Long Huyết Chiến Thần

Chương 1141: Thời gian hạnh phúc



Vào lúc Tiểu Miểu cùng Cửu Ngục Huyễn Điệp đang ảo não chờ đợi, ba ngày sau, giữa đám sương mù màu trắng cuối cùng có hai bóng người ẩn hiện đi tới, đó chính là Long Thần và Linh Hi. Sau ba ngày ba đêm triền miên, cho dù là Long Thần hay Linh Hi đều có sự biến đổi, trong đó phần lớn sự biến đổi của Long Thần là trong lòng, sau khi đã đoạt lấy thân thể của Linh Hi, trên vai hắn liền có thêm một phần trách nhiệm, sau này khi làm bất cứ việc gì, hắn cũng phải vì nữ nhân của mình mà suy nghĩ thật kỹ.

Còn về vị hôn phu của Linh Hi, từ lúc bắt đầu đến giờ Linh Hi chưa từng nhắc đến, Long Thần cũng không hỏi tới, về việc này hai người đều rất ăn ý không nhắc đến. Long Thần biết Linh Hi chắc chắn không thích vị hôn phu từ trên trời rơi xuống này, người nàng yêu là Long Thần. Vì vậy qua mấy ngày triền miên, mối quan hệ của hai người lại càng được củng cố không có cách nào rút lại được.

Nếu muốn trưởng bối công nhận hôn nhân của hai người, mang Linh Hi giữ bên người mình, chiếm giữ nàng về cả tinh thần và thân thể thì không đủ. Long Thần còn thiếu một thứ quan trọng nhất, đó chính là sự tán thành của trưởng bối, vị phu quân mà các trưởng bối trong nhà chọn cho Linh Hi, nhất định là một trong các thanh niên tài tuấn đứng đầu trong tam đại đế quốc, cho dù là tướng mạo, thân thế, bối cảnh, thực lực, tiềm lực sau này, khẳng định đều là đứng đầu. Người này chắc chắn là thiên chi kiêu tử mạnh hơn Sở Thiên Ca vô số lần, hơn nữa người này còn là Long võ giả hiếm thấy, có nhân vật như vậy để chọn, các trưởng bối sao có thể đem người con gái cao cao tại thượng như thần gả cho một tên nhóc con nghèo túng đến từ một địa phương nhỏ bé như Long Thần.

Vậy nên, chỉ có được trái tim và thân thể của Linh Hi là không đủ,

Trong suốt mấy ngày triền miên này, đối với Long Thần là càng ngày càng thêm áp lực nặng nề, khiến hắn hiểu được tiếp theo mình phải làm gì đó.

Linh Hi lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay khi nàng mang vật mình quý trọng nhất đưa cho Long Thần, đem đến cho hắn hài lòng và vui sướng, điều này đã đủ rồi. Vào giây phút khi nàng thành công lột xác từ một người con gái thành một nữ nhân, tâm lý nàng cũng chậm rãi bắt đầu thay đổi, đồng thời biết vì tình yêu mà gánh vác mà trả giá, tính tình trẻ con trước kia cũng chậm rãi biến mất sau những lần bị Long Thần công kích, thay vào đó là sự trưởng thành, điều này khiến Linh Hi trở nên càng mê người, trên lông mày và đôi mắt đều hiện rõ thần thái sáng láng.

Hai người không nói gì về chuyện sẽ xảy ra sau đó.

Vừa thấy Long Thần và Linh Hi, Cửu Ngục Huyễn Điệp vội vã xông lên, quay qua quay lại xung quanh Linh Hi, một đống lời nói từ miệng nó bay ra:

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người rốt cuộc là cùng Thần ca ca làm gì vậy, Tiểu Miêu ca ca nói các ngươi trong đó ba ba ba là thật sao, thế nhưng hắn lại không nói cho ta biết ba ba ba là cái gì, các ngươi có thể làm cho ta xem ba ba ba là cái gì được không, Điệp nhi rất muốn xem a.”

