“Chỗ tốt của trận đối chiến này, chính là không xuất hiện thương vong, mà có không ít chỗ cũng rất rõ ràng, người suy nghĩ một chút đi, trong Ngũ Hành minh, tổng cộng có năm chủng tộc, nói cách khác người dự thi của bọn họ tổng cộng có mười người, mười người ở trong phế tích đó đều tùy thời gặp nhau, sẽ kết bạn mà đi, trở thành đồng minh, đến cuối cùng kinh khủng nhất chính là mười người Ngũ Hành minh tụ tập lại với nhau, càn quét những người khác, chúng ta làm sao là đối thủ?”
“Tại trong Phong Thần nhất mạch, Vũ Quang Vũ chính là loại người mà bọn họ kiêng kỵ nhất, hoặc là có chút sợ hãi, nhưng mà tình huống của chúng ta thì lại bất đồng, cho nên sau khi vào trong phế tích đó, chúng ta trước hết phải học ẩn nhẫn, súng bắn chim đầu đàn, ẩn giấu mà nói nói không chừng vẫn có cơ hội nằm trong tám cường giả.”
Đem mười tám người tống vào trong một cái địa phương có mê trận thiên nhiên, đây là một cái ý nghĩ không tệ, Long Thần biết thực lực của mình bây giờ là như thế nào, cho nên hắn rất có nắm chắc. Cuộc chiến tại phế tích, hắn chẳng sợ tẹo nào.
“Thực lực của ngươi cường đại hơn ta một chút, nhất định phải hảo hảo che giấu, ta nếu như bị bại bởi Ngũ Hành minh và Vũ Quang Vũ liên hiệp thì tất cả hy vọng Ma tộc giao đến tay người.”
Tố Tuyết trên gương mặt kiều my, bao phủ nhiều điểm ưu sầu.
“Được rồi, còn chưa có phát sinh mà không cần phải lo lắng, cha ngươi đã nói, lần này chủ yếu là nhìn, ngươi chỉ cần giả bộ đánh đánh đấm đấm thổi, để cho người khác chiêm ngưỡng vẻ mỹ mạo của ngươi là được rồi.”
Long Thần hơi phá hư cười nói.
“Đáng ghét!”
Tố Tuyết có chút giận trách lướm hắn một cái.
Long Thần thu liễm nụ cười, tiếp tục hỏi: “Tám người còn lại, hẳn là bắt cặp đối chiến, tổng cộng tiến hành ba trận đối chiến, cuối cùng quyết ra quán quân, đúng không?”
“Ngươi nói không sai, cho dù trở thành tám người mạnh nhất, cũng phải trải qua ba trận đối chiến, một đối một, lúc đó có thể kiên trì được bao lâu thời gian, liền nhìn vào vận khí và thực lực.”
Tám chọn bốn, bốn chọn hai, sau đó mới tới hai người cuối cùng quyết đấu với nhau, phân chia thắng bại. Long Thần tính toán một cái, nếu như ở trong phế tích vận khí thật tốt, mỗi một lần đầu gặp phải đối thủ, chỉ sợ cũng phải liên tục chiến đấu bốn tràng mới được.
Có Bạch Lan và Lôi Cực trấn giữ, dọc theo đường đi cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì, rất nhanh Long Thần đã cảm giác được đã ra khỏi Thanh Mộc vực, Vĩnh Hằng chiến trường, là nằm ở trung tâm năm đại vực, Thanh Mộc vực ở ngoài, trên lý luận, dọc theo con đường biên giới giữa hai vực bất kỳ, chỉ cần đi đúng phương hướng, cuối cùng đều có thể đi tới Vĩnh Hằng chiến trường.
Ước chừng đi được bảy tám ngày, rốt cuộc đã tới Vĩnh Hằng chiến trường.
“Trong tin đồn, Vĩnh Hằng chiến trường là nơi Ngũ Đế suất lĩnh toàn bộ cường giả vạn quốc cương vực, quyết chiến với những người bên ngoài tới xâm lăng, tin đồn, nơi này có vô số hài cốt, phải là một mảnh hài cốt, thế nhưng đây cũng chỉ là tin đồn mà thôi, Vĩnh Hằng chiến trường là một mảnh hoang vu, cái gì cũng không có.”
Lôi Văn và Lôi Vũ lúc này đã đi tới bên cạnh Long Thần, trong đó Lôi Vũ cao hứng giải thích cho Long Thần, hoàn toàn không có cái loại cảm giác khẩn trương đại chiến sắp tới.
“Mặc dù hài cốt không tồn tại, thế nhưng thời kỳ trung cổ Ngũ Đế chiến đấu rồi ngã xuống vẫn còn tồn tại ở đó, và Ngũ Đế chiến đấu với người thần bí xâm lăng, cho đến ngày hôm nay chúng ta sớm đã biết được thân phận của bọn họ, bọn họ chính là người tam đại đế vực. Đối với chúng ta mà nói, thời kỳ trung cổ Ngũ Đế chiến đấu oanh oanh liệt liệt bảo vệ, bất quá đối với tam đại đế vực rộng lớn mà nói, e rằng chỉ được xem như là một nốt nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.”
