Long Huyết Chiến Thần

Chương 237: Mỹ Nhân Hung Mãnh



Bọn họ tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, lúc này Lý Thanh Linh nhìn quanh một vòng bỗng nhiên quát lớn: “Thần Hi thương minh bao xuống cả tòa tửu lâu rồi, tất cả mọi người mau chóng rời đi. Chưởng quỹ, tiền phát sinh cứ tính cho ta, tỷ tỷ ta hôm nay trở về từ Nguyên Linh thành. Vì thế ta phải tổ chức long trọng chiêu đãi nàng, nếu người dám tiếp đón chậm trễ thì tòa tửu lâu này không cần mở cửa nữa rồi.”

Long Thần đặt đôi đũa xuống, nhếch miệng cười nhạt. Nói thật, lấy Thần Hi thương minh cường thế tại Lôi Hỏa trọng trấn, Lý Thanh Linh làm thế này không tính là quá đáng. Ít nhất hắn còn đáp ứng trả tiền giùm cho người ta, đám người kia đang ăn uống nửa chừng lại sợ uy danh Thần Hi thương minh nên không dám nói gì, chỉ biết im lặng vội vàng rời khỏi.

Dù sao một nhóm võ giả lam giáp kia cũng đã trấn áp bọn họ rồi, người nào người nấy biết điều rời đi né tránh phong mang. Nếu có bất kỳ kẻ nào không nghe lời, Lý Thanh Linh tuyệt đối không tha cho hắn.

Nhìn thấy tửu lâu dần dần trống rỗng, Lý Thanh Linh vô cùng hài lòng. Một lát sau, hắn thấy thời gian đã đến liền nói: “Chưởng quỹ, mau thu thập sạch sẽ, không được để lại một vết bần nào. Nếu như tỷ tỷ của ta không hài lòng, ta sẽ giết sạch cả nhà người!”

Lý Thanh Linh đe dọa quá rõ ràng rồi, chưởng quỹ Lôi Hỏa tửu lâu sợ hãi muốn tè ra quần, vội vàng kêu gọi nhân thủ nhanh chóng lau dọn bàn ghế, thu thập đồ ăn sạch sẽ. Lý Thanh Linh cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của hắn.

“Thiếu gia, lầu hai có người chưa đi!” Lúc này, một võ giả lam giáp nói nhỏ vào tai Lý Thanh Linh.

“Cái gì?” Lý Thanh Linh kinh ngạc kêu lên.

Lúc này vẫn còn người chưa chịu đi? Điều này thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn, rõ ràng là muốn trêu gan hắn mà. Lý Thanh Linh tức giận đùng đùng, dẫn một đám võ giả lam giáp đi lên lầu hai, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Long Thần và Mạc Tiếu Lang.

“Đại ca, chúng ta có đi không?” Mạc Tiếu Lang nhỏ giọng hỏi.

“Không cần!”

Long Thần rót rượu cho Mạc Tiếu Lang, cười nói như thường: “Tiểu tử này trong mắt không có người quen, ta phải giáo huấn một chút hắn.”

Mạc Tiếu Lang gật đầu tán đồng.

Vừa mới dứt lời, Lý Thanh Linh đã xông lên, nhìn thấy hai người này không thèm để ý tới mình. Hắn quay sang nói với gã võ sĩ lam giáp ở bên cạnh: “Chặt xác chúng nó ra, ném xuống sông cho cá ăn!”

“Vâng, thiếu gia!” Một đám Võ giả lam giáp lập tức xông tới hai người Long Thần.

Long Thần cũng lười nói nhảm với bọn họ, đối phó cái loại tâm cao khí ngạo kiểu này, phương thức tốt nhất chính là động thủ.

Thực lực hắn bây giờ không cần phí bao nhiêu công sức đối phó bọn họ, vì thế hắn mỉm cười nói với Mạc Tiếu Lang: “Ngươi qua tát tiểu tử kia hai cái bạt tai, cho hắn biến thành đầu heo.”

Sau khi nói xong, bản thân hắn phóng về phía đám võ giả lam giáp, mỗi người nhận một cái tát như trời giáng. Đám người kia bị tấn công bất ngờ, sợ hãi thất điên bát đảo lùi lại mấy bước. Long Thần lần lượt ném từng người xuống lầu dưới, đến khi hắn giải quyết được một nửa thì Mạc Tiếu Lang đã tát Lý Thanh Linh văng xuống dưới lâu.

Trong lúc nhất thời, cả tòa tửu lâu vang lên tiếng rên rỉ, đau đớn hù dọa đám tiều nhị lần trốn mất dạng. Bất kỳ người nào có chút thông minh đều biết sự tình biến hóa, tiếp tục lưu lại nơi này khẳng định chết chắc rồi.

