Long Hồn Hành Giả

Chương 47: 47




Tả Long lần đầu tiên hoàn toàn tỏa ra sát khí của mình, thoáng chốc, người trong phòng nghe được âm thanh chuẩn bị chạy ra đều không nhịn được rùng mình một cái.

Tên gác cửa còn thảm hơn, gã ta cảm thấy mình như chìm vào trong núi thi biển máu.

Bỗng dưng, gã ta bắt đầu miệng sùi bọt mép, không ngờ lại bị trực tiếp hù chết.

Tả Long khẽ giẫm chân phải một cái, đạp lên con dao găm của gã ta, sau đó đá ra sau.

Con dao găm bay vút đi hóa thành một cái bóng trắng đâm thẳng vào trán của một tên gác cửa khác.

Trong phòng, tay phải của gã to con có bớt đã đặt lên hông, nơi đó có giắt một khẩu súng.

"Lão Nhị, ra ngoài xem thử coi".

Bên trong phòng, ngoài tên đại ca ra còn có năm người khác.

Giờ phút này, ai cũng cầm trong tay một thanh mã tấu.

Người đàn ông trung niên kia là lão Nhị bèn gật đầu, nhấc chân lên đi.

Rầm!
Bông nhiên, cánh cửa phòng trộm bằng kim loại nặng chợt bị đá bay, đập vào tên đàn em đứng gần nhất bay dính lên tường.

Tiếng nổ vang dội ấy cho thấy độ mạnh yếu kèm theo một tường máu me ấy đã đủ để chứng minh tên kia đã trực tiếp bị đập chết tươi.

Bóng người như ma quỷ của Tả Long cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Gã to con có bớt dứt khoát rút súng chỉ vào Tả Long, hơi hoảng sợ và tàn nhẫn nói:

"Mày là ai?"
Tả Long mặt mày lạnh tanh, liếc mắt nhìn mỗi người ở đây đáp:
"Người giết chúng mày!"
Anh vừa nói xong, lập tức di chuyển.

Gần như là cùng lúc đó, tiếng súng cũng vang lên.

Bằng, bằng, bằng!
Tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, nhưng tay cầm súng của gã to con có bớt lại bắt đầu run rẩy.

Đây mà là người sao?
Tốc độ của Tả Long quá nhanh, gã bắn mấy phát mà chẳng trúng phát nào.

"Á!"
Đột nhiên, gã to con có bớt chợt hét thảm một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn cánh tay phải của mình.

Cánh tay vẫn là cánh tay ấy, nhưng bàn tay cầm súng đã rơi trên mặt đất.

Mà ở bên cạnh, Tả Long đang cầm một thanh mã tấu không biết xuất hiện ở đó từ bao giờ.

Máu tươi không ngừng bắn ra.

Chỉ thấy chân phải Tả Long dùng sức đạp mạnh xuống, cùng với một tiếng tru tréo của gã to con kia, đầu gối chân trái của gã lập tức bị anh đạp gãy.

"Chúng ta cứ từ từ mà chơi thôi nào!"
Giờ, toàn bộ phòng khách trong lầu một chỉ còn lại hai người sống, đó chính là gã to con có bớt và người đàn ông trung niên gặp ở trên đường lúc nãy.

Tả Long vứt thanh mã tấu kia đi, sau đó nâng một cái ghế sa lông đơn đi lên lầu hai.

Sau khi lên lầu, anh phát hiện âm thanh lớn như vậy lại không có một người hay đứa trẻ nào đi ra thì càng tức giận hơn.

Rõ ràng là những đứa trẻ kia đã bị đánh sợ, có lẽ ngay cả khi xảy ra động đất, chúng cũng sẽ không biết chạy trốn.

Tả Long đặt cái ghế sa lông đơn đó ngay cửa cầu thang lầu hai rồi xoay người đi xuống.

Đây là để phòng ngừa lỡ có đứa trẻ nào chạy xuống lầu một nên mới bất đắc dĩ làm thế.

Bởi vì, giờ cảnh tượng như địa ngục ở lầu một mà bị chúng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.

"Xin! xin tha cho tôi, trong két sắt đều là tiền, cậu cứ lấy thoải mái!"
Gã to con có bớt nhịn đau, cầu xin Tả Long tha mạng.

