Một bên khác, sau khi cuộc thi giữa bốn người bọn họ bắt đầu. Thanh Đạt cũng vào việc, ngay lập tức lập sòng. Trở thành nhà cái, chủ trì đặt cược. Cơ hội kiếm tiền tốt như thế này, làm sao mà bỏ qua cho được.
- Đặt đi, đặt đi. Triệu Hoài đặt hai ăn một, Gia Kiệt đặt một ăn hai. Nhanh tay thì còn mà chậm tay thì mất, cơ hội làm giàu chỉ có lần này chứ không có lần sau. Đi ngang qua thì đừng có mà bỏ lỡ!- Thanh Đạt lớn tiếng mà nói, thu hút không ít người tham gia.
- Sao tỉ lệ đặt cược của Triệu Hoài lại là hai ăn một, còn Gia Kiệt chỉ là một ăn hai, ngươi có nhầm lẫn gì không đấy?- Một học viên thắc mắc lên tiếng, b·iểu t·ình còn là có chút hoài nghi.
- Ngươi thì biết cái gì chứ, Triệu Hoài, cái tên khốn nạn đó, thủ đoạn vô biên, mưu hèn kế bẩn phải nói là nhiều vô số kể. Nói không chừng cái tên Gia Kiệt kia sẽ thua thảm trong tay hắn ta. Tỉ lệ đặt cược này, như vậy cũng quá là hợp lý rồi!- Thanh Đạt đáp lời, một thân tự tin lộ rõ.
- Wa, xem ngươi đắc ý chưa kìa. Ta không tin, thiên kiêu nhà bọn ta sẽ thua cái tên khốn kiếp đó. Ta đặt cược thiên kiêu nhà bọn ta thắng, 100 ngàn đồng!- Đối phương mạnh mẽ mà đáp, chẳng chịu yếu thế.
- Xì, đợi đến khi ngươi thua sạch, xem ngươi có còn mạnh miệng như vậy không. Còn các ngươi nữa, mau mau đặt cược đi. Cơ hội chỉ có một, đừng có mà bỏ lỡ đấy!- Thanh Đạt ra sức mà hối thúc bọn họ, khoé miệng thì lại bất giác mà lộ ra nụ cười nham hiểm.
- Đặt cược cái tên khốn kiếp đó không chỉ thua thiệt mà còn có nguy cơ mất trắng. Có ngu mới đặt, ta cược Gia Kiệt thắng, 50 ngàn đồng!- Một tên khác hăng hái mà lên tiếng, nhanh chóng tham gia.
- Nhưng mà... Cái tên kia, lại mang đến cái cảm giác nguy hiểm sao sao á? Ta cảm thấy, cuộc thi lần này nhất định sẽ không đơn giản!- Một học viên Ngự Quy khác trầm ngâm suy tư, nghi hoặc mà nói.
- Sợ gì? Cũng chỉ là chút mưu vẹo vặt mà thôi, có gì phải sợ. Ngươi đấy, cứ học cho cố vô, riết rồi không biết gì cả. Có nhiêu tiền, đưa hết đây, ta giúp ngươi trải đời!- Lý Sự ngay lập tức tiếp cận con mồi, nói lời ngon tiếng ngọt.
- 200 ngàn, đây đã là tất cả số tiền của ta rồi! Mà khoan đã, ngươi là ai thế? Sao ta lại chưa gặp qua lần nào?- Đối phương sau khi đưa tiền mới nhận ra điểm bất thường, liền ngơ ngác mà hỏi.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi tin ta là được!- Lý Sự nhẹ cười, mười phần thân thiện.
-Khoan đã, có gì đó cấn cấn ở đây nè. Ngươi và ta đôi người xa lạ, dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi!- Đối phương nhíu mày, không khỏi hoài nghi.
- Hazz, giữa người với người, lại không có lòng tin thế sao? Tin ta đi, cùng lắm là chúng ta làm lại tự đầu!- Lý Sự đáp lời, ra sức mà huyễn hoặc người ta.
Mắt thấy học viên Ngự Quy hăng hái đến như vậy, học viên của Học viện Long Cơ cũng muốn tham gia. Dù sao loại chuyện cá cược này, cũng thật là mê người. Nhưng chuyện xưa tích cũ là vẫn còn đó, khiến cho một số người e ngại không thôi.
- Ngươi quên rồi à? Ngày trước hắn ta lừa chúng ta như thế nào? Giờ lại còn muốn tham gia, không sợ bị lừa sạch hay sao?- Có người muốn đặt cược, liền bị một người khác nói lời căn ngăn.
- Cũng phải, lần trước so tài với Học viện Phi Phụng, tên đó lừa chúng ta một vố. Lần là Học viện Ngự Quy, cũng không loại trừ khả năng này. Ngươi mà không nhắc nhở, xém tí là ta quên mất!- Nghe được lời ấy, kẻ này như người si tỉnh mộng.
