Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 12



Ngự Hàn lái xe về nhà.

Y tan làm quá muộn, lo cho tài xế cứ đứng chờ trước cửa công ty nên báo với tài xế không cần chờ nữa, y có thể tự về.

Tuy thỉnh thoảng Ngự Hàn rất nghiêm khắc, nhưng từ trước đến nay luôn khoan dung với cấp dưới làm việc cho mình, cũng có thể thấu hiểu tâm tình bọn họ.

Ví dụ như đêm nay thấy mọi người tăng ca làm việc, Ngự Hàn lập tức hào phóng mời bọn họ ăn tối.

Cho nên Ngự Hàn cũng không để tài xế vất vả phải chờ, sau khi rời khỏi công ty thì dùng ứng dụng gọi xe, xe còn chưa tới, y đã đứng chờ dưới một tấm biển bắt mắt cách công ty không xa.

Không ngờ cảnh tượng đó đã bị Phó Nhàn rời công ty sau y một lúc nhìn thấy.

Dưới ánh đèn tấm biển, thanh niên xinh đẹp mệt mỏi cúi đầu nhìn di động, đôi môi khẽ mím như có chút ưu sầu, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình rọi lên mặt y, gió đêm thổi qua, cơ thể gầy gò như mang theo vẻ hiu quạnh.

Phó Nhàn nhìn giám đốc Ngự làm việc cả ngày trời đứng chờ xe giữa đêm, trong lòng như bị tảng thiên thạch đập xuống, va đến mức vỡ tan tành.

Tạ Tư Hành nhà to cửa rộng lại để vợ mình gọi xe giữa đêm vậy?!

Dù quan hệ vợ chồng không mặn nồng cũng không thể nhằm vào giám đốc Ngự thế chứ, người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?!

Trong miệng Phó Nhàn vẫn còn lưu lại vị cay nồng của tôm hùm đất, anh ta nhớ lại tác phong sấm rền gió cuốn chói lóa của giám đốc Ngự hôm nay, quả thật chính là dáng vẻ giám đốc siêu ngầu trong mộng của anh ta.

Nhưng cứ nghĩ đến giám đốc Ngự như vậy lại có thể vâng vâng dạ dạ như một cô vợ nhỏ trước mặt Tạ Tư Hành, tim anh ta lại đau nhói không thôi!

Giám đốc Ngự chẳng sung sướng gì vẫn mời cả công ty ăn tối, đi đâu mới tìm ra ông chủ tốt như vậy đây.

Ngự Hàn nhìn chằm chằm vào ứng dụng gọi xe, phát hiện giờ này còn kẹt xe, không khỏi cau mày.

Chẳng qua cũng may chỉ là kẹt xe tạm thời, thấy mấy phút sau xe càng lúc càng gần, y mới từ từ cất di động.

Ngự Hàn lơ đễnh quay đầu, phát hiện Phó Nhàn đang đau lòng nhìn mình.

Ngự Hàn: “?”

Y khó hiểu nhìn vẻ mặt phức tạp của Phó Nhàn, đúng lúc này xe y đã tới, y vừa mở cửa xe vừa thản nhiên xua tay với anh ta: “Mai gặp, thư ký Phó.”

Khả năng làm việc của thư ký Phó rất nhanh, Ngự Hàn rất thích thái độ làm việc của anh ta.

Ngự Hàn vẫn luôn trọng dụng nhân tài, cho nên chủ động chào hỏi thư ký Phó.

Kết quả thư ký Phó lại càng đau khổ, mắt ậng nước nhìn y, thậm chí xe chạy rồi còn bịn rịn đuổi theo vài bước.

Ngự Hàn hoang mang nghĩ, thư ký Phó bị gì vậy.

Đang muốn tăng lương à?

***

Xe taxi không thể đi vào trang viên nhà họ Tạ, Ngự Hàn xuống xe, đi bộ một hồi mới về đến nhà.

Y đi vào, thấy ngay Tạ Tư Hành đang ngồi trên sofa trong phòng khách chờ mình.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đèn treo thủy tinh rực rỡ lung linh treo trên đầu hắn phản chiếu ánh sáng loang lổ càng khiến cho gương mặt đẹp trai lạnh lùng giận giữ thêm đáng sợ.

