Triệu Hoài giờ đây, sau khi tách khỏi thị, thong thả mà bước đi. Nhìn vậy thôi, chứ cũng không có gì đặc biệt cả. Hắn còn đang nghĩ xem, chút nữa sẽ ăn gì. Cứ như thể, c·hiến t·ranh ngoài kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn ta cả.
- Đói rồi, không biết nên kiếm gì ăn đây?- Triệu Hoài vừa đi vừa nhẩm, nhẩm thử xem nên ăn gì mới phải. Nhịn đói lâu đến như vậy, không ăn gì đó thật ngon thì thật là có lỗi với bản thân.
- Triệu Hoài, ta cảm nhận được khí tức Long Hồn ở rất gần đây. Mặc dù có chút yếu nhưng chắc chắn là nó!- Thoạt nhiên, DG lại cất tiếng.
- Hả, Long Hồn đó vẫn chưa c·hết sao? Sống dai thế cơ à?- Triệu Hoài ngoáy tai, hờ hững mà đáp.
- Đừng nhiều lời nữa, nhanh một chút đi. Ta cảm thấy, đây là thời cơ tốt nhất để ngươi thu phục nó!- DG ra sức hối thúc, gấp gáp không thôi.
- Có chắc không vậy? Dù sao bây giờ, nó chỉ cần búng tay nhẹ một cái, là răng môi ta lẫn lộn đấy!- Triệu Hoài mặc dù ngạo mạn thật sự nhưng hắn, vẫn biết người biết ta.
- Ta đảm bảo với ngươi, Long Hồn bây giờ cực kì suy yếu. Ta có thể cảm nhận rõ, nó gần như đã không thể gây ra nguy hại cho ngươi nữa!- DG ngữ khí chắc nịch, hắn ta cũng chỉ đành nghe theo.
Triệu Hoài dưới sự chỉ của DG, một đường thẳng tiến. Chẳng mất bao lâu, đã đến được nơi cần đến. Trước mắt, là một rừng cây rậm rạp. Nhưng vì trận chiến của Mạc Hành và Long Hồn trước đó, nó đã trở nên hoang tàn đi không ít.
- Nó ở rất gần đây, ngươi tự mình tìm đi!- Đến nơi, DG lại trở mặt, để hắn ta tự mình mà lo liệu lấy.
- Gì cơ? Ở rất gần đây? Ngươi đùa ta à? Nó lớn như thế kia, còn phải tìm nữa à? Không phải lúc nãy, ngươi nói ngươi cảm nhận rất rõ cơ mà? Sao bây giờ, lại bắt ta tìm thế này?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài như c·hết chân tại chỗ. Hắn cảm thấy, bản thân như đang bị người ta lừa vậy.
- Bạn nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ! Không biết vì sao, cảm nhận của ta lại yếu đi rồi. Ngươi chịu khó đi vậy! Không phải, ngươi muốn cưỡi rồng đi dạo sao? Đây là cơ hội tốt, có một không hai, bỏ qua rồi thì không còn có lần sau nữa đâu!- DG nghiêm giọng, lợi hại trong đó nó đều nói rõ qua một lượt. Quả thật, đúng như những gì nó nói. Nhiều chuyện chỉ cần bỏ lỡ, chính là cả đời bỏ lỡ. Có hối hận đi chăng nữa, cũng là muộn màng.
Đang lúc Triệu Hoài suy tư, thì yêu ma từ trong bụi rậm xông ra mà t·ấn c·ông lấy hắn ta. Một thương quét qua, nó c·hết ngay tức khắc. Hắn thì bình thản đứng đó, nhìn cũng chẳng buồn mà nhìn tới. Dù sao những chuyện như này, hắn cũng quá là quen đi.
- Hơzz, thứ cần tìm thì lại không thấy đâu. Ba cái thứ quỷ này, sao xuất hiện hoài thế?- Triệu Hoài ngáp dài một hơi, thờ ơ mà nói.
Nói rồi, Triệu Hoài liền bắt đầu công cuộc tìm kiếm của mình. Trong bán kính 500m, đều bị hắn ta lật tung lên cả. Từng cành cây cho đến ngọn cỏ, không bỏ sót bất kì một chi tiết nào. Nhưng mãi lại tìm không thấy, khiến cho hắn ta không khỏi nhục chí.
- Cái định mệnh, đào ba tấc đất mà cộng lông cũng không thấy? Tìm, tìm cái bíp ấy!- Triệu Hoài gằn giọng, hét lớn.
- Ngươi bớt than lại, lo mà tìm đi! Có được Long Hồn, ngươi sau này sẽ một bước lên mây!- DG cũng phải là ngồi không mà không quan tâm, cùng với đó là nó dùng sóng xung kích mà kiểm tra địa hình xung quanh.
- Ta không phải là không muốn tìm, là tìm không thấy! Ít nhiều gì, cũng phải có một chút manh mối. Mò kim đáy bể thế này, ngươi bảo ta tìm, tìm thế quái nào được!- Triệu Hoài ngồi bệt lên một tảng đá, biểu cảm hận đời mà nhìn quanh.
