Đối với Long Thần, Vũ Dương dường như lọt vào trong sương mù, không hiểu tí nào.
Long Thần nghĩ như vậy. Mục đích lần này của hắn, chính là thu được đánh giá cao. Điều này giúp hắn có cơ hội chiếm được vảy rồng, dùng để tu luyện Cửu Long Kinh, vậy mới tốt. Bởi vì nguyên nhân của Linh Hi. Bây giờ, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là tăng lên thực lực và địa vị ở Chân Vũ Đế Cung.
Cho nên cuộc chiến thí luyện này, hắn nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Nhưng thực lực của hắn tạm thời không thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Hơn nữa, hắn phối hợp với bọn họ. Chẳng những có thể tăng lên điểm số của mình, còn có thể tăng lên điểm số của Tà Long điện, vô cùng hợp lý.
Người giám sát chấm điểm, chắc chắn sẽ có một hạng biểu hiện của mỗi người. Bởi vì Nguyệt Ma động quật có Trấn Hồn thạch, thần thức bị trấn áp, nên chấm điểm sẽ khó khăn hơn. Nhưng Long Thần xác định. Trần Hồn thạch chắc chắn không trấn áp được thần thức siêu cấp gần mười dặm của Rượu Si.
Nếu Trần Hồn thạch kinh khủng như vậy, thì nó đã bị đào đi lâu rồi.
Trấn Hồn thạch, nhiều nhất là cấp bảy, thiên nhiên hình thành, không biết nằm ở chỗ nào trong Nguyệt Ma động quật.
Nếu như Hàn Vẫn Tinh đến, thì hành động của đám người Long Thần, đều bị lão điều tra. Long Thần là một người thông minh, biết dùng biểu hiện xuất sắc của mình, đổi lấy vật mình cần.
Việc phối hợp với đồng đội, cũng là một trong những nhiệm vụ của hắn.
Kết quả là hắn chia sẻ những gì mình biết cho mọi người.
Đầu tiên, Long Thần không nói hắn dùng kỹ năng khống hồn, khiến võ giả đó vẽ ra bản đồ Nguyệt Ma động quật mà gã biết. Võ giả đến Thần Vũ cảnh, thì sinh mệnh đã siêu thoát. Ý thức và trí nhớ của con người, sẽ tăng đến trình độ kinh khủng. Mặc dù Nguyệt Ma động quật có mấy trăm nghìn đường hầm. Nhưng sinh sống lâu ở chỗ này, bất luận một võ giả Thần Vũ cảnh nào cũng có thể dựa vào trí nhớ vẽ bản đồ.
Bây giờ, Long Thần vẽ lại bản đồ chiếm được, cộng với tư liệu của Chân Vũ Đế Cung. Long Thần ít nhất đã hoàn thiện bản đồ này gấp mười lần.
Ban đầu, mọi người không hiểu rốt cuộc Long Thần đang làm gì. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bản đồ này đang dần dần hoàn thiện. Trong lòng bọn họ lại kính nể Long Thần. Trong cảm nhận của các nàng, Long Thần đã lấy đi danh tiếng của đám người Vũ Dương. Thậm chí các nàng còn cảm thấy Long Thần rất thần bí.
Lúc Long Thần vẽ bản đồ. Ngay cả Vũ Dương cũng không có lời để nói. Về phần Diệp Tranh vẫn đang yên lặng nhìn động tác của Long Thần. Gã không nói lời nào, ngẫu nhiên gã cũng nhìn về phía Vũ Nguyệt đang nhìn chăm chú. Tóc dài của thiếu nữ đang tung tay, da thịt trắng nõn, rất mềm mại, giống như da em bé.
Chẳng mấy chốc, mọi người chú ý đến, trong bản đồ của Long Thần có hai điểm đáng ngờ. Điểm đáng ngờ thứ nhất, toàn bộ bản đồ này giống như một chiếc hồ lô, chia làm hai bộ phận. Một bộ phận Long Thần vẽ rất rõ ràng, bên ngoài thì rộng rãi, ở giữa là hẹp nhất. Long Thần dùng bút chia hồ lô làm hai nửa.
Điểm đáng ngờ thứ hai là bộ phận rõ ràng của hồ lô. Long Thần dùng màu khác chấm chín chấm. Chín chấm này rất phân tán.
"Còn có một nửa nữa, sao không vẽ tiếp."
Vũ Dương thúc dục nói.
"Một nửa khác ta cũng không rõ lắm, mà tạm thời cũng không cần dùng đến. Những tin tức này là do ta tìm được. Nếu như mọi người tin tưởng ta, thì ta sẽ nói cho mọi người biết tiếp theo nên làm thế nào."