Đôi mắt thâm thúy như đầm nước lạnh lẽo nhìn y, thả lỏng ngồi dựa trên sofa, thấy Ngự Hàn trở về, khóe miệng nhếch thành một nụ cười nhạt.

“Lấy tiền tôi tạo ân tình?”

“Anh đâu nói không được dùng đâu.” Ngự Hàn không hề lấy làm lạ khi Tạ Tư Hành biết, trả lời rất hợp tình hợp lý.

Trong mắt y, nếu Tạ Tư Hành không chịu ly hôn với mình, thế thì tiền của Tạ Tư Hành chính là tiền của y, y tiêu một ít đã làm sao.

Có ngon thì ly hôn với y đi.

Nhìn khuôn mặt quật cường của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành tức đến mức bật cười.

Thông qua Phó Nhàn, Tạ Tư Hành biết đêm nay Ngự Hàn hào phóng mời cả công ty ăn tối, dù đắt đến đâu cũng không từ chối, dáng vẻ vung tiền như rác khiến Phó Nhàn phải cảm thán quá ngầu.

Phó Nhàn còn lặng lẽ mỉa mai Tạ Tư Hành là quỷ keo kiệt, đến cả phái xe tới đón vợ cũng không làm được, ngược đãi vợ sẽ bị trời phạt!

Tạ Tư Hành không thèm quan tâm tới số tiền đã tiêu, thậm chí số tiền Ngự Hàn dùng đêm nay còn không bằng số lẻ một ngày hắn kiếm được, tất nhiên sẽ không để ý tới hành vi tiêu xài như trả thù của Ngự Hàn.

Điều hắn để ý chính là Ngự Hàn dám làm trò trước mặt người khác, cố ý ám chỉ hắn đối xử với mình không tốt?

Hắn keo kiệt? Không nhìn xem đêm nay Ngự Hàn quẹt thẻ của ai.

Từng phút từng giây từ khi người xuyên sách này đến đây, Tạ Tư Hành đều tự nhận đã dung túng y quá nhiều.

Mà bây giờ Tạ Tư Hành nghi ngờ đúng là vì mình quá dung túng, cho nên mới khiến người xuyên sách không kiêng nể gì.

Nếu còn tiếp tục như vậy, tên xuyên sách này sẽ lại làm ra hành vi khác người nữa.

Vẻ mặt Tạ Tư Hành thâm sâu khó lường, đôi mắt sâu thẳm như muốn cắn nuốt người trước mặt, ngay cả bầu không khí quanh người hắn như đang ngưng tụ lại.

Hệ thống điên cuồng cảnh báo: [Kiểm tra đo được giá trị tức giận của vai ác đang tăng cao, ký chủ mau nói gì đó cho vai ác hạ hỏa đi a a a!!]

Nó đã từng chứng kiến tên điên này nổi giận rồi.

Lần gần nhất chính là lúc ký chủ đời trước của nó muốn dùng cách tự hại để lôi kéo sự chú ý của Tạ Tư Hành, kết quả tên điên này nhét ký chủ đời trước của nó lên thuyền, cho thuyền chạy ra ngoài biển rồi sai người ném vào biển để cá ăn.

Hệ thống rất sợ Ngự Hàn sẽ đạp lên vết xe đổ, nếu ký chủ lại thất bại tiếp, hệ thống vô dụng như nó sẽ lập tức bị quét sạch số liệu, vào thế giới trong sách làm NPC đứng đường.

Nó không muốn làm NPC đâu!!

Tiếc rằng Ngự Hàn lại không hiểu vì sao nó kích động: “Sao Tạ Tư Hành lại giận? Vì tôi tiêu tiền anh ta à?”

Thế thì keo kiệt quá đi mất, quả nhiên chọn ly hôn là đúng.

Một gã đàn ông đến tiền còn không muốn tiêu, vậy chắc chắn là chưa yêu rồi.

Hệ thống: [Vai ác vui giận bất thường, đặc biệt là tên điên Tạ Tư Hành này, không biết chọc vào đâu làm hắn không vui! Ký chủ mau nghĩ cách đi!!]

Mấy ký chủ đời trước của nó, có vài người thậm chí không biết chọc vào cái nọc nào của Tạ Tư Hành, chết cũng không biết vì sao chết.

