Long Cơ Chiến Hồn

Chương 334: Ngủ như chết trôi



Sáng hôm sau, Cảnh Hoà vẫn còn đang say giấc nồng. Mặc cho mặt trời đã ló dạng từ lâu, soi sáng cả một khu rừng. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta ngáy khò khò. Nắng à, tránh sang một bên là được rồi. Gió à, cũng chẳng ăn thua gì. Yêu ma à, căng à nha.

Thoạt nhiên, một con rắn lớn lại bất ngờ xuất hiện. Toàn thân bóng bẩy, sặc sỡ không thôi. Nó cứ trường như thế, hướng thẳng hắn ta mà tới. Mồi ngon trước mắt, làm sao bỏ qua cho được. Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện ngon ăn đến thế.

- Con người ngu ngốc kia, ngoan ngoãn mà nằm trong bụng ta đi!- Rắn lớn háo hức mà nói, ánh mắt không khỏi chờ mong.

- Ngươi tốt nhất là nên đi chỗ khác mà kiếm ăn đi, không thì cái mạng của ngươi, khó mà giữ lấy đấy!- Bất chợt, một âm thanh lạ vang lên.

- Là ai? Còn không mau cút ra đây! Muốn tranh giành con mồi với ta, không dễ thế đâu!- Nghe được lời đó, rắn lớn liền cảnh giác không thôi.

- Nể tình ngươi đã sinh ra linh trí, tu hành cũng không dễ dàng gì. Ta mới cảnh báo ngươi, còn nghe hay không thì tùy ngươi vậy!- Sau gốc cây, một dáng vẻ yêu kiều xuất hiện.

- Wa, cô làm như vậy là c·hết ta rồi. Khó khăn lắm, mới có thể dụ được một con yêu ma có linh trí đến. Cô thì hay rồi, lại nhúng tay vào chuyện của ta. Đây là, muốn gây sự với ta à? Hồ Sở!- Không biết từ bao giờ, Triệu Hoài đã đứng ở một bên mà âm thầm quan sát lấy tất cả.

- Biết cả tên ta nữa à? Ắt hẳn ngươi và cô ta, quan hệ không tồi đây!- Hồ Sở nhìn về hắn ta, nhẹ giọng mà nói nhưng không kém phần sắc sảo.



- Chỉ là một con người nhỏ nhoi mà thôi, còn muốn g·iết được ta. Các ngươi, cũng khinh thường ta quá đấy!- Thoạt nhiên, rắn lớn xen ngang vào cuộc trò chuyện của yêu người bọn họ.

- Ngươi còn không mau cút đi! Ta đã cho một mạng rồi, nhiều chuyện như thế làm gì? Hay là, muốn chôn thân ngay tại đây!- Triệu Hoài liếc nhẹ về phía rắn lớn, ánh mắt ấy sắc lạnh như dao dọa cho nó được phen mất mật.

- Tên con người kia... Ngươi...- Rắn lớn run giọng, bất giác mà sinh ra một tia sợ hãi đối với hắn.

- Cút!- Triệu Hoài hét lớn, liền đem nó trực tiếp đuổi đi.

Sau đó, hắn ta lại đưa mắt nhìn về Hồ Sở. Dáng vẻ liền trở nên điềm đạm hơn nhưng bầu không khí giữa yêu người bọn họ lại có chút bất thường. Dù sao yêu đến, khó phân là địch hay bạn. Cảnh giác, vẫn là điều tất yếu.

- E hèm, không biết cô đại giá quan lâm là có chuyện gì đây? Không phải, chỉ là để ngăn ta g·iết yêu ma đâu nhỉ?- Triệu Hoài mở lời, ra sức thăm dò.

- Ta đến đây tất nhiên là có việc. Hồ Nhã, cô ta đâu rồi?- Nói đến đây, Hồ Sở quan tâm không ít nhưng biểu hiện bên ngoài lại là một mặt thờ ơ. Nhưng chút tâm ý của cô ta, sớm đã bị Triệu Hoài nhìn thấu.

- Cô ta ở đâu, ta làm sao biết được? Vả lại, hình như ta nhớ không lầm. Mối quan hệ giữa cô và cô ta, dường như không được tốt cho lắm thì phải. Cô đây là, muốn truy cùng diệt tận cô ta hay sao?- Hắn ta nhẹ cười mà đáp, đôi phần trêu đùa.



- Không ngoài dự đoán, thảo nào khí tức của cô ta lại trở nên mỏng manh đến như thế. Ngươi, rốt cuộc đã làm gì cô ta rồi?- Bất chợt, Hồ Sở liền phát động khí của bản thân. Mặc dù không cường đại bằng yêu ma cấp Thống Lĩnh nhưng cũng không thua kém là bao.

- Ta cảnh báo cô này, xung quanh đây không thiếu cường giả nhân tộc. Cô muốn c·hết sớm một chút thì cứ tự nhiên mà làm, ta cũng không ngại lắm đâu!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, không khỏi bỡn cợt.