- Cảm nhận được rồi, bên trái, 50m. Ngươi mau nhanh qua đó đi!- Một lần nữa, DG mơ mơ hồ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Long Hồn.
- Ngươi đừng chơi ta nữa đấy!- Triệu Hoài bất lực đến nổi, hắn cũng không biết phải nói gì hơn.
- Nhiều lời như thế làm gì, có muốn cưỡi rồng đi dạo hay không? Chân long, không phải muốn cưỡi là cưỡi đâu đấy. Vả lại, đó còn là một con Ngũ Trảo Kim Long. Ngươi nghĩ, trên đời này còn có cơ hội tốt như vậy sao?- DG không ngừng thuyết phục, mười phần mê hoặc.
- Thôi được rồi, ta nói không lại ngươi vậy. Chúng ta đi thôi!- Trước sự cám dỗ đó, Triệu Hoài không khỏi động lòng.
Long Hồn cùng với Mạc Hành cá c·hết lưới rách, tình hình hiện tại cũng chẳng khả quan hơn đối phương là bao. Nó của lúc này, đã teo tóp không còn lại gì. Nhìn trông, cứ y như con kỳ nhông nhỏ vậy. Còn đâu, cái dáng vẻ oai hùng trang nghiêm ngày nào.
- Đáng c·hết, tên đó không ngờ lại có thực lực mạnh đến như vậy. Đợi ta dưỡng thương xong, nhất định sẽ g·iết sạch cả nhà ngươi. Trả lại mối thù này!- Long Hồn trường trên mặt đất, lúi húi mà tìm chỗ trốn. Nó cần phải bổ sung nguyên hồn, bằng không khó mà duy trì được trạng thái hồn thể. Hồn phi phách tán, cũng không phải là không thể.
- Ồ, thứ nhỏ bé gì đây? Thằn lằn bốn chân à?- Bất chợt, lại có một bàn tay túm lấy cổ Long Hồn, nhấc bổng nó lên.
- Là ai? Tên khốn kiếp kia, biết ta là ai không hả? Mau thả ta ra!- Long Hồn có phản kháng nhưng không đáng kể. Điên cuồng vùng vẫy, một cái búng tay liền giáng thẳng vào đầu nó.
- Mới không gặp mấy ngày, ngươi quên ta rồi sao? Có phải là b·ị đ·ánh đến ngu người rồi không? Hazz, tội nghiệp thật đấy!- Một tiếng cười cợt vang lên, nghe ra còn là có chút gian ác.
- Là ngươi?- Long Hồn đưa mắt nhìn tới, là một thanh niên xa lạ trước mặt. Nhưng giọng nói gợi đòn đó, khiến cho nó sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc. Cái cảm giác muốn đánh này. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, chính là hắn. Cái tên khốn dám cả gan bỡn cợt nó, Triệu Hoài.
- Nhớ ra ta rồi sao? Vậy thì tốt, không cần phải tốn công phí sức một phen!- Triệu Hoài gật gật đầu, hài lòng mà nói.
- Tên khốn kia, mau thả ta ra nhanh lên. Có tin là, ta đây chỉ cần thở một hơi thôi, đã đủ để ngươi c·hết ngàn lần rồi không hả?- Long Hồn gào lên đầy giận dữ nhưng ôi nó bé bỏng làm sao, tính uy h·iếp gần như bằng không.
- Tin, tin cái bíp ấy! Ngươi có giỏi thì làm liền cho ta xem đi. Mõm!- Triệu Hoài giơ Long Hồn đến trước mắt, phun cho nó một tràng té tát.
- Không nhìn lại mình đi, đã nông nổi nào rồi còn lớn giọng cho được. Có tin là, ngươi chưa làm gì được ta, ta đã xào lăn ngươi rồi không hả?- Triệu Hoài so với nó, càng là phách lối.
- Ngươi, được lắm. Chờ ta hồi phục thực lực, nhất định sẽ để cho ngươi biết. Thế nào, gọi là sống không bằng c·hết!- Long Hồn hùng hồn mà nói nhưng trái ngược với đó, là bị hắn trêu đùa trong lòng bàn tay. Lắc qua lắc lại, chống hết cả mặt.
- Nhưng e là, ngươi không có cơ hội đó đâu. Có biết là vì sao không hả? Là bởi vì, rất nhanh thôi. Ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác, sống không bằng c·hết!- Triệu Hoài ghé sát tai đối phương, âm hiểm nói.
- Oẹ, ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!- Cảm nhận được nguy hiểm, Long Hồn muốn thoát khỏi bàn tay gian ác của hắn nhưng mọi chuyện nào đâu có dễ dàng như thế.
- Hừ, tất nhiên là để ngươi trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng c·hết rồi!- Triệu Hoài vừa dứt lời, Long Hồn liền có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.