Long Huyết Chiến Thần

Chương 1118: Chủ điện u minh



Trong kế hoạch của Tô Mặc, hôm nay sau mười ngày, hôn lễ cử hành đúng kỳ hạn, bởi vì thời gian gấp chỉ mời những người có thực lực trên cơ bản trong U Minh phủ, những thế lực siêu cấp ở U Minh phủ cũng đã tập trung ở phủ thành.

Trong nhất thời, phủ thành ồn ào náo nhiệt, người qua lại nối liền không dứt, trong đó đại đa số người là chạy tới xem náo nhiệt, hơn nữa rất nhiều người không biết chuyện mờ ám của việc thành thân này, còn tưởng rằng, đây là lễ chúc mừng Tô Mặc đã tới Thần Vũ cảnh tầng năm - Nhân Phong kiếp nữa.

Người biết được ý đồ chân chính của Tô Mặc cũng không nhiều. 

Lúc này, ở điện lớn nhất của phủ thành, trong chủ điện U Minh, cường giả đến từ ngũ hồ tứ hải đều đã vào chỗ. Chủ điện U Minh vô cùng lớn, đã có hai ba chục ngàn cường giả ngồi nhưng lại không hề cảm thấy chật chội. Các khách nhân uống rượu nói chuyện thoải mái vui mừng, các thị nữ xinh đẹp ăn mặc hở da thịt lượn qua lượn lại, tạo thành một phong cảnh vui mắt vui tai.

Trong đó, tân lang mặc hồng bào mặt đầy hồng quang - Tô Mặc là hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất. Chỉ đáng thương, Tô gia sản nghiệp lớn như vậy, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Tô Mặc chống đỡ, ngay cả trong hôn lễ, cũng là một mình Tô Mặc có mặt, không thấy những người khác.

Rất nhiều người tự hỏi Tô Dương ở đâu. Chỉ có một vài thế lực lớn có tin tức nội bộ mới biết, Tô Dương đã bị tiểu tử gọi là Long Thần đánh chết. Cường giả ở đây, đại đa số đều có thế lực của mình, nếu không thì cũng là người vô cùng mạnh mẽ, người biết tới sự tồn tại của Long Thần chiếm phần lớn. 

Mặc dù mọi người đều thèm đỏ mắt Xích Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh kia, nhưng rất nhiều người biết, một ngụm canh này mình không ăn được. Cho dù hiện tại người Đông Hoàng Cung chưa xuất hiện, nhưng vẫn đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm đấy, mọi người ở đây cũng không dám dùng thần thức tra xét. Nếu không cẩn thận chọc giận vị ở Đông Hoàng Cung kia, vậy thì chắc chắn không có trái cây ngon mà ăn.

Hai ba chục ngàn người, ăn uống nói chuyện tới vui vẻ hòa thuận, Tô Mặc toàn thân quần áo đỏ đi qua đi lại, phong sinh thủy khởi, thật sự rất uy phong, uống một chút rượu, hắn lúc này đã vào trạng thái, ánh mắt lướt qua mọi người.

"Long Thần, còn chưa tới sao." 

Màn kịch hôm nay là chuẩn bị cho Long Thần, nếu tên quỷ nhát gan Long Thần đó không tới, vậy hôn lễ này phí công rồi. Nhưng lấy hiểu biết của Tô Mặc về Long Thần, hắn chắc chắn sẽ đến.

Tô Mặc quay đầu, tầm mắt hắn nhìn qua hành lang dài, nhìn về phía Sở Thiên Ca đang ngồi ở lương đình xa xa. Lúc này Sở Thiên Ca vẫn mỉm cười nhìn hắn, xem ra đã nắm chắc phần thắng. Tô Mặc biết, hắn hiện tại không thể nào so sánh được với thiên chi kiêu tử của Đông Hoàng Cung này, cho nên hắn không có ý đồ gì với Xích Huyết Thiên Hoang nữa, mà đi theo Sở Thiên Ca, chưa biết chừng, sau này sẽ có những thứ khác tốt dành cho hắn.

"Nếu Sở Thiên Ca đã giao toàn quyền chuyện hôm nay cho ta xử lý, như vậy, ta nhất định phải đảm bảo hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ này. Trong đội hình như vậy, ta không tin sau khi Long Thần đến rồi còn có thể đi." 

Thời gian từ từ trôi qua, giờ lành đã đến, rất nhanh sẽ tới lúc đưa tân nương ra bái đường. Tô Mặc rất bình tĩnh, mặc dù trên mặt hắn có một loại giả vờ kích động, lúc này thông qua thần thức của mình, hắn đã dần dần có nắm chắc.

