Long Huyết Chiến Thần

Chương 1079: Phượng Hoàng Hàng Thế



Người bình thường sẽ không chịu nổi sóng nhiệt này.

“Cháy lên đi."

Khuôn mặt Tô Ách bỗng nhiên trang trọng, có thể nhìn thấy, thân thể lão bắt đầu cháy hừng hực. Một luồng sức mạnh hủy diệt đang hình thành, gấp hai ba lần sức mạnh của Tô Ách. Sức mạnh như vậy, đã gần bằng Thần Vũ cảnh tầng bốn, Vũ Cực Chi cảnh.

“Ta không nghĩ mình sẽ thi triển một chiêu vừa hại người vừa hại mình này."

Khuôn mặt Tô Ách đầy vẻ cảm khái. Lúc này, ngọn lửa trên người lão đã cao trăm mét, chạm vào mạch máu. Ngọn lửa cháy hừng hựng, khiến Long Thần cũng rất khó chịu.

Trên người Tô Ách, cũng xuất hiện lông vũ Tử Hỏa chân chính.

"Người chim!"

Long Thần cười lạnh một tiếng. Lúc khí thế trên người Tô Ách tăng lên. Long Thần vẫn không hoang mang. Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tô Ách. Lưỡi kiếm màu máu, đỏ thắm từ chuôi kiếm đến mũi kiếm.

Dưới đòn tấn công kinh khủng của Tô Ách. Long Thần vẫn không hề hấn gì.

“Long Thần! Lão thi triển chiêu mạnh nhất của Tử Hỏa Phượng Hoàng Thể, nghe nói chiêu này có thể tiêu diệt bất kỳ Thần Vũ cảnh tầng ba nào.”

Diệp Hiên hơi khẩn trương.

“Không sao!"

Khóe miệng Long Thần, hiện lên nụ cười.

Trong nháy mắt, sức mạnh của Tô Ách, đã tăng lên cao nhất. Lúc này, Tô Ách đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một con Tử Sắc Phượng Hoàng đang cháy hừng hực. Nó đứng trên không trung, phe phẩy đôi cánh, tỏa ra sức mạnh chấn nhiếp. Trên người Phượng Hoàng, tỏa ra khí thế uy nghiêm vô thượng.

“Trước mặt Tổ Long, tất cả uy áp đều là trò cười."

Long Thần lắc đầu.

Đúng lúc này, con chim lửa kia bỗng nhiên hót lên một tiếng, hóa thành tia sáng màu tím, bay về phía Long Thần.

“Phượng Hoàng Hàng Thế."

Chiêu này rất kinh khủng. Rất ít cường giả Thiên Nhân cảnh có thể ngăn được nó.

Long Thần không phải Thiên Nhân cảnh, nhưng hắn là ngoài ý muốn.

“Báo thù."

Long Thần giơ cao Phiêu Huyết, chỉ về phía Tử Hỏa Phượng Hoàng đang lao đến.

“Ức… Vạn... Sát… Kiếp..."

Lúc điểm sáng đỏ thẫm kia, đi đến mũi kiếm, thì bỗng nhiên nổ tung. Trên người Long Thần, vô số kiếm khí đỏ như máu nổ tung ra ngoài, biến thành một quả cầu kiếm khí khổng lồ. Đường kính lớn hơn vài trăm mét. Số lượng kiếm khí lớn hơn mười vạn. Trong nháy mắt, kiếm khí bao phủ Tô Ách đang thi triển Phượng Hoàng Hàng Thế.

“Xoắn giết.”

Phiêu Huyết lay động. Mười vạn kiếm khí đỏ như máu lập tức xoắn lại, đâm thủng phòng ngự của Phượng Hoàng, đâm vào người Tô Ách. Trong nháy mắt, vô số kiếm khí đỏ như máu xuyên qua người lão, tiêu diệt lão hoàn toàn.

Sát Kiếp chính là thần kỹ tam phẩm. Uy lực sánh ngang với Nhất Kiếm Phiêu Huyết và Trảm Long. Nó mạnh hơn Kiếm Loạn Thần Ma. Nhưng chiêu mạnh nhất của nó là Ức Vạn Sát Kiếp. Đó mới là chân lý của Sát Kiếp. Bây giờ, Long Thần thi triển nó, phối hợp với Huyết Giới Thôn Phệ, xoắn nát Tô Ách trong nháy mắt.

Máu tươi bay đầy trời.

Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên nhìn thấy cảnh này, thì đờ đẫn.

Long Thần thu hồi Phiêu Huyết, nhìn về phía đồ án hình tròn trong tay, khẽ nói:

“Lúc ta tiêu diệt Tô Ách, thì lại có một người bị giết. Bây giờ chỉ còn mười một người, chỉ cần giết thêm một người, thì trò chơi kết thúc. Nhưng chúng ta chỉ có thời gian nửa khắc.”

