Nhờ sự giúp của Bách Hoa Yêu, Triệu Hoài càng ngày càng gần vị trí của đám người Hải Tình hơn. Nhưng khó khăn là vẫn còn đó, phía trước còn có hai Siêu Việt giả. Hắn cũng khó lòng mà bước tiếp được nữa, đành ẩn nhẫn một bên quan sát tình hình.
- Là hai Siêu Việt giả sao? Với thực lực hiện giờ của ta, đánh thì đánh không lại bọn họ rồi. Phải làm sao đây, lẽ nào phải từ bỏ tại đây?- Triệu Hoài cau mày, vẻ mặt không khỏi khó coi.
- Đừng nói là hai tên, một tên ngươi đánh còn không lại nữa là. Ngươi bây giờ cố chấp xông lên, không khắc gì tự mình nộp mạng cả. Đến đây thôi, trở về đi, ngươi đã không còn đi tiếp được nữa rồi!- DG cất tiếng, vẫn còn giận tím máy nhưng không thể nào bỏ mặc hắn được.
- Lại là từ bỏ? Đều chỉ một bước nữa là được, một bước này sao lại xa đến vậy. Chậc chậc chậc, là hiện giờ ta quá yếu sao?- Triệu Hoài siết chặt lòng bàn tay rồi lại thả lỏng, ánh mắt còn là có chút đượm buồn.
- Nhưng lần này, không phải là không có thành quả. Ngươi xem, vị trí lúc này của chúng ta cách nhà lao trước kia gần trong gang tấc. E là hai nơi này có quan hệ nhất thiết với nhau. Chỉ là xây cửa ra, hơi xa một chút. Đây chắc hẳn là dùng để che mắt người đời. Nhiệm vụ mà lão già kia giao cho ngươi, đúng là không dễ dàng gì mà!- DG nói tiếp, phần nào phân tích tình hình hiện tại. Lại nói đến nhiệm vụ lần này của Triệu Hoài, đó là thăm dò bí mật của Đào Hoa Đảo Quốc. Dựa vào thực lực Chiến giả cấp 4 sơ cấp này của hắn ta, đây có khác gì bảo hắn đi vào chỗ c·hết.
- Sớm biết thế này, đã không ăn phở ở chỗ ông ta rồi. Lần nào giao nhiệm vụ xuống, đều như muốn đòi mạng ta vậy. Cái sau đều khó hơn cái trước, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Lần này mà thành, nhất định phải đòi thù lao cho xứng đáng mới được!- Triệu Hoài xoa cằm, rơi vào suy tư.
- Ngươi có hoàn thành hay không còn là một chuyện, ở đó mà đã tính tới phần thưởng rồi. Ta biết ngươi tự tin với chính mình nhưng không thể cứ thái quá mãi như này được. Sẽ có ngày, ngươi sẽ bị cái tính cách này hại đấy!- DG thiện ý nhắc nhở nhưng hắn nào đâu có nghe lọt vào tai.
- Hứ, đây là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh, ngươi không hiểu được đâu!- Triệu Hoài nhếch mép mà cười, tự tin lộ rõ trên khuôn mặt.
- Mạnh thì mạnh đấy, nhưng ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!- Sau khi DG nói ra lời này, bầu không khí bỗng chốc trở nên thay đổi dị thường, âm ưu đến rợn người.
- DG à, cái miệng của ngươi mắng người càng ngày càng lợi hại rồi. Còn biết chọc vào nổi đau của người khác nữa cơ à? Hay đấy, đáng để học hỏi!- Triệu Hoài nét mặt âm trầm, nhưng lại nở ra nụ cười thân thiện. Nụ cười này, thân thiện đến mức có thể dọa con người ta không rét cũng run.
- Ngữ khí này của ngươi, làm người ta sợ đấy. Những thì sao nào, ngươi làm gì được ta? Ây, đây chính là cái cảm giác gợi đòn đó à? Gợi đòn nhưng người khác lại không làm gì được bản thân, sướng c·hết đi được. Way, đang nói chuyện mà ngươi đi đâu thế?- DG được đà, càng là lấn tới. Bị hắn chèn ép đã lâu, nay mới có cơ hội trả thù, nó làm sao bỏ qua cho được. Nhưng đâu biết rằng bản thân, đang phạm phải cấm kị của Triệu Hoài.
- Ta hết hứng thú rồi, trở về thôi! DG à, ngươi nói xem. Nếu cánh tay trái này của ta bị phế, vậy thì ngươi sẽ thế nào đây?- Triệu Hoài lãnh đạm mà nói, từng bước từng bước nặng nề mà rời đi.
- Khí tức lạnh lẽo gì thế kia? Là sát khí, không đúng là sát ý mới phải. Có kẻ đột nhập vào đây sao?- Đến khi hai Siêu Việt giả phát giác ra điểm bất thường, Triệu Hoài đã rời đi từ lâu. Bọn họ có tìm đến, cũng là tự mình đa nghi.