Ở trong tầm mắt hắn lúc này, Diệp Huyên ăn vận một thân trang phục màu đỏ thướt tha, đầu đội khăn tân nương, dưới sự dẫn đường của người chủ trì, nàng vô cùng thuận theo, đi tới bên cạnh Tô Mặc. Hai người từ dáng người hình thể, thậm chí cả thực lực, đều vô cùng xứng đôi.

Hai bên cũng không có ai còn cao đường, nhà Diệp Huyên thì do lúc trước nàng đã đưa cha mẹ ra khỏi Diệp gia, nên thời điểm Diệp gia diệt môn, cha mẹ nàng không sao, hiện tại đang đợi tỷ đệ bọn họ trở về thôi, cho nên chắc chắn không xuất hiện ở nơi này. Còn trong Tô gia, trưởng bối của Tô Mặc đều không có ai có tiền đồ, đều là thể loại không lên được mặt bàn giống như Tô Ách. Cho nên "cao đường" này hoàn toàn để cho phủ chủ U Minh phủ tới làm. 

Lúc này, phủ chủ U Minh phủ ăn mặc chỉnh tề, mặt đầy mỉm cười, ngồi ở vị trí cao nhất trong chủ điện U Minh, mà Tô Mặc và Diệp Huyên đã đứng trước mặt hắn, chỉ chờ lệnh của người chủ trì, sau đó thì bái đường, dâng trà...

Thời điểm mấu chốt đã đến, tất cả mọi người đều mong đợi nhìn. Sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Tô Mặc dường như không có một chút áp lực nào, hắn cười nhạt, ôn nhu nhìn Diệp Huyên ngoan ngoãn bên cạnh. Hình ảnh này hắn đã từng ảo tưởng tới, chỉ là đã cách đây mấy năm, thời gian trôi qua lâu như vậy, hắn đã sớm hoàn toàn quên đi chuyện này. 

Giọng nói cao vút của người chủ trì nhắc nhở hắn, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Mặc, trên mặt tràn đầy ý cười. Đây là hôn lễ của đôi phu thê mà hai người đều có tu vi cường hãn trong U Minh phủ.

Vạn chúng mong đợi.

"Tô Mặc và Diệp Huyên đều là ta nhìn lớn lên, có thể đi tới bước này, ta từ trong thâm tâm chúc mừng các ngươi." Ở phía trên cao, phủ chủ U Minh phủ gật đầu cười. 

"Cảm ơn phủ chủ." Hai người đồng loạt nói cảm ơn, trong đó giọng nói của Diệp Huyên không có một chút cảm giác bị nhốt nào, thậm chí hơi có chút thẹn thùng, làm cho những người biết nội tình có chút nghi ngờ. Bọn họ biết Diệp Huyên là bị bắt vào, hơn nữa còn là dùng để hấp dẫn Long Thần tới, tại sao biểu hiện bây giờ của Diệp Huyên lại tự nhiên tới vậy.

Nói tới nhân vật tên Long Thần này, mọi người không khỏi cảm thán một phen.

Một nhân vật ngay cả thần thức cũng chưa có, lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy trong U Minh phủ, nghe nói còn đánh chết cả Tô Dương. Nhưng đại đa số người vẫn bảo trì thái độ không tin, có thể không tin hắn đánh chết được Tô Dương, nhưng chuyện đánh chết Tô Ách - Thần Vũ cảnh tầng ba trong lăng mộ Sát Thần thì là chuyện thực sự đã xảy ra. 

Đối với mọi người mà nói, thiếu niên thần kỳ này, thật sự nghịch thiên.

Bái đường nhanh chóng trôi qua, đã tới lúc cô dâu phải qua động phòng. Diệp Huyên cũng được coi là một mỹ nhân đỉnh cấp, thân phận địa vị khí chất xinh đẹp và thực lực đều là hạng đầu. Có thể lấy được thê tử như vậy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Mặc, không thể không ghen tỵ.

"Mọi người uống rượu, uống rượu. Hôm nay chúng ta không say không về." Tân nương còn chưa đưa đi, Tô Mặc đã bắt đầu điều hòa bầu không khí. Trong thần thức của hắn, cái con cá nhỏ bị con mồi hấp dẫn đã dần dần mắc câu, đúng lúc đó, Tô Mặc cười nhìn về phía trần nhà. 

Oanh!!!

Một tiếng nổ vang, trần nhà màu xanh biếc nguyên vẹn kia bị vô số kiếm quang màu đỏ máu xuyên qua, toàn bộ trần nhà bị đánh sụp trong nháy mắt, vô số đá vụn rơi xuống phía dưới, rớt vào trong rượu và thức ăn. Mọi thứ trên bàn ăn cũng bị hỏng, hơn nữa trên thân rất nhiều người, vì quá đột ngột không kịp ngăn cản nên cũng bị bụi bặm vào đá vụn làm cho mặt xám mày tro. Cả một cái hôn lễ tốt đẹp, nhanh chóng biến thành hiện trường tai nạn.

