Long Huyết Chiến Thần

Chương 1127: Thần tức thuật



Huyết Độn đi một trăm dặm, thoát khỏi phạm vi thần thức của Sở Thiên Ca. Nếu Sở Thiên Ca chưa bị sao, tốc độ Huyết Độn của Long Thần có vẻ nhanh hơn nhưng Sở Thiên Ca cũng không kém là bao, gần như có thể đuổi kịp, cho nên Huyết Độn của Long Thần hoàn toàn không thoát được khỏi thần thức của hắn. Trừ phi Sở Thiên Ca không thể di chuyển.

Năng lượng của hai mươi nghìn viên thần tinh đã được rót hết vào trong Hoàng Kim Lôi Ngục Long, rồi phóng ra vào cái lúc bản thân đang vô cùng phẫn nộ để mà liều mạng, Long Thần suýt nữa thì làm nên bước tiên phong trong thần thoại, suýt thì lấy được mạng của Sở Thiên Ca. Hiện giờ ở Đông Hoàng vực này, Long Thần chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể, mà Sở Thiên Ca thì là ai? Hắn chính là người nổi bật trong số mấy trăm triệu cư dân trên toàn Đông Hoàng vực, gần như là thiên tài siêu cấp mà ai ai đều biết. Sự chênh lệch giữa hai người này phải nói là như trời cao và vực sâu vậy.

Nhưng đầu Sở Thiên Ca cứng vô cùng, Long Thần đột kích mà lại không thể giết được hắn thành công. 

Sức mạnh của Hoàng Kim Lôi Ngục long chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là việc Long Thần đánh bất ngờ. Sở Thiên Ca hoàn toàn không ngờ được hắn có thể thi triển ra đòn tấn công ở mức đó, giống như một đứa trẻ bỗng dưng có được sức mạnh có thể một nắm tay đấm chết một người đàn ông vậy, rất là khó tin.

Mỗi một viên thần tinh đều ẩn chứa nguồn sức mạnh vô cùng, càng khỏi cần nói tới việc Long Thần dùng hẳn hai mươi nghìn viên thần tinh để nuôi Hoàng Kim Lôi Ngục long. Thần Vũ cảnh tầng tám mới có hai mươi nghìn viên thần tinh, mà lúc này số năng lượng từ hai mươi nghìn viên ấy đã bị tiêu hao đi quá nửa, nên tạm thời Long Thần không đánh ra được đòn tấn công ở mức kia, trừ phi hắn có thêm nhiều thần tinh.

Hai con thần long trên người, Xích Huyết Giác Ma long thần bí là vũ khí chiến đấu của Long Thần, mà Hoàng Kim Lôi Ngục long ở bên tay trái hắn là thủ đoạn tất sát của hắn, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là hắn có đủ số thần tinh đã. 

Lúc này Long Thần bỏ chạy đi hơn một nghìn dặm, hãy còn trong phạm vi khu vực của U Minh phủ, nhưng Sở Thiên Ca muốn tìm hắn đã không dễ dàng như trước. Hơn nữa Sở Thiên Ca hoàn toàn không ra khỏi phủ thành. Lúc này mối thù giữa Long Thần và hắn đã sâu đậm, lần gặp sau Sở Thiên Ca sẽ không còn khách khí nữa. Hiện giờ thì Long Thần cũng chẳng còn sức mạnh để đối phó Sở Thiên Ca.

Long Thần đùa giỡn một lúc mới hoàn toàn khôi phục. Trận chiến với Sở Thiên Ca rất là mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn sống, lại còn có được Hoàng Kim Lôi Ngục Long. Lúc này trên cơ thể Long Thần, một con lôi long màu vàng bơi qua nội tạng, xương cốt, mạch máu, làn da của hắn, nhất là kích lên cơ bắp ở chân Long Thần. Hoàng Kim Lôi Ngục Long đang rèn luyện tốc độ của Long Thần. Mỗi một ngày trôi qua là Long Thần lại cảm thấy tốc độ của mình tăng dần lên. Tốc độ từ sau Thần Vũ cảnh tầng năm Phệ Hoả Kiếp đã đạt tới cái loại tốc độ biến thái như phủ chủ U Minh phủ, cuối cùng lại đột phá. Thân thể hắn đang ở mức chiến kỹ luyện thể lục phẩm, mà tốc độ lúc này của hắn lại tương đương với Thần Vũ cảnh tầng sáu. Chỉ riêng về tốc độ thôi, Long Thần đã tới gần với cấp độ của Sở Thiên Ca rồi.

Trong toàn bộ U Minh phủ này, hiện giờ chỉ có Sở Thiên Ca có thể đuổi kịp Long Thần. 

Hoàng Kim Lôi Ngục Long không hổ là biểu tượng của tốc độ. Khi thực lực của Long Thần tăng lên, số thần tinh có được càng nhiều, đều được Hoàng Kim Lôi Ngục Long mang đi trui luyện thân thể Long Thần hết, như vậy thì tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn.