- Ngươi... Hồ Nhã, cô ta đâu rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta...- Nghe được lời đó, Hồ Sở cũng dần bình tĩnh hơn.

- Chậc chậc chậc, cô hỏi nhiều đến như thế làm gì? Dù sao hai người cũng là kẻ thù của nhau. Cô nghĩ, ta sẽ tiết lộ thông tin của cô ta cho cô à? Trừ khi, cô lấy một thông tin khác hữu ích đổi lấy. Không thì, cô cũng đừng mơ tới việc, ta sẽ hé miệng nữa lời!- Vòng vo từ nãy cho tới giờ, đây mới là mục đích chính của Triệu Hoài.

- Ngươi... Hình như đã trúng phải Mị khống tâm hoan của cô ta thì phải. Không ngờ tới đấy, ngươi vậy mà lại còn giữ được sự tỉnh táo của bản thân. Xem như xưa nay hiếm có nhưng đừng có vì vậy mà lấy làm đắc ý. Cấm kĩ của tộc ta, ngươi vẫn còn chưa hiểu hết đâu!- Hồ Sở chớp mắt với đối phương một cái, yêu kiều nhưng không kém phần gian tà.

Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền cảm thấy bất thường. Bầu không khí xung quanh liền trở nên thay đổi đến lạ, ngập tràn cánh hoa tươi. Trong làn gió đưa, một thân ảnh tuyệt hảo xuất hiện. Cảnh sắc đã đẹp, cô ta càng là đẹp hơn bội phần. Áo chỉ đến ngang vai, tung bay trước gió. Thân hình tuyệt sắc ấy, đúng là không gì sánh bằng. Nơi đây, so với cô ta mà nói chỉ xứng đáng làm nền.



- Wao wao wao, còn có trò này nữa à? Phúc lợi sao? Hình như có gì đó cấn cấn thì phải?- Hắn ta chăm chú mà nhìn, ánh mắt không rời. Nhưng vẫn giữ cho bản thân, một chút lí trí còn sót lại.

- Thiếu niên, có muốn cùng ta vui đùa một chút không?- Cô ta đột nhiên lên tiếng, huyễn hoặc lòng người, ngọt ngào đến tận răng.

- Cái này được á, nhưng mà... Cô không được xứng cho lắm thì phải!- Trong giây lát, thái độ của hắn ta lập tức thay đổi.

- Chỉ có như vậy mà muốn mê hoặc được ta. Cô đây là, xem thường ta quá rồi đấy! Phá!- Triệu Hoài đưa tay nâng mặt đối phương, lạnh giọng mà nói.

Chớp mắt, hắn ta đã trở lại hiện thực. Nhìn về xung quanh, mọi thứ vẫn là như cũ. Trải qua một màn vừa rồi, Triệu Hoài không chút bận tâm. Ánh mắt nhìn về cô ta, chẳng còn cảnh giác như phút ban đầu. Thay vào đó, là sự điềm nhiên như thường.

- Nhanh như vậy sao? Xem ra, ta đã có chút coi thường ngươi rồi. Hay là do, thực lực của ta giảm sút quá nhiều. Nhưng dù như thế, tên nô bộc nhà ngươi cũng không tệ lắm. Sau này, ráng mà hầu hạ chủ nhân cho tốt. Ít nhất, cô ta sẽ không bạc đãi ngươi!- Hồ Sở cất tiếng, tán thưởng không ít.

- Ta cảm thấy, cô hình như là thông minh hơn cô ta thì phải. Nhưng những người thông minh như này, sống không lâu đâu!- Triệu Hoài cũng chẳng chịu kém cạnh, lập tức đáp trả.

- Không nói với ngươi nữa, thay ta bảo vệ cho cô ấy thật tốt. Nếu như cô ta có chuyện gì, ta nhất định sẽ hỏi tội ngươi! Sẵn đây nói cho ngươi biết, phía nam cách nơi này 300m. Sẽ có đồ tốt dành cho ngươi, nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất. Tự mình lo liệu lấy đi, đó coi như là món quà ta dành tặng cho ngươi vậy!- Nói rồi, Hồ Sở cũng theo đó rời đi. Làn da thước tha trong gió, xinh đẹp tuyệt trần.

- Chậc chậc, không hổ danh là Hồ tộc, đều mê người đến vậy. Xém tí là không giữ thân được rồi, cũng mai là tâm trí ta vững vàng. Hazz, nhưng mà tiếc quá!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, còn là có chút hụt hẫng.

Lại đưa mắt nhìn về Cảnh Hoà, tên đó ngủ cứ như là c·hết trôi vậy. Triệu Hoài nhẹ lắc đầu ngán ngẫm, bất giác mà thở dài một hơi. Xem ra muốn thắng vụ cá cược lần này, vẫn là không tránh khỏi khó khăn. Dù sao dễ quá thì nó lại mất vui.

- Dậy đi, còn đi làm chuyện lớn nữa. Ngủ như thế là đủ rồi, còn ngủ nữa thì được giấc thiên thu luôn đấy!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, tiện thể mà đưa chân đạp tên đó vài cái.