Sau khi rời khỏi đó, Triệu Hoài lập tức trở về tế lễ. Một tay bó bột, tiếp tục mà ngụy trang. Tránh cho người khác sinh nghi, bản thân lại nguy hiểm. Nhưng càng tránh thì nguy hiểm lại càng tìm đến hắn. Ao sâu nước đục này, làm sao tránh khỏi cái gọi là nguy hiểm. Chỉ có thể giữ cho bản thân, an toàn hết mức có thể.
- Ngươi đi lâu thế? Lại đây đi, tế lễ sắp xong rồi!- Thấy hắn trở lại, tộc nhân tộc người cá liền vẫy tay mà gọi.
- Anh trai này, ta là đau bụng đấy. Nhanh thì đâu có được, phải từ từ thì cháo nó mới nhừ chứ!- Triệu Hoài cười cười mà đáp, tìm một cớ mà lấp liếm cho qua.
- Vậy ngươi còn ổn không? Một chút nữa, chúng ta còn phải dự tiệc nữa đấy. Nếu như không ổn, có thể trở về nghỉ ngơi trước!- Bọn họ tận tình hỏi han, theo lời dặn dò của Ông Ba, đặc biệt quan tâm lấy hắn.
( Tộc người cá này, xem ra tính tình cũng không tệ, còn biết nghĩ cho người ngoài như ta nữa. Ngoài tên Hải Tình có chút nóng tính ra, thì ai cũng dễ nói chuyện cả. Quanh năm sống dưới nước, tính tình cũng ôn hoà theo luôn sao? Các ngươi tốt với ta như này, có biết là ta khó xử lắm không hả? Sau này, làm sao mà gạt các ngươi tiếp được nữa đây?) Triệu Hoài trong lòng thầm tính, đúng là làm khó cho hắn mà.
- Ta hiện tại thì đã không sao rồi, các ngươi không cần phải lo lắng. Gì chứ, ăn ấy mà, chuyện này làm sao mà có thể thiếu mặt ta được!- Triệu Hoài vẫn là tiếp tục giả vờ, tươi cười mà lên tiếng.
- Ngươi đó, vậy thì làm cho tốt đi. Làm xong rồi, chúng ta mới nhập tiệc được!- Đối phương nhẹ gật đầu, ân cần mà nói.
Lúc này, tại một nơi khác. Đang có đôi mắt nhìn chăm chăm về phía Triệu Hoài. Hắn sớm đã cảm nhận được nhưng lại tỏa ra không quan tâm. Bởi vì hắn biết, bản thân chỉ cần tỏa ra bất thường, nguy hiểm sẽ cận kề.
- Người đó, sao nhìn quen thế? Triệu Hoài, là hắn à?- Gia Kiệt nheo mắt, nhìn về phía đài lễ.
- Gia Kiệt, ngươi nhìn gì thế?- Bất chợt, Mỹ Duyên đã bước đến bên cạnh hắn.
- Không có gì, cô thấy người kia không? Rất giống Triệu Hoài. Nếu như là hắn, vậy thì phải 'hỏi thăm' một chút mới được!- Gia Kiệt giờ đây, một thân khí thế dâng tràn. Nhắc tới đối phương, là liền muốn giao chiến. Một lần nữa, so tài cao thấp.
- Triệu Hoài à, là cái tên đó sao? Nếu hắn có ở đây, lẽ nào sẽ chịu yên phận? Ngươi đấy, có phải là nhìn nhầm rồi không? Chỉ mới thua hắn ta vài lần, đã sinh ra tâm lí này rồi sao?- Mỹ Duyên theo ánh mắt đối phương nhìn tới, nhẹ lắc đầu mà nói.
- Tâm lí gì? Ta thì có gì cơ chứ? Cô đừng có suy diễn lung tung! Khụ khụ, còn tên đi chung với hắn ta, hình như tên là Cảnh Hoà thì phải. Lấy hạng nhất trong tay ta, sao lại không xuất hiện tại đây?- Gia Kiệt liền chuyển đổi chủ đề, còn nói nữa thì bị cô ta nhìn thấu mất.
- Hắn à, giao đấu với người ta nên b·ị t·hương rồi. E là bây giờ đang nằm giường, không có hơi sức đâu mà tham gia yến tiệc này!- Mỹ Duyên tiếp lời, kể rõ sự tình.
- Vậy sao? Đánh với tên nào thế? Thực lực thế nào?- Nghe được lời đó, khoé môi Gia Kiệt liền nhếch lên nụ cười tràn đầy khoái ý.
- Kim Nguyên, Chiến giả cấp 4 cao cấp. Rất mạnh!- Bất chợt, Mỹ Duyên lại trầm trọng.
- Để cô nói hai chữ rất mạnh, thì có cơ hội nhất định phải lĩnh giáo hắn mới được!- Đổi lại, Gia Kiệt càng là hứng thú.