Triệu Hoài càng đánh càng khổ, thương chồng thêm thương. Không những phải khổ chiến với đối phương mà còn phải bảo vệ an toàn cho Hồ Nhã. Hắn ta chỉ cần sơ suất một chút thôi thì coi như công sức trước đó đều xem như uổng công. Vì thế, mới cố gắng gượng đến giờ phút này.
Phúc Trọng bên này, c·hất đ·ộc đang không ngừng thâm nhập vào trong. Nếu như không phải là dùng khí áp chế, thì sớm đã cầm cự không được. Nhưng đổi lại là thực lực giảm sút đi không ít, mới dây dưa kéo dài với đối phương như này. Bằng không, với một chiêu là có thể triệt để đánh bại hắn ta rồi.
- Thằng nhóc đó, sao đánh hoài đánh mãi không c·hết vậy? Sớm biết như này, đã không cùng với hắn ta gây sự rồi. Mất mặt c·hết đi được!- Phúc Trọng nhỏ giọng, vẻ mặt còn là có chút nhăn nhó.
Nhìn về v·ết t·hương trên tay, đã gia khí không cho nó tiếp tục l·ây l·an. Sắc mặt của Phúc Trọng, lại càng kém đi. Giờ đây, hắn ta chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. Còn trị độc nữa, không thì cánh tay này phế mất. Nhưng kẻ địch, lại không sao đánh thắng. Điều này, khiến cho hắn nhất thời hoang mang. Đánh thắng thì thôi còn thua một cái, là coi như danh tiếng mất sạch.
- Thằng nhóc nhà ngươi, khôn hồn thì mau giao thuốc giải ra đây, ta còn tha cho một mạng. Chọc giận ta, ngươi không có kết quả tốt đâu!- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, uy áp kinh người.