Nó cảm thấy Ngự Hàn có thể sống được tới giờ hoàn toàn là do ăn may, chẳng lẽ đã tới lúc phán quyết rồi?

Hệ thống cứ hối thúc mãi, Ngự Hàn mất kiên nhẫn nghe hệ thống cảnh báo, nói cho có lệ: “Được được được.”

Để y nghĩ cách được chưa.

Ngự Hàn bình thản đón ánh mắt Tạ Tư Hành: “Không phải chỉ có chút tiền thôi sao, mai mốt tôi trả anh là được chứ gì.”

Dù sao sớm muộn gì y cũng sẽ thanh toán hết cho Tạ Tư Hành, chút tiền này cũng chỉ là muỗi.

Hệ thống: [Ặc, chỉ số tức giận càng tăng rồi…]

Ngự Hàn: “…”

“Tiền?”

Tạ Tư Hành dùng giọng điệu lạnh băng lười biếng nhắc lại âm tiết này tới êm tai, trong giọng nói cũng mang theo ý cười khinh miệt.

“Ai quan tâm chút tiền ấy?”

Dù có rải hết số tiền vốn có của hắn lên đường, Tạ Tư Hành cũng sẽ không tiếc.

Tiền thôi mà, mấy đời của hắn kiếm lời không biết bao nhiêu, nhưng thế thì đã làm sao?

Luân hồi vô tận, chết đi không biết bao nhiêu lần, người xuyên sách khiến người ta chán ghét… Tất cả đều do chúng ban tặng.

Bóng tối Tạ Tư Hành đè nén sâu trong nội tâm thoáng cái như phun trào, xé rách vẻ thong dong nhàn nhã dùng để ngụy trang ngày thường, bộc lộ bản tính âm u tàn độc của hắn.

Thấy cảnh tượng như vậy, hệ thống lập tức nín lặng như ve sầu mùa đông.

Tạ Tư Hành đứng dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Ngự Hàn, đôi mắt đen như mực mù mịt nhìn y.

Khoảng cách quá gần, hệ thống cũng không dám lên tiếng, vô số lần thất bại khiến nó có bóng ma tâm lý rất lớn với Tạ Tư Hành.

Mãi tới khi đứng đối diện với Tạ Tư Hành, Ngự Hàn mới khó chịu phát hiện Tạ Tư Hành vậy mà cao hơn y cả nửa cái đầu.

Tôn nghiêm của đàn ông thoắt cái giảm đi một nửa.

Nhưng Ngự Hàn tuyệt đối sẽ không nhận thua, thậm chí y càng thêm cường ngạnh, muốn dùng khí thế bá vương của mình khiến Tạ Tư Hành lùi bước.

Nhưng hiển nhiên chiêu này không có tác dụng với hắn, Tạ Tư Hành không những không lùi mà còn bước tới trước một bước.

Ép cho Ngự Hàn không thể không lui.

Dưới uy lực của khí thế bá vương, chưa từng có ai dám tới gần y trong phạm vi ba thước.

Tạ Tư Hành đứng gần như vậy để làm gì??

“Này.” Ngự Hàn cau mày: “Anh câu kéo thế.”

Tạ Tư Hành hơi cúi mình, khoảng cách càng lúc càng gần khiến Ngự Hàn có cảm giác không thở nổi.

Ngự Hàn muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng Tạ Tư Hành đã dồn y vào góc từ lúc nào, khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, lạnh lùng tới cùng cực.

Tim hệ thống nhảy lên tận cổ.

Ngay khi nó cho rằng ký chủ sắp đi đời, Tạ Tư Hành bỗng hỏi: “Thích lái xe?”

Ngự Hàn: “?”

Hệ thống: [?]

Ngự Hàn khó hiểu hỏi: “Hệ thống, tôi có nên nói thích không?”

Hệ thống: [……]

Đừng hỏi nó, nó cũng không biết nên trả lời ra sao!!

Lỡ may đáp không đúng ý, nó sẽ phải cùng xuống hoàng tuyền với ký chủ.

Tuy Ngự Hàn không biết vì sao Tạ Tư Hành hỏi vậy, nhưng cứ chống đối là được rồi.

Y cứng đầu nói: “Thích, làm sao, anh ý kiến gì?”