Người cuối cùng, khẳng định sẽ khó khăn.

Nhưng nếu không tranh thủ thời gian giết một người, thì đoán chừng tất cả mọi người sẽ chết.

Chẳng qua xung quanh đều không có ai. Long Thần chỉ có thể tăng tốc, nhìn xem có cơ hội giết thêm một người hay không. Hắn không muốn mạo hiểm.

Ức Vạn Sát Kiếp quyết đấu Phượng Hoàng Hàng Thế, đưa đến chấn động rất lớn, cách đó không xa, có hai người cảm nhận được chấn động nơi này.

“Đây là Ức Vạn Sát Kiếp."

Một ông lão mũi ưng kinh ngạc. Người còn lại cũng lao về phía bên này.

“Ức Vạn Sát Kiếp! Khí tức của Long Thần."

Một cô gái mặc váy tím mừng rỡ, vội vàng lao về phía bên này.

Lúc Long Thần thu hồi Phiêu Huyết, chuẩn bị rời đi, thì cũng cảm giác được một người lao vào phạm vi một dặm. Tốc độ của người này rất nhanh. Long Thần tránh không kịp. Chẳng qua, Long Thần cũng không cần tránh.

Người đến là Đằng Long, ở rể nhà Diệp Tích Chi.

Cao thủ Thần Vũ cảnh tầng bốn, vừa đột phá Vũ Cực Chi cảnh.

Mặc dù, Long Thần không đánh thắng gã. Nhưng nếu đánh nhau, thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn biết mình thi triển Ức Vạn Sát Kiếp, đưa đến tên này.

Quả nhiên, trong thời gian rất ngắn, Đằng Long đã lao đến trước mặt Long Thần. Có lẽ gã tưởng là Diệp Tích Chi hay Diệp Huyên. Nhưng khi gã trông thấy Long Thần đứng chỗ này. Trong nháy mắt, đầu óc quá tải.

Trước đây, gã cũng rất buồn bực. Hai thằng nhóc Long Thần và Diệp Hiên lại có thể sống đến mười một người cuối cùng. Gã nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có thể đoán rằng Diệp Huyên đã cứu bọn họ.

Nhưng Diệp Huyên không ở đây. Nơi này chỉ có một mình Long Thần.

“Lúc nãy, ai dùng Ức Vạn Sát Kiếp của Diệp gia thế?"

Đằng Long cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó đi về phía Long Thần.

“Làm sao ta biết được. Ta cũng vừa mới đến đây."

Long Thần khoát tay trả lời.

“Không phải ngươi."

Đằng Long nhìn hắn một chút. Sau đó, gã cười nhạo. Khí tức trên người Long Thần chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một. Sao hắn có sức chiến đấu như vậy.

“Vừa rồi, người bị giết là lão quỷ Tô Ách của Tô gia."

Đằng Long bước đến vị trí cách Long Thần mười mét. Hắn nhìn Long Thần, khóe miệng hiện lên nụ cười.

“Thời gian chỉ còn nửa khắc nữa. Nhưng ta không muốn tất cả mọi người đều chết ở đây."

“Ngươi muốn làm gì?"

Nằm ngoài dự đoán của Đằng Long. Sau khi Long Thần nghe thấy, cũng không sợ hãi.

“Ngươi không sợ ta sao?"

Đằng Long hơi kinh ngạc, nên hỏi

“Ngươi là người của Diệp gia, chắc sẽ không ra tay với ta chứ."

Long Thần hơi kinh ngạc, bèn nói.

Đằng Long nhịn không được cười lên. Thằng nhóc này quá ngây thơ. Đến lúc này rồi, mà hắn còn tưởng mình là người của Diệp gia, thì sẽ không giết hắn. Ngay vừa rồi, Đằng Long còn tiêu diệt một người Diệp gia. Đó chính là người gã vất vả lắm mới gặp được.

“Nhóc! Thời gian chỉ còn nửa khắc nữa. Bây giờ, ta không giết ngươi. Nhưng khi đến giờ, mà vẫn chưa ai chết, thì ta cũng chỉ có thể hi sinh ngươi, để cường giả được sống. Dù sao, tu vi như chúng ta, cũng không dễ kiếm. Ngươi nói có đúng hay không?

Đằng Long nói với Long Thần, giống như đang dỗ một đứa bé.

Long Thần cười.

“Ngươi nói rất đúng. Nếu ngươi vĩ đại như vậy, thì sao ngươi không chết. Ta còn trẻ, có tiềm lực vô hạn. Còn ngươi đã già, nên đã vô dụng, giá trị của ta lớn hơn ngươi nhiều."

“Ngươi nói cái gì."

Đằng Long tức đến dựng râu. Rõ ràng là gã đang trêu đùa Long Thần. Tại sao bỗng nhiên biến thành Long Thần đang trêu đùa gã.