- Nhiều người đến như này, không lẽ hắn ta dám lừa hết sao? Gan cùng mình rồi mới làm như vậy, khác gì tìm c·hết!- Lý Sự một bên nói thêm vào, đây là đang không ngừng dụ dỗ những người xung quanh.
- Ngươi nói cũng có lí, nhưng mà...
- Nhưng nhị gì nữa, cơ hội làm giàu chỉ có một. Không lẽ là người cùng học viện, ta lại lừa ngươi sao? Ta là ta thấy, Gia Kiệt có tỉ lệ thắng rất là cao đấy, còn không mau đặt cược vào hắn. Biết đâu thắng lớn một phen thì sao?- Lời đối phương chưa kịp nói hết, Lý Sự đã vội cắt ngang.
- Sao mà nghe ngươi nói, sặc mùi xạo sự thế? Không có chút gì, gọi là uy tín luôn đấy!- Đối phương nhìn về hắn ta, ánh mắt không khỏi ngờ vực.
- Ây, đó là vì ngươi chưa hiểu gì về ta thôi. Ta muốn tốt cho anh em, nên mới khuyên các ngươi chân thành như thế. Cơ hội chỉ có một, có lần này chứ không có lần sau. Làm người ấy mà, phải biết nắm bắt thời cơ. Một khi bỏ lỡ, chính là hối hận cả đời!- Lý Sự trầm giọng, làm ra một thân ưu sầu mà nói.
- Ta của năm đó, vốn dĩ có một cơ hội đổi đời. Chỉ vì mãi chần chừ không quyết, để nó vuột khỏi tầm tay. Giờ, mới trở thành cái bộ dáng thảm hại như này. Thấy các ngươi vẫn còn trẻ người non dạ, nên mới dốc sức khuyên can. Nếu đã không nghe, vậy đành thôi vậy. Con người ấy mà, phải thất bại một hai lần mới có thể rút kinh nghiệm được. Ta mong là các ngươi, đừng có mà hối hận như ta là được! (Nói khô đến cả cổ họng rồi, mà không lừa được bọn họ thì thôi vậy. Sao mà bây giờ lừa người, lại khó khăn đến thế không biết nữa?)- Nói rồi, Lí Sự xoay người rời đi. Để lại đó cho đối phương, một khoảng trống trong tâm hồn.
- Hay quá, cảm động lắm, ta nhất định sẽ đem cả gia tài của mình ra cược. Người khác có thể không tin ngươi nhưng ta thì tin!
- Đúng vậy, làm giàu không có, khó cái là không có cơ hội làm giàu. Giờ nó đã ở ngay trước mắt, làm sao mà bỏ lỡ cho được!
- Way, các ngươi bình tĩnh lại một chút đi, cẩn thận không là bị lừa đó!- Mặc cho có người can ngăn như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng chịu lắng nghe.
- Hazz, nói mà không nghe, đến lúc bị lừa đừng có mà trách ta đấy. Nếu khuyên can đã không thành, vậy thì... Cho ta tham gia với, ta cũng muốn làm giàu!- Đứng trước tình thế này, tên đó cũng khó mà thoát khỏi mê hoặc.
Khung cảnh nơi này giờ đây, náo nhiệt không thôi. Dưới sự chủ trì của Thanh Đạt, cùng với đó là sự phối hợp nhịp nhàng của Lý Sự. Đã lôi kéo không ít học viên tham gia vào trò đỏ đen này. Nhìn về một màn trước mặt, thầy Mạnh vẫn là có chút ngán ngẫm.
- Mấy cái đứa này, đúng là hết nói nổi mà. Cái hay không học, toàn là học ba cái thứ gì đâu không!- Thầy Mạnh buông lời cảm thán, nhưng vẻ mặt ấy lại điềm tĩnh như thường.
- Đó là học viên của ngươi đấy à? Một tên thì không xem ai ra gì, một tên thì cờ bạc thành tính. Có thể dạy dỗ ra thể loại này, ngươi cũng tài thật!- Phúc Trọng một bên lên tiếng, nói lời mỉa mai.
- Quá khen, học viên của ta chỉ có chút thông minh vặt, không có gì là đáng nói cả. Đâu bằng học viên của ngươi thiên phú hơn người, tâm tính điềm đạm. Ấy vậy mà, lại bị học viên của ta chơi đùa hết lần này đến lần khác. Ngây thơ đến như vậy, không bị người ta chơi c·hết thật sự là mai mắn phước đức mấy đời để lại mà!- Thầy Mạnh cũng chẳng chịu kém cạnh, liền ra sức mà đáp trả.
- Ngươi nói cái gì? Cái tên khốn kiếp này!- Nghe được lời đó, Phúc Trọng tức giận khôn nguôi.
- Nói ngươi đấy, cái đồ chó c·hết!- Thầy Mạnh nghiến răng mà nói, nét mặt còn là dữ tợn không ít. Hai người bọn họ, chỉ thiếu chút nữa là giao chiến với nhau ngay tại đây.