Long Huyết Chiến Thần

Chương 858: Tình Thiên Phích Lịch (1)



Vũ Quang Vũ thừa dịp đối phương không chú ý, đôi bàn tay như vòi bạch tuộc di động dưới lớp áo của đối phương, Phong Chi Lâm một cái không chú ý đã bị đoạt mất tiện cơ, nhất thời liên tục thở gấp, cả người vô cùng nóng ran.

Nàng chưa kinh qua, lại gặp được xung kích nóng bỏng, nên đã lạc lối. Thế nhưng hai người còn chưa thành thần, nàng vội vàng lấy tay Vũ Quang Vũ ra, cuống quýt nói:

"Không được, chúng ta còn chưa thành thân, không thể làm chuyện này..."

"Ai, bây giờ đợi đến khi thành thân, còn những nửa năm thời gian, ta thật sự chịu không được nữa rồi, Chi Lâm muội muội, ta thật sự thích người, vì người ta nguyện ý buông tha tất cả, xin người tin tưởng ta?"

Vũ Quang Vũ mang bộ dáng vô cùng khó chịu, cầu khẩn nói.

"Không được, không được..."

Phong Chi Lâm vẫn do dự không thôi, mặc dù muốn buộc chặt đối phương, nhưng mà cái giá là giao ra thân thể trong sạch của mình, hình như có chút không đáng giá?

Vũ Quang Vũ dĩ nhiên là không thể buông tha cho, Phong Chi Lâm không có quyết đoán cự tuyệt, hơn nữa không có tát hắn một cái nào, đây đã nói rõ có cơ hội thật lớn, cho nên hắn không chút tức giận, một trận nhỏng nhẻo xua tới, vô số lời ngon tiếng ngọt và bảo đảm đều lôi ra cả, để cho Phong Chi Lâm dần dần buông lỏng.

Quả thật nàng cảm thấy tuyệt đối không được, nhưng mà dưới thủ đoạn của Vũ Quang Vũ, nàng không có cự tuyệt, nàng dần dần đã mất đi tiên cơ.

"Tương lai, cho dù ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho ngươi, cho dù là Thanh Liên thần kiếm, hay là Thất Diệu tinh quân truyền thừa, ta cũng sẽ vì người mà đoạt lấy, hôm nay ta mạo hiểm nguy hiểm bị thương, dùng Thanh Liên kiếm quyết để đánh chết Long Thần, không phải vì nàng xả giận sao? Chi Lâm muội muội, một tấm chân tình của ta, chẳng nhẽ ngươi không cảm giác được sao?"

Vũ Quang Vũ nói câu sau cùng, rốt cuộc đả động Phong Chi Lâm.

"Cũng được, sớm đã đính hôn, sớm muộn gì là người của hắn, cũng không cần chờ đợi, tránh như lần trước, thiếu chút nữa để Long Thần tiện nghi."

Phong Chi Lâm lúc này đầu óc có chút mơ hồ.

Dưới Vũ Quang Vũ lão luyện công kích tới, nàng từ từ buông lỏng đề kháng, dưới khí tức giống đực của đối phương, rất nhanh nàng liền phát hiện toàn thân mình mềm nhũn ra, tiến vào trạng thái mê tình.

Căn phòng nho nhỏ, trên giường xinh đẹp, cảnh xuân hiện ra.

Ai cũng không biết, hai thiếu chủ Phong Thần nhị tộc, lúc này đang tiến vào trạng thái thân mật như cá gặp nước, dĩ nhiên không có Vũ Quang Vũ phân phó, bọn họ sẽ không tới quấy rầy.

Từ từ, Vũ Quang Vũ vuốt ve ôn nhu, Phong Chi Lâm nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, phát ra tiếng ư ư rất nhỏ, nàng là nữ nhân quyết đoán sát phạt, chẳng qua tại phương diện này, quả thật như là một thường dân. Dĩ nhiên, tại mưa dầm thấm đất, nàng đối với chuyện này cũng không có đặt nặng nhiều, nếu không, nàng sẽ không dễ dàng để cho Vũ Quang Vũ xâm phạm tới mình.

Chuyện này, nếu để cho Phong Kình biết, sợ rằng còn khích lệ nàng rốt cuộc cũng hiểu chuyện.

Vốn đã có hôn ước với nhau, chuyện Phong Chi Lâm gả cho Vũ Quang Vũ, ngày càng thêm chắc chắn.

Thời gian cứ từ từ trôi qua, tại Vũ Quang Vũ tấn công từng chút xíu một, Phong Chi Lâm từ từ trầm mê, vô ý phát ra thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng mềm. Rất nhanh, Vũ Quang Vũ nhịn không được lột sạch sẽ quần áo của nàng, dưới ánh trăng, hắn đánh giá thân thể mềm mại hoàn mỹ đây, dưới ánh trăng, Phong Chi Lâm da thịt trắng nõn mềm mại tòa sáng ánh lưu quang trong suốt, phảng phất là tác phẩm xinh đẹp nhất trần đời, cao ngất cao vút, lay động vọng động nguyên thủy nhất của Vũ Quang Vũ.

