Mắt thấy, Cảnh Hoà chỉ với vài đường cơ bản đã có thể giải quyết một con yêu ma cấp 4. Mạc Hảo càng là gia tăng hảo cảm với đối phương, trái tim của thiếu nữ đã bắt đầu dao động. Hắn bên này, vẫn là điềm nhiên chiến đấu. Nào đâu có biết, bản thân đã rơi vào tầm ngắm của ai kia.
- Học viện Long Cơ sao? Xem ra không tệ, rất được là đằng khác!- Mạc Hảo ánh mắt chăm chú, nói lời tán dương.
Với Toái nguyệt huyết đao trong tay, Cảnh Hoà một đường chém g·iết. Khí thế hiên ngang, vung đao ra đòn, không thể xem thường. Nhẹ nhàng mà giải quyết từng con một, không chút khó khăn. Còn đâu dáng vẻ ngày xưa, yếu đuối đến bạc nhược.
Chẳng mấy chốc, ba trong năm con yêu ma đ·ã c·hết dưới lưỡi đao của hắn ta. Đưa mắt nhìn tới, hai con còn lại. Ánh mắt ấy sắc bén như dao, khiến cho bọn nó run sợ không thôi. Từng bước chậm rãi tiến tới, càng là làm cho khung cảnh rơi vào trầm lắng đến lạ thường.
- Hôm nay gặp phải ta, đó là xui xẻo của các ngươi. C·hết trong tay ta, đó là vinh hạnh của các ngươi. Xem như đời này, sống không uổng công!- Cảnh Hoà lạnh giọng mà nói, mười phần nghiêm nghị.