Long Thần đẩy nhanh tốc độ xử lý đám võ giả lam giáp, sau đó hắn vỗ vỗ tay mỉm cười hài lòng: “Côn đồ ở đâu tới cả gan uy hiếp lão tử, đúng là không có mắt mà. Đây chỉ là bài học nho nhỏ mà thôi, nếu còn dám quấy rối ta sẽ ném xuống sông cho cá ăn. Tiếu Lang, đi!”

Bây giờ hắn có thể giáo huấn Lý Thanh Linh nhưng mà Lý Tử Linh thế nào cũng dẫn theo cao thủ. Nếu như hắn lưu lại sẽ phát sinh xung đột, thậm chí sẽ bị bọn họ tiến hành vây công thì khổ thân.

Tiếng kêu thảm thiết dưới lầu vang thành một mảnh, hai người Long Thần ung dung rời đi trong tâm mặt của đám tiểu nhị và chưởng quỹ. Lần này gây sự tại Lôi Hỏa tửu lâu, Long Thần tìm một vị trí tốt ẩn mình quan sát động tĩnh bên phía tửu lâu. Đồng thời chờ đợi Lý Từ Linh xuất hiện.

“Lý Tử Linh có mặt ở đây là vì trấn áp Lôi Diễm Tinh phách. Tiếu Lang, ngươi nói huynh đệ chúng ta liên thủ có chắc thắng không?” Long Thần nhỏ giọng nói với Mạc Tiếu Lang.

“Thần Hi thương minh gầy dựng đội ngũ Khách thanh không phải là thành viên trọng yếu, mặc dù là võ giả Thiên đan cảnh đại thành nhưng mà chiến lực chỉ tương đương với các trưởng lão ngoại tộc. Một mình ta khó thể giết bọn họ nhưng mà kéo dài thời gian hắn là không thành vấn đề.” Mạc Tiếu Lang trả lời thành thật.

“Nói cách khác, chỉ cần ta giải quyết nữ nhân dũng mãnh kia rồi cướp lấy Lôi Diễm Tinh phách là được rồi?” Trong lòng Long Thần tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Nữ nhân dũng mãnh? Lý Tử Linh? Bản thân ta nghe nói Lý Tử Linh đẹp như thiên tiên. Lấy bộ dạng Lý Thanh Linh thì tỷ tỷ của hắn làm sao xấu nồi.” Mạc Tiếu Lang nghi ngờ phản bác.

Long Thần không biết Lý Tử Linh trưởng thành cái dạng gì, chẳng qua là hắn dựa theo trực giác đánh giá nữ tử luyện thành Lôi Diễm chiến thể cấp ba là cái loại vai u thịt bắp. Thế nhưng, sự thật chứng minh hắn nghĩ lầm rồi.

Nữ tử này mặc dù không có xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Linh Hi nhưng cũng coi như là cấp bậc tiền nữ. Lúc này nàng từ xa đi tới, trên người mặc y phục màu tím nhạt để lộ ra thân hình linh lung, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn như tuyết. Hắn vừa nhìn là biết nàng tuyệt đối là mỹ nhân đứng đầu Nguyên Linh thành.

Chỉ có điều trên mặt nàng lộ rõ sự kiêu ngạo giống y như đệ đệ của mình, bộ dạng đó rơi vào mắt Long Thần làm cho hắn ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không thể lập tức xông tới rút cho vài cái tát.

Chung quanh nàng cũng có một đội võ giả lam giáp hộ vệ, số lượng động hơn không ít. Khi Lý Tử Linh chậm rãi tiến vào Lôi Hỏa tửu lâu, đi theo sát nàng là năm gã Khách khanh.

“Ngươi nói Lý Tử Linh thấy đệ đệ mình kêu la thảm thiết dưới đất, khuôn mặt biến thành đầu heo. Nàng sẽ nghĩ gì?”

Long Thần cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.

Hắn vừa mới dứt lời, cả tòa Lôi Hỏa tửu lâu đã sụp đổ ầm ầm. Theo sau đó là rất nhiều người la hét vang trời, từng đám bụi mù tràn ra ngoài đường. Long Thần có thể thấy được Lý Tử Linh tức giận đùng đùng đi ra.

“Con quỷ nhỏ này cũng dữ!” Long Thần trực tiếp câm lặng.

Bọn ta giận đến mức trực tiếp đánh sập Lôi Hỏa tửu lâu, tự nhiên không có ý định nghỉ ngơi nữa. Nàng dẫn Lý Thanh Linh bị thương nhanh chóng đi ra khỏi trấn, phương hướng chính là tòa sơn mạch cách đó không xa.