Long Thần bày bản đồ dưới đất. Những người khác nhao nhao vây lại. Hiển nhiên họ tin tưởng Long Thần. Mặc dù Vũ Dương không cam tâm. Nhưng gã vẫn bội phục Long Thần. Quả thật Long Thần biết rất nhiều.
Long Thần không nói đến bản đồ, mà nói đến bố cục của Nguyệt Ma động quật, hắn nói:
"Mọi người nhất định thấy lạ. Tại sao nhiều người của thành nhỏ này lại bị bắt vào Nguyệt Ma động quật. Bây giờ, chúng ta mới gặp được mấy người. Bởi vì bây giờ bọn họ đã đến đây. Người duy nhất chặn đường chúng ta, chính là mấy người Dương Hùng, và Tuyết Nhai Tử. Còn những người khác thì ở chỗ này..."
Ngón tay của Long Thần chỉ về một nơi trống trải trên bản đồ hồ lô.
"Chắc mọi người chưa biết, người của Nguyệt Ma động quật đạt được bảo vật gì Đến đêm trăng tròn, bọn chúng sẽ đóng lại một nửa hang động, trốn ở trong đó. Sau đó, bọn chúng sẽ dùng tính mạng của nghìn người mở ra bảo vật. Bọn chúng có thể đạt được mục đích tu luyện nào đó. Bây giờ, thời gian cách trăng tròn là hai ba ngày. Chon nên nếu chúng ta lui ra ngoài bây giờ, thì không chỉ tính mạng của một nghìn người trong đó sẽ tan thành mây khói. Mà cũng đại biểu Chân Vũ Đế Cung chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu chúng ta cứu được những người này ra ngoài, thì chúng ta chắc chắn sẽ được cộng điểm rất nhiều. Nhưng nếu những người này bị giết, thì chúng ta sẽ bị trừ điểm. Đến lúc đó, tất nhiên chúng ta sẽ phụ sự kỳ vọng của điện chủ và phó điện chủ."
Long Thần không lộ ra tin tức của Nguyệt Quang Bảo Hạp và Tử Sắc Ma Nguyệt Đồ, cho nên nói rất mơ hồ. Nguyệt Quang Bảo Hạp là tà vật. Long Thần không muốn nhìn thấy vài người vì mạnh mẽ, mà vứt bỏ võ đạo, biến thành một Nguyệt Ma động quật khác.
Những tin tức này, những người khác nhất định không biết. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết làm gì bây giờ. Lúc này, Trịnh Đông Dương cười lạnh một tiếng, nói:
"Đây là ngươi đang lừa người khác, hay là có âm mưu gì. Dựa vào cái gì mà ngươi biết nhiều tin tức như vậy. Ta nghĩ trong lòng ngươi đang có âm mưu gì đó.
"Đông Dương! Nếu như tâm địa hắn hiểm độc, thì vừa rồi hắn đã không cứu chúng ta."
Vũ Nguyệt thấy rõ ràng.
Vũ Dương ở bên cạnh lắc đầu, nói:
"Không nên nói như vậy. Ai biết được hắn muốn làm gì, nói chuyện cũng là chuyện viển vông. Mọi người ai tin tưởng hắn nói?"
Vũ Dương chỉ nói một câu tùy tiện. Gã không ngờ rằng đám người Đỗ Ức Sương lại nói mình tin. Trong chốc lát, tất cả mọi người tin, chỉ thiếu đệ tử của điện chủ. Nhất là Liễu Thanh Phong không có quyền nói chuyện, nhưng lại quen Long Thần nhất, cũng lựa chọn tin tưởng Long Thần.
"Ta cũng tin tưởng hắn."
Vũ Nguyệt trầm mặc một hồi, bèn nói.
"Ngươi..."
Vũ Dương hoàn toàn không thể phản đối.
Long Thần liếc gã, sau đó tiếp tục nói:
"Ở vị trí này, bây giờ là đóng kín."
Vị trí hắn nói, chính là vị trí nối lại hai đầu lớn nhỏ của hồ lô.
"Tuyết Nhai Tử ở chỗ này đặt rất nhiều Tử Diễm Thần Thiết, đóng kín hoàn toàn. Ngoài phá hủy những Tử Diễm Thần Thiết này, thì chúng ta căn bản không còn cách nào đi qua. Dù dùng binh khí của ta, muốn đào một đường hầm, cũng không biết đến năm tháng nào.”
"Tử Diễm Thần Thiết! Vậy phải làm sao. Chẳng lẽ nói chúng ta vĩnh viễn không thể vào được trong này, không tiêu diệt được bọn chúng."