"Mỹ nhân như thế, ta sớm nên đánh hạ mới đúng a, lúc trước mãi chuyên chú tu luyện, đem vị hôn thể này quên mất..."

Trong đôi mắt Vũ Quang Vũ, tựa như sắp phun ra hỏa diễm, hắn chết chết ngó thân thể mềm mại tuyệt mỹ, thân hình vô cùng nóng trực, một khắc này, hắn rốt cuộc nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu cởi y phục của mình.

"Vũ ca ca... Ta..."

Phong Chi Lâm phát ra thanh âm mê người, thân thể mềm mại trắng như tuyết uốn éo trên giường, cái mông lung lay, kiêu mỵ động lòng người.

"Ngươi cái gì?"

Vũ Quang Vũ đang muốn cởi sạch y phục của mình, chợt nhìn thấy cặp mông trắng nõn của Phong Chi Lâm ưỡn lên, trên đó lộ nhiều vết sẹo.

"Chi Lâm muội muội, người đã từng bị thương qua sao?"

Vũ Quang Vũ theo bản năng hỏi một câu, đồng thời cẩn thận nhìn lại, vết sẹo nhàn nhạt kia, giống như là một loại văn tự, tại sao lại có chuyện thần kỳ như vậy, không nghe Phong Chi Lâm nói qua?

"Ừm, Vũ ca ca... cái gì bị thương?"

Phong Chi Lâm hai mắt nhắm lại, không dám nhìn đối phương, căn bản là không biết hắn nói gì.

Vũ Quang Vũ càng lúc càng kỳ quái, hắn trườn tới, nhẹ nhàng đẩy cái mông Phong Chi Lâm lên, nhìn kỹ, nhất thời một trận tình thiên phích lịch nổ ra!

Bởi vì hắn thấy được đám vết sẹo đó, rõ ràng có hai chữ!

Long Thần!

Long Thần!

Thấy hai chữ này, chân nguyên cả người Vũ Quang Vũ, lập tức bạo loạn, một cái không khống chế được, nội phủ bị thương, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, phun lên trên thân thể mềm mại của Phong Chi Lâm.

Hai chữ này đối với Vũ Quang Vũ mà nói, quả thực là sét đánh ngang trời!

Tại bộ vị tối trọng yếu nhất của Phong Chim, thế lưng được khắc lên hai chữ Long Thần, đây rốt cuộc có ý vị như thế nào Vũ Quang Vũ không cần hỏi cũng biết được, hắn tại thời khắc này liên tưởng đến rất nhiều chuyện, đầy tên là chuyện vừa rời khỏi thất diệu tinh mộ, Phong Chi Lâm quần áo xốc xếch, sắc mặt công nhuận...

Phong Chi Lâm đối với Long Thành oán hận như thế...

Lúc trước, hắn cho lã Long Thần không có thực lực để khuất phục Phong Chi Lâm, có lẽ lúc hắn và Long Thần chiến đấu trước kia mà xem, Long Thần quả thực chính là quái vật nghịch thiên, nếu có người nói Long Thần khi đó đã cường đại như thế, Vũ Quang Vũ cũng hoàn toàn tin tưởng!

Vị hôn thê của hắn, thế nhưng sớm đã bị người khác dùng trước, hơn nữa còn là người tên Long Thần kia.

Sự thật này, mang tới Vũ Quang Vũ đả kích thật lớn, sự đả kích này so với hắn chiến bại còn muốn lớn hơn, trong nháy mắt Vũ Quang Vũ đầu óc trống rỗng, tức giận và huyết khí điện cuồng, phóng mạnh tới đầu óc của hắn, để cho hắn lâm vào trạng thái điên cuồng, tại trong đầu của hắn, lúc này đang không ngừng phát ra một hình ảnh, đó chính là nữ nhân thuộc về một mình hắn, đang tại chỗ kín của tử địch hắn thở gấp!

"Long Thần! Phong Chi Lâm!"

Nhất thời Vũ Quang Vũ cảm giác được hô hấp khó khăn, hắn cảm giác lồng ngực mình hình như muốn nổ tung, chân nguyên rối loạn, căn bản không bị hắn khống chế!

Lúc này chân nguyên không chịu khống chế của hắn, làm cho nội phủ vừa mới khôi phục xong, trọng thương lần nữa.

Lúc này, cả người Vũ Quang Vũ ở biên giới chuẩn bị sụp đổ, lúc nãy hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên không tin mình nhìn lầm, vết sẹo nhàn nhạt đó, cơ hồ là không nhìn thấy, nhưng mà dùng mục lực Vũ Quang Vũ, như thế nào lại nhìn lầm!

Hoàn toàn chính xác, là hai chữ Long Thần!

Hai chữ này, vừa nhìn chính là bút pháp của nam nhân, trăm phần trăm được Long Thần khắc lên, ngay khi Long Thần khắc lên nó, nhất định là huyên niệm tới Vũ Quang Vũ hắn!

Nghĩ tới đây, Vũ Quang Vũ cảm giác dã thú trong lòng, đã triệt để nổ tung!