“Bọn họ muốn tới Lôi Hỏa sơn mạch, bên đó khẳng định có rất nhiều võ giả Thiên đan cảnh đại thành. Lôi Diễm Tinh Khách đoán chừng là chuẩn bị cho Lý Thanh Linh tấn cấp. Chúng ta im lặng bám theo xem thế nào!” Long Thần và Mạc Tiếu Lang lén lút theo sau.

Nếu như còn Linh Hi thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, về phần hai người Long Thần và Mạc Tiếu Lang không có năng lực cảm ứng rộng lớn như nàng, chỉ có thể đi theo phía sau mấy gã hộ vệ cuối cùng.

Nhưng mà bọn họ không biết còn có hai Hắc y nhân ẩn núp trong bóng tối, ánh mắt lạnh bằng ngó chừng đội ngũ Lý Thanh Linh.

Thần Hi thương minh rời khỏi Lôi Hỏa trấn tiến vào sơn mạch, Hai người Long Thần và Mạc Tiếu Lang vừa đi theo vừa suy nghĩ đối sách.

“Đại ca, năng lượng Lôi Diễm Tinh phách vô cùng cuồng bạo, mặc dù Lý Tử Linh có thuộc tính tương hợp cũng khó trấn áp Lôi Diễm Tinh phách. Ta nghĩ nàng sẽ hao phí rất nhiều thời gian và khí lực. Hay là người chọn thời gian động thủ, còn ta kiềm chế năm gã Khách khanh, thế nào?” Mạc Tiếu Lang nói nhỏ.

“Cũng được, đợi ca ca cướp lấy Lôi Diễm tinh phách nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Long Thân cười nói.

“Đại ca cứu ta thoát khỏi Thanh Long Tinh vốn là ân nghĩa to lớn rồi. Lỗi Diễm Tinh phách coi là gì chứ?”

Mạc Tiếu Lang lắc đầu nói.

Càng nói chuyện với tên này, Long Thần cảm giác mình rất là tà ác. Đồi lại một cách nói, cho dù hắn che giấu thế nào cũng bị lộ nguyên hình trước mặt Mạc Tiếu Lang hồn nhiên, chất phác.

“Thôi, không nói nhiều. Lần này tranh đoạt Lôi Diễm Tinh cần hắn hỗ trợ, lần sau ta giúp hắn săn giết yêu thú Địa giai và báo thù nhà là được. Có lẽ đây mới là huynh đệ đúng nghĩa, cởi mở, vinh nhục, vào sinh ra từ, hoạn nạn cùng chia.” Trong lòng Long Thần thầm nghĩ.

Càng là xâm nhập vào sâu trong Lôi Hỏa sơn mạch, nhiệt độ lại càng tăng cao, Long Thần mơ hồ cảm giác được khí tức Lôi Diễm Tinh dần dần nông đậm. Qua thêm nửa canh giờ, bọn họ tới gần một cái mỏ quặng không lớn, bên trong là một ngàn võ giả lam giáp xếp hàng phòng thủ, tất cả đều là võ giả Nhân đan cảnh đại thành trở lên, lực lượng chiến đấu mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

Ở trên vách đá là cửa vào hang động, chỉ có thợ đào mỏ và thành viên Thần Hi thương minh mới có thể tiến vào nơi này. Lúc này Long Thần nhìn thấy vài chiếc xe chở Lôi Diễm Tinh đi ra khỏi động, mỗi khối tinh thạch dính đầy bụi đất, thô to đủ mọi kích cỡ.

“Mọi người chú ý, dừng khai thác, để Tử Linh tiểu thư tiến vào trấn áp Lôi Diễm Tinh phách.”

Một người Khách khanh cao giọng hét lên.

Đám thợ mỏ trong động vội vã dừng tay, sau đó từng người một lục tục đi ra.

Lôi Diễm Tinh rất khó khai thác, mặc dù nơi này là Lôi Diễm Tinh quáng mạch nhưng bình thường chỉ đào ra đất đá. Ở trong số đá tảng chất chống cao ngất mới tìm thấy một khối Lội Diễm Tinh, phải đào được vô số Lôi Diễm Tinh mới có hi vọng lòi ra một viên Lôi Diễm tinh phách. Bởi vậy có thể thấy được Lôi Diễm tinh phách trân quý đến mức nào. Vì thế cả tòa quáng mạch khổng lồ mới chỉ xuất hiện hai khối Lôi Diễm tinh phách mà thôi.

Đại nhân vật từ Nguyên Linh thành đến giúp cho những thợ mỏ rốt cuộc có cơ hội nghỉ ngơi một lát. Cho nên bọn họ vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Lý Tử Linh tràn ngập kính sợ và hâm mộ.