Ngay khi Long Thần vừa hô lên xong, trên thạch phù, long văn màu đen kia bỗng nhiên lóe ra quang mang màu đen, quang mang phi thường yếu ớt, giống như ánh nến nhỏ li ti, đang từ từ chớp động lên.
“Tại sao có thể như vậy a?” Linh Hi có chút ngạc nhiên, nàng tiếp nhận thạch phù tại trong tay Long Thần, mắt trợn tròn, nói:
“Thần ca ca, ta cũng không biết tạ sao lại như vậy, thật sự kỳ quái mà.”
“Ngươi cũng không biết, vậy thì kỳ quái rồi…”
Thạch phù này mặc dù sáng lên, nhưng mà hình như cũng không phát sinh ra chuyện gì, Long Thần liền đem nó lật qua lật lại mấy lần, quang mang màu đen kia, vẫn không có tản đi, thế nhưng ngay vào lúc này, Long Thần bỗng nhiên cảm giác được một cỗ linh hồn lực lượng làm cho mình cảm giác run sợ, từ nơi thạch phù thần bí kia truyền ra.
“Cảm giác này là…”
Long Thần loáng thoáng cảm giác, bên trong thạch phù giống như xuất hiện một đạo sóng gợn, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, sóng gợn này vô hình, mà Long Thần lại xác thật cảm giác được, bởi vì chuyện này có quan hệ đến thạch phù, hắn và Linh Hi, còn có tiểu Lang cách đó không xa, cũng bị khống chế tại bên trong một cái không gian thần kỳ.
Một cổ cảm giác tim đập nhanh hơn vừa xuất hiện, làm Linh Hi phát ra một tiếng hét kinh hãi:
“Thần ca ca, ngươi nhìn mặt trời kìa!”
Long Thần ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sợ ngây người, bởi vì hắn nhìn qua, mặt trời vốn còn đang ở ngay đỉnh đầu, lúc này đang lấy tốc độ cực nhanh, hướng phương Tây rơi xuống, cũng chỉ là một cái hô hấp thời gian mà thôi, thế nhưng đã là đêm tối rồi.
“Tại sao có thể như vậy?”
Cho dù là Long Thần hay là Linh Hi, cũng triệt để ngây dại, khi bọn hắn còn chưa kịp phản ứng khoảng chừng thời gian trôi qua hai hô hấp, thế nhưng một lần ánh sáng đã buông xuống.
Mặt trời từ phương Đông ầm ầm dâng lên, sau dó lấy tốc độ nhanh đến cực độ, nhanh chóng hướng phương Tây mà đi, chỉ mới qua hai hô hấp thời gian, đêm tối lại tới nữa rồi.
“Trời ạ? Đây rốt cuộc là tình huống nào thế?”
Long Thần và mời nói xong những lời này, cầm lên thạch phù ở trên tảng đá, hắn không biết lúc này đã đi qua bao lâu rồi, nhưng mà thời gian này, thời gian nhanh chóng kia rốt cuộc đã dừng lại, mặt trời vẫn còn ở trên đỉnh đầu, hết thảy giống như không có phát sinh chuyện gì giống như lúc trước vậy.
Long Thần không dám suy nghĩ nhiều hắn đối với cái ày còn khoảng rất xa.
“Cái tên tiểu Lang ày, xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng vẫn còn ngủ được.”
Linh Hi quệt mồm mong chờ, có chút im lặng.
Long thần cũng dở khóc dở cười, tiểu Lang bây giờ càng ngày càng thích ngủ, trên căn bản không có huyện gì liền nằm ngủ. Dĩ nhiên, cũng vì không có việc chi để làm.
“Hôm nào ta đem Vô Tung Ma Ảnh đưa cho hắn thử một chút.” Long Thần trong lòng thầm nghĩ.
“Tiểu Hi, muốn nghiệm chứng, chúng ta lúc nãy có xuất hiện ảo giác hay không, chỉ cần trở lại Thiên Ma cung, chúng ta sẽ biết. Nguy rồi!”
Long thần nghĩ đến một chuyện, trong lòng Long Thần liền cả kinh.
“Làm sao vậy, Thần ca ca?”
Thấy vẻ mặt Long Thần bỗng nhiên trở nên dại ra như thế Linh Hi liền vội hỏi.
“Nếu quả thạt tốc độ dòng chảy thời gian có vấn đề, lúc nãy chúng ta đã trải qua mấy ngày? Chúng ta vốn chỉ còn lại có hai ngày sẽ phải ước chiến với Dương Quân, nếu như thời gian bỏ lỡ, ta sẽ mất hết mặt mũi, chẳng những ta mất hết mặt mũi, mà ngay cả sư tôn ta cũng mất hết mặt mũi vì ta, không được, ta phải lập tức chạy trở về thôi.”
Nghĩ đến đây Long Thần để cho Linh Hi trở lại trong Linh Hi kiếm, đạp tiểu Lang một cước, quát lên một tiếng, không nói hai lời, liền hướng phương hướng Thiên Ma cung bay thẳng.
“Hi vọng ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ thời gian a… Thời gian ước định, là ở buổi trưa, hiện tại vừa lúc cũng là buổi trưa, bất quá là buổi trưa của mấy ngày hôm sau?”