Đoạn bí mật này, Long Thần trước kia cũng không biết được, hắn đến bây giờ mới biết thì ra
vạn quốc cương vực thời kỳ trung cổ, phát sinh ra đại chiến như vậy, Long Thần lúc trước còn tưởng rằng là nội chiến thì ra là do cường giả đến từ đế vực.
Đối với vạn quốc cương vực mà nói, đế vực thật sự quá cường đại, cho nên coi như là bây giờ, vạn quốc cương vực vẫn còn bị đế vực nắm giữ, mà Ngũ Đế cũng đã chết, thật ra chuyện này nói rõ, trận chiến năm đó vạn quốc cương vực đã thất bại, cường giả tam đại đế vực, nói vậy không phải chỉ có mấy cường giả Thần Vũ cảnh, có thể chống lại.
Cứ như vậy, Long Thần càng thêm hoài nghi những người thần bí xuất hiện ở Thái cổ bãi tha ma, hoài nghi thân phận của bọn họ, bọn họ rốt cuộc là ai? Tới nơi này có mục đích gì?
Hết thảy điều đó, đều là bí ẩn!
Nghe được chuyện này, Long Thần bỗng đối với Vĩnh Hằng chiến trường nổi lên tò mò, trải qua một thời gian ngắn lên đường, như hắn mong muốn, rốt cuộc cũng đã tới Vĩnh Hằng chiến trường, sau khi xuyên qua tầng tầng rừng rậm, xuất hiện ở trước mắt Long Thần chính là một mảnh đất hoang vu, loại hoang vu này, nhưng thật ra hoàn cảnh cũng không ác liệt lắm, nhưng mà tràn đầy tiêu điều, không người cư trú.
Từng đợt hàn phong, tịch quyển qua mảnh đất hoang vu này, trên bầu trời là tầng mây xám tro ép xuống rất thấp, ở trước mắt là những bụi cỏ khô héo, nơi xa xa là cát vàng mịt mù.
Đây chính là Vĩnh Hằng chiến trường.
Tại trong không khí, Long Thần ngửi được một loại khí tức máu tanh, thấm nhuần một ít khí tức cương thiết, không biết loại khí tức này là từ nơi khác thổi tới, hay là vốn đã tồn tại ở nơi này, tồn tại qua vô số năm.
Dõi mắt nhìn phía xa xa, chỉ là một mảnh thổ địa hoang vu, bỗng nhiên lòng bàn tay Long Thần chấn động, Ngũ Đế ấn nhẹ nhàng run run lên, phảng phất như là tới một nơi vô cùng quen thuộc, xuyên thấu qua Ngũ Đế ấn, Long Thần tựa như cảm giác được một bức tranh mơ hồ xuất hiện ở trong óc của hắn.
Trong đầu óc, tự nhiên là một mảnh chiến trường rộng lớn, hình dáng chiến trường giống như là cảnh tượng ở trước mắt vậy, thế nhưng trong hình ảnh đó tràn đầy vô số tàn sát, chi chít chiến sĩ, ở trong đó nơi nơi đều máu tươi, binh khí và máu thịt đầy đất, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu chảy thành sông.
Đám người ở phía trên, khoảng chừng mười mấy người, một thân ảnh trong đó trên tay cầm một thành trường thương tinh thần, cả người sáng lên tin quang ánh sáng ngọc, người này không thể nghi ngờ chính là Thất Diệu tinh quân, về nhân những người khác, chính là những người còn lại trong Thất Quân. Mà trên Thất Quân là năm bóng ảnh được bao phủ bởi ngũ sắc quang mang, nói vậy đây chính là Ngũ Đế đại danh định định trước kia.
Ngũ Đế Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, bọn hộ tại sản quốc cương vực địa vị vô cùng cao thượng, cơ hồ tương đương Thủy tổ Nhân tố đại vạn quốc cương vực.
Bức tranh đó, chợt lóe lên trong đầu óc Long Thần rồi biến mất, Long Thần mới ngắm nhìn một tí, đã hoàn toàn biến mất rời, hắn cũng không thấy rõ đến cuối cùng có phải hay không Ngũ Đế, thế nhưng thời điểm bức họa biến mất, Long Thần loáng thoáng nhìn thấy, nhìn thấy địch nhân của Ngũ Đế.
Kia là một đám hắc y nhân, từ phía chân trời xa xôi mà đến, từ trên người của bọn họ, phát ra một loại sát khí kinh khủng.
Long Thần cả người chấn động, hắn nhớ tới Tố Nghiên đã từng bị những hắc y nhân như thế đánh cho bị thương, chẳng lẽ đám hắc y nhân này, chính là hắc y nhân xuất hiện từ thời trung cố? Bọn họ chính là người thần bí xâm lăng? Bọn họ lúc này xuất hiện ở nơi đây, rốt cuộc vì cái gì?