Trán Long Thần hiện lên một vạch đen, hắn không nói hai lời, một cước đá bay con Tiểu Miêu dám bôi đen tiểu Điệp vẫn còn vị thành niên ra ngoài. Về phần Linh Hi nghe tiểu Điệp nói xong cũng đỏ mặt không biết nói thế nào.

Sự thay đổi của Linh Hi trong ba ngày qua, Cửu Ngục Huyễn Điệp không nhận ra được,

“Việc này ngươi không nên hỏi nhiều là tốt rồi.” Linh Hi trả lời qua loa cho có lệ với Cửu Ngục Huyễn Điệp, sau đó kéo tay Long Thần, ngọt ngào nói: “Thần ca ca, ta mang ngươi đi chơi khắp nơi, được không?”

“Được.” Long Thần cũng không nhiều lời, cưng chiều nhìn nàng gật đầu.

Trong lòng Long Thần biết, Linh Hi không muốn nói đến chuyện tương lai, nàng thầm nghĩ vui vui vẻ vẻ cùng hắn sống chung, vậy nên Long Thần cũng rất thức thời mà không bàn đến chuyện sau này hai người phải làm thế nào, hiện tại cứ giấu đi chuyện này, trộm lấy một đoạn thời gian vui vẻ, còn việc sau này như thế nào, cho dù là thế nào, kể cả thực lực của Long Thần có mạnh hơn đi nữa, việc cướp đi cô dâu của người khác đều là hành vi bị chán ghét. Thế nhưng khi Long Thần cường đại đến một mức nhất định, hắn có thể dùng bạo lực để thắng được tất cả, trên thế giới này, chỉ cần là cường giả, thì đều nhận được sự tôn trọng.

Hắn cũng đã lâu rồi không thương yêu nàng thật tốt rồi, nên Long Thần cũng để mặc nàng, chờ Linh Hi chơi đùa mệt, nàng cũng biết đã đến lúc, có thể nàng sẽ nói cho Long Thần biết tiếp theo nên làm gì a!

Khi hai người đi ra khỏi Linh Hi Tiên Cảnh, vẫn là vùng đất cùng cảnh sắc ban đầu, thế nhưng có người mình yêu ở bên cạnh, cảm giác mọi thứ đều không còn giống như lúc đầu.

“Theo ta tới đây đi!”

Linh Hi phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, vui sướng đi ở phía trước, so sánh với Cửu Ngục Huyễn Điệp, nàng trông càng giống một con bướm đang vui sướng, trên mặt Long Thần cũng toát ra vẻ cưng chiều cùng nụ cười, hắn vội vàng đuổi theo bước chân của Linh Hi, dọc trên đường đi hai người cãi nhau ầm ĩ, du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ.

Đi sau bọn họ, Tiểu Miêu tinh thần sung mãn chạy đuổi theo, Cửu Ngục Huyễn Điệp thỉnh thoảng lại bay qua đỉnh đầu Tiểu Miêu, sau đó dừng lại, cười nhạo tiểu Miêu chạy chậm, một màn cảnh tượng này, tràn ngập vui vẻ hòa thuận.

Lúc trước bọn hộ vẫn còn ở khu vực lân cận phủ thành, bây giờ lại theo hướng Đông Hoàng Cung mà đi, nếu không dùng truyền tống trận càn khôn mà dùng tốc độ của con người như Long Thần, Đông Hoàng Cung sẽ phải đi rất xa. Thế nhưng Long Thần cũng không để ý đến mấy vấn đề này, hắn vừa cùng Linh Hi chơi đùa, hưởng thụ thời gian tuyệt vời của hai người, vừa yên lặng cùng Linh Hi đi.

Hắn không hỏi Linh Hi bây giờ muốn đi đâu mà hắn cũng không muốn hỏi, nàng sẽ sắp xếp cho hắn thật tốt, từ sâu trong đôi mắt của nàng Long Thần thấy được sự quyến luyến và không nỡ rời xa, thực ra nàng đã có chủ ý riêng.