Diệp Hiên đứng trước mặt Long Thần, nhìn Long Thần tu luyện, hắn biết thiếu niên này đã vượt rất xa mình. Mặc dù cảnh giới hắn còn chưa bằng mình, nhưng sức chiến đấu đã không thuộc cấp bậc mình có thể so, thuộc về đẳng cấp nhân vật có thể giết mình trong nháy mắt.

Có Xích Huyết Thiên Hoang... Long Thần bây giờ, đã không chỉ là một võ giả Thần Vũ cảnh tầng một bình thường. 

Thực tế thì hắn vẫn là Thần Vũ cảnh tầng một, ngoại trừ sức chiến đấu, những phương diện khác mà so với người khác thì vẫn còn thiếu sót rất lớn.

"Xin lỗi, lần này không thành công..." Long Thần mang một bầu nhiệt huyết đi vào, lại không ngờ rằng Tô Tiểu Điệp có được thủ đoạn biến đổi như vậy, khiến Long Thần tưởng nàng là Diệp Huyên, cho nên cứu viện mới không thành công.

"Ta mới là người phải nói xin lỗi, không giúp được gì. Chuyện này ta để ở trong lòng, rất khâm phục ngươi, chỉ tiếc bản thân không có sức mạnh như ngươi..." 

"Sẽ có." Long Thần cười một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía phủ thành, nói: "Dưới sự bao vây của thần thức Sở Thiên Ca, chúng ta hoàn toàn không có biện pháp lẻn vào U Minh trấn ngục tháp, đây là một phiền toái cực lớn. Thần Vũ cảnh có thứ như thần thức này, thật là kinh khủng, nếu thần thức của đối phương không phát hiện ra ta thì tốt rồi..."

Nghĩ tới đây, Long Thần nhìn về phía Tiểu Miêu đang chơi đùa bên cạnh, Diệp Hiên cũng nhìn nó chằm chằm.

"Hai tên sắc lang các ngươi, nhìn Miêu gia làm gì vậy?" Tiểu Miêu lúc lắc mông nói. 

Long Thần vươn tay túm lấy thịt ở gáy nó, nhấc nó lên, nói: "Ta nhớ hình như ngươi có thể né tránh thần thức của bọn họ. Ngươi dùng phương pháp gì."

Tiểu Miêu khẩn trương, nói: "Tiểu tử, đây chính là bí phương độc môn của ta, ngươi đừng có ý đồ gì, cẩn thận ta đánh ngươi đó."

Ánh mắt Long Thần sáng lên, hắn chỉ là thử một chút mà thôi, nhưng từ lời Tiểu Miêu có thể nghe ra, bí phương độc môn của nó là thứ có thể truyền thụ. Nếu không thể truyền thụ, thì nó cũng chả cần khẩn trương tới vậy." 

"Lấy ra." Long Thần trầm giọng nói.

"Không lấy, chết cũng không khuất phục." Tiểu Miêu hiên ngang nói.

Long Thần lấy ra một con dao nhỏ, ra dấu dưới háng nó, nói: "Ngươi suy nghĩ một chút đi, thời gian mười hơi thở. Nếu không đáp ứng, đổ chơi nhỏ này của ngươi sẽ biến mất luôn." 

Tiểu Miêu khẩn trương, giọng căm hận nói: "Hay lắm, đồ khốn nạn Long Thần này, tiểu gia ta thật sự chết cũng không khuất phục ngươi. Đây cũng chỉ là một thân thể nhỏ của Mộng Ma thôi, ngươi cắt, thì lão tử đổi một cái mới là được."

"Có thật không." Dao nhỏ của Long Thần nhanh chóng quơ quơ xuống dưới, giống như thật sự muốn cắt đi bảo bối nhỏ của Tiểu Miêu.

"Ngừng, ta dạy, ta dạy." Lúc dao nhỏ sắp tiếp xúc với tiểu Tiểu Miêu, nó rốt cuộc cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi lẫn lộn, Long Thần lớn tiếng cười. Hắn thừa biết tiểu tử này vốn chả có cốt khí gì. 

"Chỉ là đùa ngươi một chút mà thôi, chúng ta là huynh đệ, sao ta có thể làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn chứ." Long Thần và Diệp Hiên nhìn nhau cười.

"Nếu như ta có thể học được phương pháp kia của ngươi, lẻn vào đã không còn là vấn đề rồi, hơn nữa..." Long Thần có thể tưởng tượng, bí pháp này của Tiểu Miêu có bao nhiêu quý giá. Thần thức của cường giả Thần Vũ cảnh quyết định rất nhiều thứ, nếu như có một loại bí pháp có thể tránh né thần thức của người khác, thì giống như là bịt kín mắt đối phương vậy. Gần như có thể muốn làm gì thì làm trong phạm vi thần thức của đối phương.

Trình độ trân quý của bí pháp này, thật sự khó mà tưởng tượng nổi. 

Không ngờ trên người Tiểu Miêu còn thứ đồ tốt như thế.

"Bí pháp này chính là tâm pháp độc môn của Thần Thú Luân Hồi chúng ta. Dựa vào bí pháp này, bản thần tung hoành bát phương, tranh bá tứ hải... Bản thân tới không ai biết, trước mặt bản thần tất cả mọi người đều là người mù..."