Trên gương mặt mập mạp của gã đã đầm đìa mồ hôi.

Nếu Tả Long mặc cứ kệ gã thì hoàn toàn không cần ra tay, mất máu quá nhiều cũng sẽ khiến gã đi đời nhà ma.

Tả Long không nói gì, mà là đi tới ngồi xổm xuống.

Anh giơ tay phải lấy mấy cây kim từ bên hông ra, bóng trắng lóe lên, trên đầu gã đã bị cắm vào mấy cây kim.

"Mày! mày muốn làm gì?"

Bị hai cây kim ghim xuống chắc hẳn sẽ không khiến gã đau đến ngất đi.

Tả Long đứng dậy, rồi lại đá chân phải ra.

"Á!"
Đầu gối chân phải của gã to con có bớt kia lập tức bị anh đá gãy.

Giờ đây, gã thật sự muốn chết.

"Cho tao một đòn dứt khoát đi, đừng tra tấn tao nữa".

Tả Long cười gằn nói: "Dứt khoát? Mẹ nó khi mày tra tấn những đứa trẻ kia thì sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? Yên tâm đi, kim của tao sẽ không làm mày ngất".

Lão Nhị đứng cách đó không xa nhìn mà hồn vía lên mây.

Đây rõ ràng là định tra tấn đến chết!
Gã ta cuối cùng cũng sợ, đầu gối chân phải của gã ta cũng bị đạp gãy.

Lão Nhị liếc thấy thanh mã tấu cách đó không xa thì như thấy được hy vọng.

Gã ta thà rằng tự sát cũng không muốn bị tra tấn như thế.

Lão Nhị vừa đi, bên tai còn thường vang lên tiếng hét thảm của đại ca.

Điều đó khiến tốc độ của gã ta càng nhanh hơn.

Cuối cùng, gã ta cũng cầm lấy thanh mã tấu kia, thầm cổ vũ chính mình, rồi cứa ngang qua cổ.

Bốp!
Tay phải của gã ta chợt truyền đến một cơn đau nhức, thanh mã tấu cũng bị đập bay ra ngoài.

Tả Long đứng trước mặt gã ta, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Yên tâm đi, Long Vương tao kêu mày chết lúc nào thì chính là lúc ấy!"
Nửa tiếng sau, mãi đến khi Tả Long nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì mới chấm dứt tính mạng của hai người.


Trước đó có tiếng súng vang lên thì người dân trong thôn chắc chắn sẽ báo cảnh sát nên anh cũng không cần quan tâm đến việc sắp xếp những đứa trẻ kia thế nào.

Tả Long dọn dẹp một chút dấu vết của mình rồi nhảy ra khỏi sân, ở một góc khuất gần đó thấy cảnh sát xông vào căn nhà hai tầng ấy mới yên tâm rời đi.

Anh cứ một mình yên lặng đi ra rất xa rồi mới gọi một chiếc taxi.

Tâm trạng Tả Long có chút bực bội nói địa điểm cho tài xế: "Đến câu lạc bộ Phú Bão".

Sau đó, anh bèn gọi cho Lãnh Diệc Hàn.

"Câu lạc bộ Phú Bão, đến uống rượu với tôi đi".

Lãnh Diệc Hàn ở đầu dây bên kia chỉ nói một chữ: "Được!"
Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Diệc Hàn đang ở sân bay liếc nhìn đồng hồ, rồi không chút do dự xoay người rời đi.

Tâm trạng anh Long đang không tốt, em cũng đừng trách anh không tự mình đến đón máy bay nhé.

Khi Tả Long đi tới cửa câu lạc bộ Phú Bão, Lý Kỳ đã sớm đứng đó chờ từ lâu.

Lãnh Diệc Hàn gọi điện tới bảo Tả Long sắp tới, Lý Kỳ bèn vội vàng bỏ hết mọi công việc.

"Anh Long!"
Tả Long xuống xe, hoàn toàn làm lơ lời chào hỏi của Lý Kỳ.

"Dẫn tôi đến một chỗ có thể uống rượu".

"Vâng, anh Long!"
Trong tòa nhà thứ nhất, khu nghỉ ngơi cực kỳ sang trọng, không những có nhà hàng cơm Tây, còn có cửa hàng trò chơi điện tử, quán bar!.