Chỉ là, nàng không muốn chủ ý này ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ bây giờ, cho nên nàng cái gì cũng không nói chỉ cùng Long Thần chơi đùa thật vui vẻ, có điều trên gương mặt xinh đẹp mà điềm tĩnh ấy vẫn có một tia ưu sầu vương vấn.

Từ U Minh phủ đến Đông Hoàng vực là một đoạn đường thật dài.

Dọc theo con đường này, hai người đã cùng nhau để lại bao tiếng cười vui sướng. Lúc này Linh Hi lại càng trở nên giống một con bươm bướm đang vui sướng, nàng ở trong bụi hoa, trên bãi cỏ, trên sông và trên bầu trời tận tình bay múa. Và cho dù nàng có bay nhảy thả mình ra sao đi nữa thì luôn có Long Thần đứng sau lưng yên lặng bảo vệ cho nàng.

Hai người dường như đang trải qua một đoạn sinh hoạt tưởng tượng, mệt mỏi thì đi ngủ, thi thoảng lại thưởng thức các món ngon mỹ vị, nếu như gặp phải một thị trấn hay thành trì, họ sẽ vào dạo phố sau đó mua hết tất cả những đồ mà Linh Hi cho là đẹp mắt làm đồ trang sức trang điểm, bản thân nàng vốn đã là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, bây giờ lại ăn mặc tỉ mỉ càng khiến người ta kinh ngạc.

Dọc đường đi tiếng cười nói không hề dừng lại.

Tới tận bây giờ Linh Hi cũng không hề đem sầu lo trong tận trái tim của mình lộ ra ngoài, trước mặt Long Thần từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn là một tiểu tinh linh vui vẻ. Ban ngày trước mặt Long Thần, hai người cùng nhau đùa giỡn chơi đùa, buổi tối thì ghé vào nhau yên tĩnh đếm sao trên trời, trong lúc đếm đếm, Linh Hi sẽ yên lặng mà ngủ, chỉ cần có Long Thần ở bên cạnh nàng, nàng sẽ ngủ vô cùng an bình.

Vuốt ve sợi tóc bên thái dương của nàng, Long Thần cũng cảm thấy được sự an bình mà trước nay hắn chưa thấy được, tựa như chỉ cần có người con gái này trong lòng, cuộc sống của hắn mới không trống rỗng, vì giờ phút an bình này mà Long Thần đã chiến đấu gần bảy năm,

“Có khả năng, bảy năm, còn chưa phải là điểm kết thúc của ta.”

Sau khi Linh Hi ngủ, Long Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên đất mấy chữ này.

Ban ngày, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, còn về hướng đi kia hay là việc Linh Hi muốn đi đâu, Long Thần trước giờ đều không hỏi đến, hắn chỉ sắm tốt vai của chính mình, cùng ăn cùng uống cùng chơi cùng ngủ với nàng, vô cùng thích thú. Cho dù là Linh Hi trước kia cũng không có giống như bây giờ hoàn toàn trở thành thiên thần của niềm vui, mang đến cho Long Thần vô số nụ cười.

Long Thần cũng không biết là đã qua bao nhiêu ngày, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng, lúc gặp phải một thành trì, bọn họ sẽ vào trong đi dạo, hoặc là mua một ít đồ chơi nho nhỏ, cho Linh Hi đeo lên đầu, hoặc là sẽ đi đến một vài tửu lâu nổi tiếng, hoặc là trêu đùa một vài phần tử xấu, nếu gặp được một vài cảnh sơn thủy đẹp đẽ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua,

Ngay cả Tiểu Miêu và Cửu Ngục Huyễn Điệp, đều bị Long Thần chơi đến điên rồi, một mèo một bướm ngày ngày đi phía sau hai người, đối với hai người không biết nên làm gì, nhìn tinh thần chơi đùa này của hai người, giống như là muốn trong thời gian ngắn ngủi này, chơi hết phần chơi của cả cuộc đời vậy.

