà được phen hoảng hốt tột độ.
- Yên tâm, có ta đây, ngươi không cần phải sợ gì cả. Cứ chạy đi, mọi việc đã có anh lo!- Triệu Hoài thành thục mà đeo kính đen, khí thế phải nói là mười phần dâng tràn.
Mắt thấy trên tay hắn ta giờ đây là khẩu Gatling Gun màu đỏ cực cháy. Triệu Hoài không nói nhiều lời, trực tiếp điên cuồng x·ả s·úng. Tiếng 'Bằng bằng bằng' cứ thế mà vang lên rền cả một vùng trời. Theo đó là vô số yêu ma ngã xuống, thây chất thành đống, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
- Dưới nồng Gatling, chúng sinh bình đẳng!- Triệu Hoài hét lớn, khí thế càng là gia tăng bội phần.
Hắn ta dựa vào địa hình dễ thủ khó công, lấy đó làm nơi tác chiến. Đứng trên một vách đá dựng đứng, tha hồ mà xả đạn, không ngán bất kì một ai. Cho dù là yêu ma cấp cao hay là cấp thấp thì cũng đều như nhau, mười viên là toi. Tất nhiên, thứ đồ chơi này đã được DG cải tiến qua một lượt, không thì uy lực làm sao mà mạnh như vậy cho được.
- Khà khà khà, tới đây đi, điểm số của ta!- Triệu Hoài lúc này, phấn khích không thôi.
Cảnh Hoà thì không được mai mắn như vậy, phía sau là yêu ma điên cuồng t·ruy s·át. Phía trước lại là thằng điên không ngừng bắn tới, tình thế phải nói là cực kì nguy hiểm. Chỉ cần bản thân có bất kì sai sót nào trong việc di chuyển, đều có thể tùy thời bỏ mạng tại đây.
- Wa wa wa, kế hoạch này hình như có gì đó sai sai thì phải. Không ấy, chúng ta dừng lại một chút có được không hả?- Đối diện với tình huống này, Cảnh Hoà phải nói là khóc thét.
- Giờ mà dừng lại, khác gì tìm c·hết. Yên tâm đi, có ta ở đây thì mọi việc là dễ!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, không chút bận tâm.
- Nhưng mà ta thấy, như vậy dễ m·ất m·ạng lắm!- Cảnh Hoà vừa nói vừa phải dốc sức mà chạy, không dám lơ là dù chỉ một giây.
Lời vừa dứt, không biết từ đâu xuất hiện một con yêu ma t·ấn c·ông tới. Móng vuốt sắc bén ấy sượt qua trước mặt hắn ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi là lấy mạng Cảnh Hoà rồi. Cũng mai là kịp thời tránh né, mới bảo toàn được mạng sống của bản thân.
Chưa kịp hoàn hồn, một viên đạn nhanh như tia chớp đã lướt qua ngay trước mắt, bắn thẳng vào đầu con yêu ma kia. Thời gian trôi qua chưa quá năm giây mà Cảnh Hoà đã có hai cơ hội hóa kiếp, khiến cho hắn ta được phen hú vía.
- Way, đừng có chơi như vậy nữa có được không hả? Ta yếu tim đấy, ta đứng tim mà c·hết là bắt đền các ngươi đó. Sống chậm lại một chút đi, gấp đi đầu thai hả gì?- Cảnh Hoà bức xúc mà hét lớn, chứ vậy hoài hắn ta chịu không có nổi.
- Còn ở đó nói xàm gì nữa, lên đây, ta yểm trợ ngươi, nhanh lên!- Bỗng chốc, Triệu Hoài liền cảm nhận được có điều bất thường xung quanh nơi này.
Ấy vậy mà, tốc độ x·ả s·úng của bản thân lại không bằng tốc độ tiến công của yêu ma. Triệu Hoài phải vất vả lắm, cố gắng hết sức bình sinh mới có thể tạm thời áp chế được thế cục. Bây giờ sự an toàn của Cảnh Hoà đều phụ thuộc hết vào một mình hắn ta, thái độ liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Từng con từng con ngã xuống nhưng hết con này lại đến con khác không ngừng lao lên. Dường như đạn bắn bao nhiêu cũng không đủ, cạm bẫy trước đây cũng đã trở nên vô dụng. Triệu Hoài biết rằng, cuộc chiến lúc này mới chính thức bắt đầu, giờ mới gọi là khó khăn thực sự.