Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 16



Tạ Tư Hành vừa bước đến, nhiệt độ trong phòng như lạnh đi.

Hắn lạnh lùng đi vào, tất cả mọi người ở đây đều im lặng, khuôn mặt mang theo vẻ khiếp sợ.

Mà sau khi nhìn thấy Tạ Tư Hành ngoài cửa, Phương Kỷ Minh cũng kinh hoàng đến mức rớt cả cằm.

Sao Tạ Tư Hành lại xuất hiện ở đây?!

Chẳng lẽ là tới cứu Ngự Hàn? Nhưng không phải Lâm Vũ Thành đã nói Tạ Tư Hành cực kỳ ghét y, gặp cũng không muốn gặp ư??

Trong lòng Phương Kỷ Minh không ngừng hoảng hốt, đảo mắt nhìn vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh mình, sắc mặt vô cùng khó coi.

Chủ quan rồi, thì ra ông chủ phía sau hội sở Tử Kinh là Tạ Tư Hành, chẳng trách có thể đứng đầu thành phố A thượng vàng hạ cám này, thế mà là thế lực có Tạ Tư Hành chống lưng.

Ngự Hàn dám ngông nghênh như vậy, chỉ e đã sớm biết chân tướng, có khi còn thầm cười chê bọn chúng ngu dốt, dám ngang nhiên gây bất lợi với y ngay trên địa bàn của Tạ Tư Hành.

Bọn chúng vốn định đóng cửa đánh chó, thì ra bọn chúng mới là con chó bị đánh.

Phương Kỷ Minh quả là rầu thúi ruột.

Không phải Lâm Vũ Thành nói thằng em trai của gã vừa ngu dốt vừa xấu xa ư, rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy?

Phương Kỷ Minh nghĩ không ra, giận dữ nhìn Lâm Vũ Thành bên cạnh, nếu không phải hôm nay trả thù cho gã thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lỡ may chọc giận Tạ Tư Hành, về sau không ai được sống yên.

Nhưng dù bây giờ Phương Kỷ Minh đang khó chịu cũng biết tuyệt đối không thể cứng đối cứng với Tạ Tư Hành, vì thế nở nụ cười nịnh nọt: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, bọn tôi mời Tạ phu nhân tới đây là để cùng chơi, sao có thể làm gì cậu ấy được.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Tư Hành quét ngang mọi người đang sợ hãi trong phòng, còn có vỏ chai rượu lăn lóc trên bàn.

Những ai bị hắn nhìn đều rùng mình một cái, chỉ sợ bản thân hôm nay không thể bước chân ra khỏi căn phòng này.

Cuối cùng ánh mắt Tạ Tư Hành dừng lại trên gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên của Ngự Hàn, cười lạnh: “Chơi mà các người nói là chuốc rượu cho em ấy?”

Phương Kỷ Minh: “???”

Nếu nói chuyện khác có thể Phương Kỷ Minh sẽ chột dạ, nhưng chuốc rượu thì đúng là oan thật mà!!

Ở đây có ai không thấy tận mắt, rõ ràng chính Ngự Hàn tự gọi một bàn đầy rượu, uống thả ga hơn bất cứ ai, mẹ nó đứa nào chuốc rượu nổi y!!

Nhưng Phương Kỷ Minh có miệng mà khó trả lời, bây giờ ai dám cãi lại lời Tạ Tư Hành thì đúng là muốn chết, chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.

Hắn đang định thề thốt sau này sẽ không làm thế nữa, Ngự Hàn bỗng lên tiếng: “Ai bảo bọn họ chuốc rượu tôi.”

Phương Kỷ Minh nghe vậy, đôi mắt sáng lên, mong chờ nhìn Ngự Hàn.

Quả nhiên Ngự Hàn nói tiếp như Phương Kỷ Minh hy vọng: “Cậu chủ Phương hào sảng khẳng khái, gọi một bàn rượu ngon, rõ ràng vừa rồi tôi chỉ đang giao lưu với cậu chủ Phương, không phải chuốc rượu.”

“Đúng đúng, đúng vậy, vừa rồi bọn tôi còn đổ xúc xắc, vui lắm.” Phương Kỷ Minh chỉ ước Ngự Hàn nói tốt thay mình nhiều chút, vội không ngừng hùa theo: “Cho nên việc này chỉ là hiểu lầm thôi, tôi với Tạ phu nhân là bạn.”

“Thế à.” Tạ Tư Hành cười khẩy, dường như không tin lắm: “Có chuyện này?”

Đôi mắt đen như mực của hắn chỉ nhìn Ngự Hàn, hiển nhiên là muốn Ngự Hàn tự nói.

Ngự Hàn cười khẽ: “Đúng vậy, tôi với cậu chủ Phương vừa gặp đã quen, cậu chủ Phương rất phóng khoáng, nghe nói hạng mục mới của công ty tôi còn đang thiếu ít vốn nên nói với tôi cứ để anh ta lo tất, vừa rồi bọn tôi còn định ký hợp đồng.”

Tạ Tư Hành gật đầu, lười biếng nói: “Ồ? Thế thì có vẻ tôi hiểu nhầm cậu chủ Phương thật rồi.”

Phương Kỷ Minh: “……”

Đệt mẹ thì ra là giăng sẵn lưới chờ hắn, bảo sao Ngự Hàn đột nhiên tốt bụng như vậy.

Ngự Hàn nghiêng đầu nhìn Phương Kỷ Minh, khóe miệng nhếch lên: “Tôi nói đúng không, cậu chủ Phương.”