Long Thần cười nói: "Vào lúc đó, ngươi chắc là một tên trộm vặt đi, ngày ngày dùng bí pháp này làm một vài chuyện trộm gà trộm chó, đúng không. Ngươi là loại đức hạnh gì ta hiểu rõ, không cần khoác lác trước mặt ta." 

Tiểu Miêu giận lẫy nói: "Tiểu tử ngươi biết cái đếch gì, nếu không thì đừng học, ở trước mặt Miêu gia giả làm cháu trai đi."

Bí pháp tốt như vậy, Long Thần mới không muốn gây sự với tiểu tử này, hắn vội vàng khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, ngươi là bá chủ vô địch, bây giờ hãy truyền thụ bí pháp độc môn trân quý kia của ngươi cho ta đi."

"Vậy còn nghe được." Tiểu Miêu hài lòng gật đầu một cái, nhìn bầu trời rộng lớn, thần bí nói: "Bí pháp này được đặt tên là Thần Tức thuật, thi triển Thần Tức thuật có thể giúp ngươi thoát khỏi cảm giác của thức thần, biến thành không khí trong thế giới của đối phương, trừ khi hắn dùng mắt nhìn thấy ngươi, hoặc dùng những thứ khác cảm giác được. Dù sao nếu như không phải đến gần, vậy thì rất khó dùng thần thức để cảm giác được, Thần Tức thuật, chính là phương pháp đặc biệt che giấu cảm giác của thần thức." 

"Thần Tức thuật."

Nghe cái tên này, thì cũng không tệ lắm.

"Không phải ai cũng có thể học tập Thần Tức thuật, đây là thân pháp độc môn của ta. Nhưng Tổ Long không gì không biết, trừ ngươi ra, cái thế giới này cũng không có bao nhiêu người có thể tu luyện Thần Tức thuật này đâu." 

Sau khi nói xong, Tiểu Miêu hơi há miệng, một chớp sáng màu trắng từ trong miệng nó bay ra, sau đó nhập vào mi tâm Long Thần.

"Đều ở trong đó cả, tự ngươi giác ngộ đi." Nói xong, Tiểu Miêu nhảy trở vào Thái Hư Cảnh, vù vù ngủ.

Long Thần có chút cảm động. Hắn biết Tiểu Miêu chắc chắn đã sớm muốn giao vật này cho hắn, chơi đùa lúc này cũng chỉ là muốn làm bầu không khí đè nén thoải mái hơn mà thôi. 

Nghĩ tới đây, Long Thần gật đầu một cái với Diệp Hiên.

"Ngươi tu luyện thật tốt Thần Tức thuật này đi, ta đi vào trước." Diệp Hiên tự biết mình, lần này đi cứu Diệp Huyên cũng chỉ có thể trông cậy vào Long Thần rồi.

"Được." 

Sau khi đưa Diệp Hiên vào lại Thái Hư Cảnh, Long Thần bắt đầu cảm ứng chớp sáng Tiểu Miêu đưa cho mình ở mi tâm. Đây chính là phương pháp tu luyện của Thần Tức thuật.

Thần Tức thuật vô cùng ảo diệu, bác đại tinh thâm, ngôn ngữ của nó vô cùng tối nghĩa, chắc là tới từ thời kỳ thái cổ, nhưng Long Thần trời sinh có sức lĩnh ngộ siêu cường, có thể là nhờ có Tổ Long, cho nên hắn nhìn chữ viết thái cổ cũng có thể lý giải rõ ràng ý tứ của nó. Thời gian nhanh chóng trôi qua, Long Thần đắm chìm trong việc tu luyện Thần Tức thuật, ngày hắn tu luyện thành công Thần Tức thuật chính là ngày hắn trở lại phủ thành.

Diệp Huyên còn chưa cứu ra, thì hắn nhất định phải đi phủ thành, cũng phải đối mặt với Sở Thiên Ca lần nữa. Võ giả như vậy xuất hiện quá sớm trước mặt Long Thần, quả thực khó mà đối phí được. Nhân vật như vậy, Long Thần tự biết bản thân còn kém chút, dù sao đối phương chẳng những lớn tuổi hơn mình, tài nguyên tu luyện cũng nhiều hơn hắn. 

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong phủ thành U Minh phủ, đã nửa tháng trôi qua, Long Thần còn chưa tới. Ở đại điện trong phủ thành, Sở Thiên Ca chắp tay sau lưng, đứng phía sau chính là những thứ cường giả thấp kém khác của U Minh phủ, Tô Tiểu Điệp cũng có trong số đó. Thấy Sở Thiên Ca từ ngày đó bị đánh bại vẫn chưa khôi phục như cũ, tất cả mọi người đều có chút lo lắng.

Nhất là Tô Tiểu Điệp, xoắn xuýt đứng cạnh, không biết nên nói cái gì. 

Ngay vào lúc này, Sở Thiên Ca bỗng nhiên quay đầu.

"Đưa Diệp Huyên ra đây, chúng ta đi tới cửa thành. Ta không tin, làm vậy mà tên Long Thần đó còn không tới phủ thành."