Mặc dù Diệp Hiên nóng nảy tới cực điểm, ra sức vùng vằng, muốn cựa người thoát khỏi Tỏa Yêu thừng, nhưng tất cả đều phí công. Cho dù hắn dùng hết khí lực, cũng chỉ có thể tạo thêm từng vết máu thật dài do thừng siết ra trên người mình.
Mà lúc này, Tô Thiên đã đánh thẳng tới trước mặt Long Thần.
"Nữ nhi ta - Tô Tuyết, là ngươi hại chết đi." Thời điểm tới trước mặt Long Thần, sắc mặt của Tô Thiên dữ tợn vô cùng, ánh mắt đỏ như máu, tràn đầy cừu hận. Tin tức này đương nhiên là Tô Chân nói cho hắn biết.
Nhưng người giết Tô Tuyết, không ai khác chính là lão tổ tông của Tô gia - Tô Chân, còn tên Tô Thiên ngu xuẩn này có vẻ đến bây giờ còn chẳng hay biết gì đây.
"Diệp Hiên, Độc Cô gia gia chết, hắn cũng có phần đúng không." Đối mặt với uy áp cường giả tới từ Tô Thiên, Long Thần chẳng những không lui về sau một bước nào, mà còn vô cùng tỉnh táo hỏi.
Diệp Hiên ngẩn ra, từ trong ánh mắt Long Thần, hắn thấy được một tia sáng huyết sắc. Long Thần lúc này đã lộ ra sát khí, giống như một con cự thú phủ phục trước mặt bọn họ vậy, áp lực khổng lồ kia thậm chí còn khiến cho Diệp Hiên quên mất áp lực vốn có của Mê cung giết chóc này.
"Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao, ta bảo ngươi cút mau, ngươi không phải đối thủ của hắn, không cần phải chết vì ta. Ta cầu xin ngươi." Diệp Hiên không trả lời Long Thần, mà điên cuồng gào lên.
Bây giờ Tô Thiên cũng dừng động tác lại, Long Thần còn có cơ hội chạy trốn. Diệp Hiên biết tốc độ của Long Thần rất nhanh, ở trong mê cung này, mặc dù cách nhau mười thước, nhưng vẫn có cơ hội.
"Ngươi không nói thì ta cho là có."
Khiến cho cả Tô Thiên và Diệp Hiên kinh ngạc là, Long Thần chẳng những không chạy trốn, mà còn đi từng bước tới phía Tô Thiên. Bởi vì Diệp Hiên bây giờ còn nằm trong tay Tô Thiên, cho nên Long Thần không thể không thận trọng, mặc dù tốc độ của hắn nhanh hơn tên Tô Thiên này, nhưng Tô Thiên lại nắm một đầu của Tỏa Yêu thừng. Long Thần không biết rõ vật này, hắn sợ nếu sơ sẩy một cái khiến Diệp Hiên bỏ mạng, thì sẽ là công dã tràng.
"Thật là tự tìm đường chết."
Tô Thiên sống hơn ngàn năm, lại chưa từng thấy loại người không biết sống chết như Long Thần. Thân là một trong những Minh Tướng của U Minh quân, thiên tài hắn từng giết đếm không hết, Long Thần chỉ có thể coi là một người bình thường trong số đó.
Hừ lạnh một tiếng, một tay Tô Thiên giữ Diệp Hiên, tay kia thì kết ấn, trong một chớp mắt, một chưởng ấn màu xanh đậm xuất hiện trong tay Tô Thiên. Chưởng ấn này lập tức thay đổi hình thành một cái quang trận màu xanh đậm, điên cuồng xoay tròn.
"Sát Thần Tâm Kinh, Đồ Ma Trận."
Đây là chiến kỹ của U Minh quân, cũng là thứ mà Tô Thiên năm đó am hiểu nhất. Hiện giờ một tay thi triển ra, so với Tô Tuyết lúc trước mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Đồ Ma Trận kia trong nháy mắt tản ra sức mạnh kinh khủng, khí tức màu xanh đậm ào tới phía Long Thần, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn.