Được lắm, thích đúng không.

Hắn càng không làm.

Tạ Tư Hành nhếch mép, cười lạnh: “Ngày mai tôi sẽ tự đưa em tới công ty.”

Không phải người xuyên sách này muốn xây dựng hình tượng bị áp bức trước mặt người ngoài à, thế thì hắn càng phải không cho y toại nguyện.

Ngự Hàn: “?”

Ngự Hàn: “Anh dở hơi à?”

Y còn tưởng Tạ Tư Hành muốn nói gì, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần đánh một trận với Tạ Tư Hành, cuối cùng lại thành ra vậy?

Ngự Hàn đè nén xúc động muốn đấm Tạ Tư Hành, đẩy gã đàn ông chắn người mình ra, lúc xoay đi lên tầng còn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nhàm chán!”

Tạ Tư Hành nhìn bóng dáng thanh niên nhanh chóng biến mất cuối vòng xoắn cầu thang, nở nụ cười như có như không.

Quả là cực kỳ thú vị.

Ngự Hàn đi lên tầng, mãi tới khi phía sau không có ánh mắt lạnh lẽo bám riết theo mới bất mãn nói với hệ thống: “Lần sau đừng cảnh báo lung tung với tôi nữa, có mẹ gì đâu.”

Với tần suất cảnh báo vừa rồi của hệ thống, Ngự Hàn còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn.”

Hệ thống rất vô tội, nó kiểm tra thấy chỉ số tức giận của Tạ Tư Hành, ai ngờ hắn không có ý mạt sát bọn họ.

Trước kia chỉ cần kiểm tra ra chỉ số tức giận, thường thì kết cục của bọn họ sẽ chỉ có bị truyền tống về cục xuyên sách.

Chẳng qua tình huống ngoài ý muốn lần này là một tin tốt đối với hệ thống, chứng tỏ Tạ Tư Hành rất hứng thú với ký chủ, sắp cảm hóa được vai ác, nó cũng có thể không cần vào thế giới trong sách làm NPC đứng đường!

Nó vui vẻ nói lại phát hiện này cho Ngự Hàn nghe, Ngự Hàn xua tay tặng nó một câu “Nhàm chán”.

“Đừng nói mấy thứ đó với tôi, mai anh đây còn phải dậy sớm tập thể dục.”

Ngự Hàn không thèm quan tâm Tạ Tư Hành có hứng thú với mình hay không, trong mắt y bây giờ chỉ có sự nghiệp.

Ngự Hàn tắm rửa xong liền nằm lên giường lớn mềm mại.

Từ hồi Lâm Hàn gả vào nhà họ Tạ vẫn luôn chia phòng ngủ với Tạ Tư Hành, điều này khiến Ngự Hàn vô cùng hài lòng.

Dù sao nếu ngủ cùng một phòng với Tạ Tư Hành, Ngự Hàn sợ mình nửa đêm sẽ không nhịn được ám sát hắn.

Bên cạnh giường không thể để người khác ngủ, Ngự Hàn quyết không cho phép có người đàn ông nào khác ngủ ngay sát mình, đặc biệt là gã đàn ông không khác gì tảng băng khổng lồ.

Ngự Hàn mệt mỏi cả ngày, nhanh chóng ngủ mất.

Đúng năm rưỡi sáng, y mở bừng mắt, sau khi vệ sinh cá nhân liền lặng lẽ chạy xuống tầng.

Tối qua trước khi ngủ y đã tìm chú Vương hỏi thăm vị trí phòng tập gym, định bụng hôm nay đi thử xem sao.

Ngự Hàn khẽ mỉm cười, Tạ Tư Hành muốn độc chiếm toàn bộ phòng gym ư, không có cửa.

Năm rưỡi sáng, cả căn biệt thự chìm vào im lặng.

Ngự Hàn định vào phòng gym một tiếng rồi đi, đến lúc đó có lẽ cô làm bếp vừa mới dậy, không ai phát hiện y từng đến phòng gym.

Ngự Hàn thuận lợi tìm tới nơi.

Y vui vẻ nhướng mày đẩy cửa đi vào, đảo mắt thấy ngay Tạ Tư Hành bên trong.

Ngự Hàn: “……. Mẹ kiếp.”