Vũ Nguyệt cũng tập trung vào thảo luận với Long Thần.
"Thế nên ta mới vẽ nhiều điểm quan trọng như vậy. Mỗi điểm đều có một cơ quan che giấu, chỉ cần tìm được những cơ quan này, sau đó đả thông chín cơ quan. Bức tường sắt được tạo thành từ Tử Diễm Thần Thiết này sẽ mở ra. Chúng ta mới có thể tiến vào trong khu vực đóng kín. Dựa vào một mình ta hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ tốn thời gian rất dài mới đã thông được chín cơ quan. Cho nên mọi người phải nỗ lực. Bây giờ, chúng ta ở vị trí này của bản đồ.”
Long Thần dặn dò xong, bèn đứng dậy.
"Chờ đã! Người nói đùa sao. Nếu bọn họ đã đóng kín lại, thì tại sao phải lưu lại chín cơ quan bên ngoài cho chúng ta mở cửa.”
Vũ Dương cau mày, không tín nhiệm nói.
"Rất đơn giản. Bởi vì đây là thiết kế của Tuyết Nhai Tử. Nhưng Tuyết Nhai Tử còn ở bên ngoài. Hơn nữa ai biết, ai có thể tìm được, tổng cộng chín cơ quan này. Tuyết Nhai Tử là người thiết kế cơ quan. Cơ quan cũng có lúc sai lầm. Nếu lúc mở ra mà cơ quan mất hiệu lực. Chẳng phải bọn họ sẽ bị nhốt ở bên trong sao."
Long Thần nhìn Vũ Dương, nói thẳng.
"Tại sao ngươi biết?"
Câu hỏi này của Vũ Dương, có lẽ cũng là câu hỏi của mọi người.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi."
Long Thần hỏi ngược lại.
"Ngươi!"
Vũ Dương đúng là bị hắn nói không thể nói lời nào.
Những gì nên nói thì Long Thần đã nói. Hắn chỉ vào chín điểm trên bản đồ, rồi nói:
"Cân nhắc đến vấn đề tốc độ, nên chúng ta chia binh hai đường. Ta sẽ đả thông bốn cơ quan bên này. Các ngươi đả thông bốn cơ quan khác. Sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở vị trí này. Cơ quan cuối cùng chính là vị trí cửa chính. Các vị có vấn đề gì không?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Những gì phải nói thì ta đã nói rồi. Nếu các vị không tin lời ta, thì có thể cầm bản đồ đi xem một chút, xem Nguyệt Ma động quật này, có giống như ta nói hay không. Nếu như các vị sợ hãi, thì cũng có thể mấy ngày sau hãy đến. Đêm trăng tròn, hơn nghìn người tử vong, khiến thực lực của bọn chúng tăng lên. Đến lúc đó, các cao thủ như các vị sẽ giải quyết như thế nào."
Mọi người hơi đỏ mặt.
Đỗ Ức Sương nói đầu tiên:
"Ta cảm thấy Long Thần nói có lý. Hơn nữa Long Thần cũng phân tích rõ ràng, không giống giả tạo. Ngoài ra, hắn là đệ tử của Khương phó điện chủ. Những tin tức này, nói không chừng..."
Nói đến Khương Khanh, rốt cuộc mọi người hiểu tại sao Long Thần lại biết nhiều chuyện như vậy. Trong lòng nghĩ. hóa ra Khương Khanh nói chó Long Thần, chỉ bằng Long Thần, thì không thể biết được nhiều tin tức như vậy. Nếu như Khương Khanh âm thầm dặn dò. Vũ Dương không có vấn đề. Gã cầm bản đồ trong tay Long Thần, nói:
"Đã như vậy! Chúng ta chia binh hai đường. Chẳng qua ngươi muốn hành động một mình hay sao. Vạn nhất ngươi chạy mất, đùa chúng ta như đùa khỉ thì làm sao bây giờ?"
Vũ Nguyệt ở bên cạnh cũng nhanh trí, nói:
"Ta và Long Thần đi một đường. Những người khác đi một đường. Sau đó mọi người tập trung ở địa điểm cuối cùng. Nhiều một người sẽ phối hợp tốt hơn, cứ quyết định như vậy đi."
"Nguyệt Nhi..."
Để Vũ Nguyệt và nhân tố không thể xác định như Long Thần cũng một chỗ. Vũ Dương không yên lòng. Chẳng qua gã trông thấy muội muội mình đã quyết định như vậy. Gã cũng biết tính cách của Vũ Nguyệt rất bướng bỉnh. Chuyện nàng đã quyết định, thì không thể thay đổi được.