“Tiểu Miêu ca ca, bọn họ thế này là thế nào vậy, kỳ kỳ quái quái, không giải thích được.” Cho dù là Cửu Ngục Huyễn Điệp cũng nhìn ra được là bọn họ có điểm không đúng lắm.

Tiểu Miêu làm ra vẻ cảm khái nói: “Tình yêu thứ đồ này, ngươi vẫn còn nhỏ không hiểu được đâu.”

“Tiểu Miêu ca ca, anh nói mau nói mau đi.” Tiểu Điệp gấp gáp giục.

“Cái đó… Chính là, bọn họ trải qua nhiều khổ cực khó khăn, cuối cùng cũng gặp mặt, bọn họ rất vui rất vui, muốn luôn luôn sống cuộc sống như thế, thế nhưng là bọn họ phát hiện, họ gặp nhau quá sớm, bọn họ còn chưa thể thừa nhận được hậu quả, cho nên coi như đây là lần cuối cùng bọn họ điên cuồng vậy!.”

Tiểu Miêu thấy rất rõ ràng,

Tuy rằng thoạt nhìn hai người họ trông rất nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ cần một ngày không đi đến Kiếm Hồn Đế vực, không thể tự tay mang Linh Hi đi, thì sẽ chỉ thêm một ngày bọn họ ở chung không được yên bình. Cho dù Linh Hi không coi trọng điều này, nàng có thể đi theo Long Thần gặp sao hay vậy, nhưng Long Thần lại không như vậy, kiên cường và cốt khí của hắn, còn có lòng tự ái cùng kiêu ngạo của hắn, tuyệt đối không cho phép hắn để cho nữ nhân của mình phải trải qua cuộc sống trốn trốn tránh tránh, nhất là sau khi hắn cùng Linh Hi đã có quan hệ thân thể.

Cửu Ngục Huyễn Điệp căn bản nghe không hiểu, nó khinh bỉ nhìn Tiểu Miêu, hướng về phía Linh Hi tỷ tỷ của nó bay tới.

Từ U Minh phủ đến Đông Hoàng Cung, lấy tốc độ du sơn ngoạn thủy của hai người, mất khoảng nửa năm mới đến! Trong nửa năm này, Long Thần cảm thấy mình giống như là sống trong mơ vậy, không thể nghi ngờ là hắn sống rất hạnh phúc, mà Linh Hi so với hắn càng thêm hạnh phúc.

Dọc đường đi, hai người cùng trải qua mọi loại sinh hoạt, tiếng cười nói không ngừng, chỉ cần là chuyện vui vẻ, Long Thần đều cùng Linh Hi làm, triền miên cả trên tinh thần lẫn thân thể, mỗi lần đều đến vô cùng kịch liệt để cho hắn điên cuồng phát tiết, Long Thần cũng không nhớ rõ được, bản thân cùng với thiên hạ xinh đẹp trong lòng mình đã triền miên bao nhiêu lần, dọc trên đường đi đều có dấu vết của bọn họ lưu lại.

Mỗi một lần làm chuyện đó, bọn họ đều ngăn Tiểu Miêu và Cửu Ngục Huyễn Điệp ở bên ngoài.

Thế giới hai người không có người quấy nhiễu, chính là vô cùng tốt đẹp.

Rốt cuộc một ngày, Long Thần thấy được một toàn thành trì nguy nga màu hoàng kim đứng sừng sững giữa đám mây, thành trì này giống như một con thú lớn che khuất bầu trời, vắt ngang chiếm giữ cả một vùng núi cao phía trên lẫn khu vực núi thấp phía dưới, dưới ánh sáng mặt trời, thành trì hoàng kim nguy nga trở nên lấp lánh ánh sáng chói mắt, giống như là một mặt trời rơi trên mặt đất vậy.