Ầm một tiếng, Long Thần bị bao phủ hoàn toàn.
Không gian ở đây chỉ rộng hơn mười thước, cao trên trăm thước, phạm vi Long Thần đứng không lớn, nên lập tức bị Đồ Ma Trận kia bao trùm. Một chiêu này đừng nói Thần Vũ cảnh tầng một, cho dù là tầng hai có lẽ cũng sẽ bị Tô Thiên đánh cho huyết nhục tung tóe.
"Long Thần." Khóe mắt Diệp Hiên trừng như muốn nứt, nước mắt cũng chảy ra. Cái trò chơi giết chóc này, thật sự rất kinh khủng.
Tô Thiên phát ra tiếng cười to, hắn xòe bàn tay ra, nhìn cái tên Long Thần trong đó, cười nói: "Cuối cùng Tô Thiên ta cũng giết chết một người, hiện tại đã chết năm người, ta chỉ cần cố gắng một chút, nói không chừng còn có cơ hội lấy được chí bảo siêu cấp trong truyền thuyết kia - Đế Giáp U Minh. Có được Đế Giáp U Minh, cho dù là công kích của phủ chủ, ta cũng không cần sợ hãi."
Phủ chủ trong lời hắn chính là võ giả Thần Vũ cảnh tầng năm, đã vượt qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp, so với Tô Chân và Diệp Huyên thì mạnh hơn mười mấy lần.
Từ lời của hắn có thể suy đoán ra Đế Giáp U Minh trân quý tới cỡ nào.
Hoàn cảnh trước mắt đều đã bị Đồ Ma Trận của Tô Thiên bao phủ, hắn đang đợi cái tên của Long Thần biến mất, nhưng hắn rất nhanh phát hiện có điều không đúng, hình như tốc độ biến mất quá chậm rồi đi. Ngay vào lúc này, từ chính giữa Đồ Ma Trận kia bạo phát ra một tia chớp màu vàng, một bóng người trong nháy mắt vọt tới trước mặt Tô Thiên, một trường kiếm huyết sắc bổ về phía Tỏa Yêu thừng kia. Tô Thiên cả kinh.
Keng!
Rõ ràng là dây thừng, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai. Tô Thiên cảm giác gan bàn tay chấn động một cái, Tỏa Yêu thừng gần như muốn rời tay, hắn phải cắn răng kiên trì mới có thể nắm lại Tỏa Yêu thừng.
Long Thần kịp thời thu tay, vốn là dùng toàn lực của hắn cũng có thể chém đứt Tỏa Yêu thừng này, nhưng Diệp Hiên cũng sẽ phải chịu một phần sức lực của hắn. Một kiếm mới vừa rồi, đã khiến cho Diệp Hiên càng thêm khó chịu rồi.
Tô Thiên cũng là một đối thủ khó dây dưa, trong thời gian ngắn không cứu được Diệp Hiên, Long Thần chỉ có thể lui lại mấy bước, tránh khỏi công kích của Tô Thiên.
Sau khi Long Thần nhanh chóng tránh ra, trên mặt Tô Thiên lại toát ra vẻ hoảng sợ, kinh hãi nhìn Long Thần không có chút tổn thương nào nói: "Ngươi lại không chết, chỉ là một Thần Vũ cảnh tầng một, tại sao có thể có lực đạo lớn như vậy."
Dưới sự che giấu của Long Thần, nên hắn không thấy được sức mạnh trên người Long Thần, nếu so ra có khi còn tràn đầy hơn hắn.
Cơ hội cứu viện lần đầu thất bại, Long Thần không hề nổi giận, mới vừa rồi thực lực bị bại lộ một chút, cũng may là chưa bại lộ toàn bộ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm Tô Thiên, cười nhạo nói: "Đường đường là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, ngay cả dũng khí đối chiến với ta cũng không có, muốn dựa vào con tin để uy hiếp ta sao." Ngón tay Long Thần chỉ thẳng mặt hắn, nói: "Ngươi, không xứng trở thành một võ giả."