Đằng Long bị một đứa bé trêu đùa, trong lòng rất phiền muộn. Chẳng qua như thế cũng được, gã sẽ không có áp lực trong lòng, cứ giết là được.

“Thế thì xem, hai chúng ta ai lợi hại hơn."

Đằng Long vừa dứt lời. Gã chuẩn bị động thủ. Nhưng ngay lúc này, một luồng khí tức trí mạng, đã khóa chặt gã từ phía sau.

“Đằng Long! Ngươi muốn làm gì?"

Âm thanh lạnh lẽo này. Đằng Long nằm mơ cũng bị tỉnh lại. Gã vội vàng quay người, thì trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng sau gã. Người phụ nữ này đang nhìn gã với ánh mắt lạnh như băng. Mặc dù người phụ nữ này rất điềm tĩnh. Nhưng mùi máu tươi trên người nàng, làm thế nào cũng giấu không được.

Người chạy đến là Diệp Huyên.

“Không có gì, không có gì. Ta và Long Thần chỉ đùa chút thôi. Thầy trò hai người trùng phùng. Hai người cứ trò chuyện đi, ta đi trước.”

Nếu có Diệp Tích Chi ở bên cạnh, thì gã còn dám nói mạnh miệng vài câu với Diệp Huyên. Nhưng hiện tại, nếu gã dám nhiều chuyện, thì Diệp Huyên có thể sẽ làm thịt gã.

“Ngươi đi thử xem?"

Câu nói tiếp theo của Diệp Huyên, khiến Đằng Long dừng lại, đứng tại chỗ lúng túng, không dám động đậy, giống như một thằng hề.

Diệp Huyên cũng mặc xác gã. Lúc này, nàng mới nhìn về phía Long Thần. Trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Nàng là người biết thực lực của Long Thần. Nên nàng cũng biết vừa rồi là Long Thần giết Tô Ách. Nàng có đồ đệ như vậy, thì không vui sao được.

Diệp Huyên đối xử với Long Thần, khác hẳn đối xử với Đằng Long, quả thật chênh lệnh như trời với đất.

“Ta may mắn không làm nhục mệnh. Hai nhiệm vụ, ta đều hoàn thành. Một là báo thù cho Độc Cô gia gia. Hai...”

Long Thần nói đến đây, bèn nở nụ cười thần bí, mang Diệp Hiên trong Thái Hư Cảnh ra.

“Tỷ tỷ"

Diệp Hiên vui mừng khôn xiết. Rốt cuộc hắn vẫn còn sống để thấy người thân, cũng là chỗ dựa của hắn. Hắn vui đến phát khóc, ôm lấy Diệp Huyên.

Đầu tiên Diệp Huyên hơi sửng sốt, sau đó là mừng như điên. Nàng an ủi Diệp Hiên một chút, rồi cảm kích nhìn về phía Long Thần.

“Ta vẫn không hiểu. Tại sao nó bị hại, hóa ra là vì ngươi. Ta cảm ơn ngươi...”

“Giữa chúng ta thì cảm ơn làm gì. Ta đã nói rồi, đó là nhiệm vụ mà ta nhất định phải làm.”

Long Thần mỉm cười nói.

Diệp Huyên cũng ngậm lấy nước mắt, gật đầu.

“Dù sao cũng không sao, còn một giờ nữa là kết thúc, phải đợi lâu như vậy làm gì, người nhanh lên đi."

Long Thần bỗng nhiên nói.

Đằng Long đứng bên cạnh, nghe thấy Long Thần nói như thế, thì sắc mặt thay đổi.

Ý của Long Thần, là bảo Diệp Huyên giết gã.

Đằng Long không ngờ rằng, thiếu niên vô hại này, trong lòng lại tàn nhẫn như vậy. Quả thật không thể tưởng tượng, chắn chắn vừa rồi hắn biết Diệp Huyên sẽ đến, nên mới nói chuyện với mình lâu như vậy.

Ngay từ đầu, Diệp Huyên không nghĩ thế này. Nhưng nàng nghĩ tới vừa rồi Đằng Long muốn giết Long Thần. Hơn nữa, còn ở thời khắc mấu chốt. Đôi mắt nàng lập tức lạnh lẽo, trong lòng đã có quyết định.

Lúc này, Đằng Long cũng không nói hai lời, co cẳng chạy trốn.

Diệp Huyên đang muốn ra tay. Nhưng đúng lúc này, Long Thần nhìn thấy trong trận pháp hình tròn, có một cái tên đang nhạt dần. Trước khi Đằng Long chết, thì một người đã bị tiêu diệt.

Bỗng nhiên, không biết từ nới nào vang lên một tiếng đinh.

“Mê cung giết chóc, trò chơi kết thúc."