Triệu Hoài không chút gấp gáp, từ tốn mà quan sát lấy tình hình đối phương. Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, bất giác mà thở dài một hơi. Sau đó, lại đưa tay chống cằm, nhẹ lắc đầu suy tư. Những hành động này, dọa cho Bích Hạ được phen c·hết kh·iếp.
- Cảnh Hoà, hắn ta rốt cuộc ra sao? Còn cứu được hay không?- Bích Hạ sốt sắng mà hỏi, quan tâm không thôi.
- Này hả? À, ừm,... Nói sao ta? Cứu thì được đấy nhưng có điều là, một tháng chỉ về nhà được hai ngày, là mùng một với ngày rằm. Riêng tháng bảy âm lịch thì ở được nguyên tháng!- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng không kém phần trêu đùa.
- Như vậy là sao hả? Ngươi nói rõ ra coi!- Nghe được lời đó, Bích Hạ một mặt ngơ ngác, khó mà hiểu rõ chuyện gì.
- Nói như vậy mà chưa hiểu nữa à? Chậm tiêu thế? Hazz, bây giờ cô làm theo những gì mà ta nói nè. Lấy ít chanh pha với đường, rồi đổ nước sôi vào, xong thì cho hắn ta uống!- Triệu Hoài nói tiếp, giọng điệu đôi phần nghiêm túc.
- Làm như thì sẽ cứu được Cảnh Hoà sao? Có chắc không đấy? Ta cứ cảm thấy nó sao sao ấy?- Bích Hạ đáp lời, hoài nghi không ít.
- Cứu được hay không thì ta không biết. Nhưng nước chanh pha đường, uống vào thì chắc chắn là ngon. Coi như đưa tiễn hắn ta lần cuối đi!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp, càng là ra sức bỡn cợt đối phương.
- Ngươi... Khốn kiếp! Đã là giờ phút nào rồi, mà ngươi còn đùa còn giỡn cho được. Mạng người quan trọng, đừng có đùa nữa có được không hả?- Bích Hạ hét lớn, bất lực lộ rõ.
- Triệu Hoài, đừng đùa nữa. Mau cứu người đi!- Giữa lúc này, Nhược Tuyết lại nghiêm giọng mà lên tiếng.
- Được rồi, được rồi, làm liền đây. Hazz, ai bảo ta ưu tú quá làm gì, cái quái gì cũng biết nên mới cực thân thế này!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, không còn cách nào khác mà bắt tay vào việc.
Mắt thấy, hắn ta ghé miệng sát lỗ tai đối phương. Nhỏ giọng mà nói: 'Chơi đã chưa hả? Còn chơi nữa thì thật sự là ta cứu không nổi ngươi đâu đấy!'
Sau đó, Triệu Hoài lại giả vờ ghé tai vào miệng của Cảnh Hoà mà thăm khám, liền có âm thanh quen thuộc truyền đến: 'Bụt, người cứu ta với. Lỡ chơi quá trớn rồi, giờ dừng lại thì không được. Nàng ấy xé xác ta mất. Nằm nãy giờ, ngứa muốn c·hết, có dám gãi đâu!'
- Chơi gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi. Chừa nghe con!- Triệu Hoài nói lời trách mắng, ngán ngẫm không ít.
- Triệu Hoài, cái tên đó còn biết chữa bệnh nữa à? Có đáng tin không vậy?- Những học viên đứng ngoài quan sát, đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Biết đâu chữa lợn lành thành lợn què thì sao? Đừng có ở đó mà coi thường!- Một tên khác mỉa mai mà nói, khinh thường không kém.
- Wa, ngươi nói như vậy thì đâu có được. Phải nói là, hắn ta chữa lợn què thành lợn c·hết mới phải, haha!- Đám người bọn họ được phen cười lớn, đang hăng say thì bị Nhược Tuyết liếc lấy một cái. Ngay lập tức, liền trở nên ngoan ngoãn hơn.
Bên này, Triệu Hoài trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh. Từ trong người, lấy ra một cây đinh to bằng ngón tay cái. Miệng thì không ngừng lầm bầm, nhẩm tới nhẩm lui. Kèm theo đó là một màn khua tay múa chân, trông dị vô cùng.
- Hưa hưa, thiên linh linh, địa linh linh. Cầu chư thần hiển linh, cứu khổ cứu nạn...
- Wa, Triệu Hoài hắn ta làm cái quái gì thế? Thời buổi nào rồi, còn chơi ba cái trò này. Đúng là lỗi thời lạc hậu mà!- Đám người bọn họ, lại một lần nữa xôn xao.
- Hắn ta lại lên cơn gì nữa đây? Có khi nào, tên đó bất chợt quay sang cắn luôn mấy người chúng ta hay không hả?- Nhìn về một màn trước mắt, đám người này càng là bội phần hoang mang.
- Nào hắn tế sống cái tên đang nằm kia thì mới sợ, chứ vậy ăn thua gì!- Bọn họ cứ thế mà thảo luận sôi nổi, thậm chí còn là có chút đùa cợt trong đó.