Tô Thiên biến sắc, thực lực vừa nãy Long Thần biểu hiện ra quả thật có chút kinh người, nhưng vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận của hắn. Mỗi một võ giả đều có ngạo khí của mình, huống chi là Tô Thiên tự nhận bản thân vượt xa Long Thần, thân là một trong các Minh Tướng, sống trên ngàn năm, Tô Thiên đã tạo lập nên uy nghiêm cực lớn cho mình.
"Nít ranh miệng còn hôi sữa, ta chỉ có thể nói ngươi là đồ nghé con mới sinh không sợ cọp." Tô Thiên cười lạnh một tiếng, bàn tay hắn nắm Tỏa Yêu Thừng quấn quanh Diệp Hiên chợt buông ra. Nhưng một chưởng lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai đánh vào bụng Diệp Hiên, kình khí chấn xuyên qua lưng, khiến Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi. Võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba tùy tiện công kích, cũng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Ngã xuống đất, hai tay Diệp Hiên vẫn đang bị trói, chỉ có thể dùng chân từ từ bò dậy, miệng đầy máu tươi, vẻ mặt chật vật toát ra vẻ tuyệt vọng.
"Đi mau." Hắn nhìn chằm chằm Long Thần, gào lên xé ruột xé gan.
Long Thần cười, Tô Thiên buông Diệp Hiên ra chính là sai lầm lớn nhất của hắn. Mặc dù hắn đả thương Diệp Hiên nhưng chỉ cần không chết, chỉ cần Diệp Hiên không nằm trong sự khống chế của Tô Thiên, thì chuyện này dễ giải quyết.
Đối mặt với Diệp Hiên đang cõi lòng tan nát, tuyệt vọng gầm to, Long Thần chỉ dùng tay ra hiệu, bàn tay của hắn nhẹ nhàng ép Diệp Hiên thả lỏng, ý bảo muốn Diệp Hiên tâm bình khí hòa, đồng thời hỏi: "Ngươi muốn hắn chết thê thảm cỡ nào?"
Hắn này, đương nhiên là chỉ Tô Thiên.
Diệp Hiên không nói gì, hắn không hiểu ý của Long Thần, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Long Thần, muốn hắn trốn đi trước.
"Ngươi còn không hiểu ta, thời điểm huynh đệ gặp nguy, Long Thần ta dù chết, dù là một tia sinh cơ cũng không có, thì ta cũng không thể lùi về phía sau một bước."
Nhìn thấy Diệp Hiên ở giây phút tử vong còn quan tâm mình, Long Thần lại nhớ tới Tiểu Lang, thiếu niên kia không nói hai lời cứ vậy theo mình lên núi đao xuống biển lửa. Mỗi lần Long Thần gặp nạn, hắn cũng kiên định không dời như vậy, đứng bên cạnh Long Thần, cho tới bây giờ chưa từng nói qua một câu oán trách.
Hôm nay, Diệp Hiên cũng có tư cách để cho Long Thần đối xử như vậy với hắn đi.
Mặc dù tính ra, so với tình cảm của Tiểu Lang, thì Diệp Hiên còn kém hơn rất nhiều.
"Nói thật dễ nghe làm sao." Tô Thiên cười, lăm le đi về phía Long Thần, nói: "Còn hỏi xem muốn ta chết thảm cỡ nào, theo ta phải là ngươi chết thảm thế nào mới đúng. Đồ con nít ranh, ngươi vĩnh viễn không biết được, trong Thần Vũ cảnh, mỗi một cấp bậc chênh lệch lớn tới cỡ nào, huống chi giữa ta và ngươi còn là khoảng cách bốn, năm cấp bậc."
Cười lớn một tiếng, Tô Thiên dùng ánh mắt thương hại nhìn Long Thần. Cừu nhân đang ở trước mặt, một chút nhẫn nại hắn cũng không có, dưới chân động một cái, toàn thân trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Long Thần.
"Bắc Minh Thần Chưởng."