Nhìn hình ảnh này, Tô Mặc và phủ chủ U Minh phủ - Dương Du Phàm lại không tức giận, ngược lại còn nhìn nhau cười một tiếng. Cá nhỏ đã mắc câu rồi, tiếp theo chính là thời điểm cho con cá mắc câu này vào giỏ. 

Ở trong bóng tối, Sở Thiên Ca cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà. Ở trong tầm mắt hắn, có một thiếu niên từ trên trời hạ xuống, rơi vào trung tâm đám người. Mặc dù khí tức trên người hắn chỉ có Thần Vũ cảnh tầng một, nhưng trong đó lại có vô số nhân tố kinh khủng khiến Sở Thiên Ca cảm giác vô cùng hứng thú. Nhất là ý chí bất khuất của thiếu niên này, từ ngay trong ánh mắt đã tiết lộ ra vẻ tự tin và tỉnh táo.

"Người như vậy, nếu từ nhỏ đã sinh ra ở Đông Hoàng Cung thì nhất định sẽ nằm trong tốp mười Thiên Tử Bảng, sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn của ta."

Đây là kết luận sau khi Sở Thiên Ca nhìn Long Thần một cái. 

Hắn không hề động thủ, mà vô cùng hứng thú nhìn Long Thần. Đối với hắn mà nói, chuyện hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nếu Tô Mặc đã an bài mọi chuyện xong xuôi, vậy thì để Tô Mặc đi làm đi. Dù sao cá nhỏ đã lọt lưới, cho dù thế nào thì hắn cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Thiên Ca.

Hơn nữa...

Tô Mặc đã từng có ý đồ với Xích Huyết Thiên Hoang, lòng dạ nhỏ mọn của người này Sở Thiên Ca biết rõ. Người như vậy, mà để cho đi tranh đấu ngươi sống ta chết với Long Thần thì kết quả cuối cùng thế nào cũng được, không liên quan tới hắn. Nếu chết, vậy thì càng tốt hơn. 

Không sai, người tới nơi này, chính là Long Thần.

Hắn biết đối phương dùng thần thức đã sớm thấy được mình, cho nên hắn trực tiếp phách lối giết vào. Long Thần đã sớm chuẩn bị tâm thần, mặc dù tình huống của hắn không tốt, nhưng Long Thần có một loại tín niệm bất tử. Hắn tin tưởng mình tuyệt đối có thể hoàn thành, nếu quả thực không thành, vậy thì chỉ có thể sử dụng một chiêu kia. Cho dù hỏng tu vi, cho dù Thần Vũ cảnh không còn nữa, Long Thần cũng không thể để cho Diệp Huyên rơi vào trong tay bọn họ.

Mặc dù chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một, nhưng lúc Long Thần tới, cái loại khí thế ngang ngược nhìn người bằng nửa con mắt kia vẫn dọa ngã rất nhiều người. Phải biết là toàn bộ U Minh phủ cũng chưa có ai dám kiêu ngạo ở chỗ này. 

"Thiếu niên này là ai, chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một, chẳng lẽ là Long Thần kia."

"Không sai, chính là hắn, hắn thật sự dám đến sao, thật khiến người ta khó tin mà. Chẳng lẽ hắn không biết, nơi này đối với hắn chính là núi đao biển lửa sao."

"Cướp đồ với Đông Hoàng Cung, chắc chắn không có kết quả tốt. Ta đoán đây là tới chủ động dâng đồ lên." 

"Chủ động hiến đồ, mà cần phải đi vào một cách phách lối như vậy sao."

Đủ các loại bàn tán vang lên sau lưng Long Thần.

Long Thần tiến lên mấy bước. Vừa mới đi vào, tầm mắt của hắn đã nhìn về phía Diệp Huyên. Chính là vì Diệp Huyên xuất hiện, nên Long Thần mới xông vào, chỉ là biểu hiện của Diệp Huyên khiến cho hắn có chút kỳ quái, tại sao nàng ấy lại nhu thuận như vậy. 

Lúc này, phủ chủ U Minh phủ cho Tô Mặc một ánh mắt, không cần Dương Du Phàm nói, Tô Mặc cũng biết tiếp theo nên làm cái gì. Hắn chặn trước mặt Diệp Huyên, cười nói: "Tiểu tử, quấy rầy hôn lễ của người khác là chuyện không lễ phép. Ngươi không được dạy dỗ sao, hay là cha mẹ ngươi hoàn toàn không dạy ngươi đạo làm người, hoặc ngươi là cái loại... chó nuôi, đúng không."