- Các ngươi có thôi đi không hả? Hắn ta đang cứu người đấy, các ngươi lại cứ nói ra nói vào như thế. Lỡ như hắn ta không tập trung được thì sao? Đó là mạng người đó!- Bích Hạ hét lớn, đem tâm trạng của bản thân mà giải tỏa ra ngoài.
- Thì sao chứ? Đó cũng chỉ là một mạng người. Ngoài kia, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều không biết bao nhiêu là người vì yêu ma mà c·hết. Không lẽ, cô bắt bọn ta phải đồng cảm với bọn họ sao? Nực cười thật đấy, chẳng qua là cô đối với hắn ta có tình cảm nên mới cảm thấy thương xót. Bọn ta thì liên quan gì chứ?- Đối phương lạnh lùng mà nói, giọng điệu ấy không khỏi vô tình.
- Ngươi... Nếu như người nhà của ngươi g·ặp n·ạn, không lẽ ngươi không cảm thấy đau thương sao?- Bích Hạ nói lời chất vấn, khuôn mặt nghiêm nghị không ít.
- Không cần phải nếu như đâu, bọn họ vốn dĩ đ·ã c·hết hết rồi. Cả nhà ta, đều bị yêu ma g·iết sạch. Chỉ có ta, là mai mắn sống xót. Ta gia nhập học viện, mục đích chỉ có báo thù. Không thì cô nghĩ, ta liều mạng với yêu ma làm chi cho cực? Đâu như các người, cành vàng lá ngọc. Chỉ là chút thương tổn nhỏ, lại làm như sắp c·hết không bằng!- Minh Tự thờ ơ mà đáp, học viên của Học viện Long Cơ. Hạng 9 trong cuộc thi lần này, thực là cấp 4 sơ cấp.
Một đường nổ lực đi lên, kiên cường bất khuất. Khuôn mặt cương trực, khí thế hơn người. Dáng vẻ rắn rỏi, là người từng trải qua khó khăn. Nên đối với hắn ta mà nói, có nhiều chuyện cũng chỉ là như gió thoảng mây trôi, không đáng bận tâm.
- Ngươi...- Nghe được lời đó, Bích Hạ khó mà tin được.
- Ngươi ngươi ta ta gì nữa? Vốn dĩ là muốn cùng với các ngươi hợp tác tiêu diệt yêu ma. Không ngờ tới, lại có cái dáng vẻ này. Đúng là làm ta thất vọng mà, không hợp tác nữa. Chúng ta đi thôi!- Lời vừa dứt, Minh Tự liền dẫn người của mình mà rời đi.
Bích Hạ cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn, lại không sao phản bác cho được. Một là đuối lí, hai là có chuyện quan trọng hơn cần phải quan tâm. Lại đưa mắt nhìn về Triệu Hoài, chỉ thấy hắn ta đã ngừng lẩm nhẩm. Tay cầm chặt đinh, giơ cao lên trời. Không nói nhiều lời, liền trực tiếp đâm xuống.
- Yaaaaa, sống lại đi!- Triệu Hoài hét lớn, khí thế dâng tràn.
- Yaaaaa, đau đau đau c·hết ta mất!- Cây đinh đó, đâm thẳng vào người Cảnh Hoà. Ngay lập tức, liền truyền đến tiếng thét mổ lợn. Hai người bọn họ, mặt đối mặt, cứ thế mà so giọng với nhau. Tiếng hét, phải nói là vang vọng cả một vùng trời.
- Đấy, sống lại rồi đấy. Đau đến c·hết đi sống lại, ta đúng là thiên tài mà!- Triệu Hoài từ tốn mà lấy cây đinh đó khỏi người Cảnh Hoà, thản nhiên như thường. Còn không quên, tự khen lấy mình.
- Ta sống lại rồi này, thần kì, thật là thần kì mà!- Cảnh Hoà kinh ngạc mà nói, ra sức mà phối hợp với đối phương.
Hai người bọn họ, cứ thế mà kẻ hò người hát. Đến khi quay đầu nhìn lại mọi người xung quanh, ai nấy cũng đều là một mặt khinh thường lộ rõ. Bởi vì một màn kịch này, nó giả đến mức không thể nào giả hơn. Đây không khác gì chọc mù mắt người xem cả.
- Uổng cho ta quan tâm ngươi. Đồ khốn!- Bích Hạ lớn tiếng mà nói, giận dữ rời đi. Nhược Tuyết không nói gì, chỉ nối bước theo sau. Đám người còn lại thấy vậy, cũng nhanh chân rời khỏi. Nơi đây, chỉ còn lại hai người hắn ta.
- Sao bọn họ, ai nấy cũng đều đi hết vậy?- Cảnh Hoà đưa mắt nhìn theo, ngờ nghệch mà hỏi.
- Ai biểu ngươi diễn giả trân quá làm chi. Có nhiêu đó, cũng làm không xong nữa. Tệ gì mà tệ vậy không biết nữa!- Nói rồi, Triệu Hoài cũng đi. Để lại đây, một mình Cảnh Hoà ngơ ngác đứng nhìn.