Lượng lớn thần nguyên ầm ầm chuyển động, ngưng tụ lại trên tay hắn, hàn khí lạnh như băng hóa thành từng mẩu gai nhọn, một chưởng lạnh thấu xương, phát ra từng tiếng rít, ấn về phía ngực Long Thần.
Trong ánh mắt Tô Thiên, tốc độ công kích như vậy, một Long Thần nho nhỏ hoàn toàn không tránh được.
Bắc Minh Thần Chưởng đánh vào người, thì không có tiếng vang, nhưng những hàn khí âm độc kia sẽ tiến vào trong cơ thể con người, phá hư tổ chức trong cơ thể, nếu như không đủ mạnh để chống chịu, thì sẽ chết trong nháy mắt. Lúc trước Diệp Hiên còn sống, chỉ là bởi vì Tô Dịch tu luyện chưa đủ thâm sâu.
"Long Thần." Trơ mắt nhìn Bắc Minh Thần Chưởng ấn lên ngực Long Thần, cả người Diệp Hiên ngây dại, không giữ được nước mắt.
"Ta xem ngươi đắc ý thế nào." Tô Thiên cười, cho dù là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, trúng Bắc Minh Thần Chưởng này, cũng không có khả năng sống sót. Long Thần đã chết, bị hắn đánh thẳng trực diện, chắc chắn phải chết.
"Ngươi đang cù lét ta sao." Ngay vào lúc này, Long Thần đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, Tô Thiên cảm thấy có một con thú dữ cấp bá chủ siêu cấp thời thái cổ, tỉnh lại trước mặt mình. Trong đôi mắt màu đỏ máu kia, có vô số long ảnh đang gầm thét.
Đùng!!!
Long Thần quơ lên một quyền, thân thể thần long phát ra âm thanh đùng đùng, tỉ tỉ huyết mạch thần long gầm thét trong cơ thể hắn, Long Huyết Thần Nguyên cuộn trào. Một quyền của Long Thần nhanh tới mức không thấy rõ, thời điểm Tô Thiên không chút phản ứng nào, một quyền của Long Thần đã đánh vào khiến ngực hắn lõm xuống, xương cốt bể tan tành, máu tươi từ lỗ chân lông trào ra, văng tung tóe.
Tô Thiên kêu thảm một tiếng, bay ngược đụng lên vách tường bằng huyết dịch, rồi ầm ầm ngã xuống đất. Hắn nhanh chóng bò dậy, nhưng vào lúc này, trên mặt đã tràn đầy vẻ kinh hãi. Trong ánh mắt kinh ngạc tới ngây người của hắn, Long Thần đang đi từng bước một về phía hắn.
Diệp Hiên bên cạnh cũng là cái biểu tình ngây dại, nhưng khác với sự tuyệt vọng của Tô Thiên, trong mắt hắn đột nhiên sáng bừng hy vọng.
"Không thể nào, không thể nào." Tô Thiên cảm giác mình đang nằm mơ.
"Tử Hỏa phượng hoàng." Trong sự kinh hãi, hắn vội vàng mở hình thức Tử Hỏa phượng hoàng, ngọn lửa màu tím hừng hực cháy trên người hắn, vô luận là thể xác hay thần nguyên đều tăng lên không ít. Đồ ảnh tràn đầy lực chấn nhiếp của Tử Hỏa phượng hoàng thoáng hiện trên người hắn.
Có cỗ sức mạnh này, Tô Thiên an lòng hơn không ít.
Hắn đã ý thức được, Long Thần là một đối thủ khó đối phó.
Nhưng trong lòng vẫn là sóng gió kinh hoàng, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra, một võ giả Thần Vũ cảnh tầng một, tại sao lại có sức mạnh thể xác lớn như vậy.
Chịu một chiêu Bắc Minh Thần Chưởng, mà lại không có chút tổn thương nào.
"Đừng có vội, còn nhiều ngạc nhiên hơn nữa cơ."
Long Thần lắc mình đi tới bên cạnh Diệp Hiên, bỏ Diệp Hiên vào trong Thái Hư Cảnh, sau khi đảm bảo hắn tuyệt đối an toàn, Long Thần mới nhìn về phía Tô Thiên.