“…… Đúng!” Phương Kỷ Minh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghe nói hạng mục mới của Tạ phu nhân thiếu vốn nên mới mời cậu ấy đến đây, muốn hợp tác với cậu ấy… Bọn tôi đang định ký hợp đồng.”

Dù trước đó bị chơi một hố thật to, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy vào, bằng không hắn sẽ không thoát được mí mắt Tạ Tư Hành.

Trước mặt bao nhiêu người, Phương Kỷ Minh ký vào bản hợp đồng Ngự Hàn đưa đến.

“Vậy được rồi chứ, Tạ phu nhân.” Phương Kỷ Minh buông bút, mấy chữ cuối cùng gần như rít ra khỏi kẽ răng.

Ngự Hàn hài lòng cất hợp đồng, nghe vậy lại khẽ nhướng mi: “Không phải tôi đã xưng tên với anh rồi à?”

Y vẫn không thích cách xưng hô Tạ phu nhân, ra ngoài thích được người khác gọi y là giám đốc Ngự hơn.

Phương Kỷ Minh theo phản xạ nhìn Tạ Tư Hành, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của hắn, hờn giận sửa miệng: “Vậy được rồi chứ, giám đốc Ngự?”

“Ừ, được.” Như vậy Ngự Hàn mới thật sự hài lòng.

Nhặt được nguồn vốn, xem như chuyến đi này không tệ, Ngự Hàn nhìn Phương Kỷ Minh thuận mắt hơn nhiều: “Hôm khác thư ký của tôi sẽ liên lạc với anh, thương thảo những công việc cụ thể liên quan tới vụ đầu tư.”

“… Được.” Lúc này Phương Kỷ Minh mới khẽ thở phào, chuyện hôm nay loạn tới mức như vậy, hắn không còn tâm trạng nào tiếp tục, chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay: “Tôi đi được chưa?”

Vệ sĩ vây quanh nơi này là của Tạ Tư Hành, Phương Kỷ Minh lại đi hỏi Ngự Hàn.

Xem như hắn đã nhận ra chuyện tình cảm vợ chồng của Tạ Tư Hành không mặn nồng đều là giả, đêm nay hai người bọn họ vợ hát chồng khen hay, quả thật chơi hắn xoay như chong chóng.

…… Hắn sẽ không bao giờ tin vào bất cứ lời đồn sai trái nào nữa!

Bây giờ Phương Kỷ Minh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn ở lại thêm giây phút nào.

Ngự Hàn lại nói: “Chờ đã.”

Phương Kỷ Minh bi phẫn nói: “Cậu còn muốn gì nữa!”

Hắn đã đủ thảm rồi được chưa!

Số tiền tiêu đêm nay cũng đủ cho bố đánh hắn nhừ đòn.

Ngự Hàn cong môi cười, tư thái nhàn nhã: “Đừng vội chứ, vẫn còn chuyện chưa giải quyết mà.”

Dưới ánh đèn nhiều màu chiếu rọi, đôi con ngươi màu hổ phách trông giống hệt đá quý, y tùy ý nhìn lướt qua đám người, nhanh chóng bắt chết người nào đó đang cố gắng muốn che giấu bản thân.

Vào khoảnh khắc Tạ Tư Hành xuất hiện, Lâm Vũ Thành biết tình hình không ổn rồi.

Ngày đó Ngự Hàn xông vào nhà họ Lâm cắt đứt quan hệ với bọn họ, Tạ Tư Hành lại đi theo y tới, gã đã lờ mờ nhận ra chỉ sợ thái độ của Tạ Tư Hành dành cho Ngự Hàn không đơn giản như mình nghĩ.

Mà tình huống ngày hôm nay càng làm rõ suy nghĩ của gã, Tạ Tư Hành vậy mà đi chống lưng cho Lâm Hàn.

Lâm Vũ Thành cực kỳ sợ hãi, sao Tạ Tư Hành có thể hứng thú với loại vừa quê kệch vừa nhạt nhẽo như Lâm Hàn chứ?

Trước đây không phải khi Lâm Hàn bị phát hiện nằm tr4n tru0ng trên giường Tạ Tư Hành, hắn đã hận không thể gi3t ch3t y ư, sao mới đây chưa được bao lâu đã thay đổi rồi?

Lâm Vũ Thành không hiểu, nhưng điều này cũng không thể cản gã muốn trộm trốn đi từ cửa sau, bằng không lát nữa lửa cháy lan đến gần, gã sẽ chết chắc.

Thừa dịp mọi người đang chú ý Phương Kỷ Minh, Lâm Vũ Thành lập tức âm thầm dịch đến một góc, muốn tìm cơ hội trốn khỏi đây.

Cũng may tất cả người trong phòng đều để ý Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, không ai quan tâm gã đang làm gì, gã cũng thuận lợi chạm được đến cửa sau.

May mà gã phát hiện trong phòng còn có cửa sau, bằng không không biết thoát thân như thế nào.

Lúc Lâm Vũ Thành định chuồn đi, căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Gã chỉ lo tìm cách chạy trốn, mãi tới khi giọng nói mang theo ý mỉa mai của Ngự Hàn cất lên: “Cậu chủ Lâm muốn bỏ chạy mà sao không lên tiếng nhờ giúp?”

Lâm Vũ Thành cứng đờ, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người trong phòng đều cùng nhìn qua, mà tay gã vừa lúc đáp lên tay vịn cửa sau.

Mọi người không hẹn cùng im lặng.

Vào khoảnh khắc kia, ánh mắt khinh thường, ngạc nhiên, châm biếm liên tục hiện lên trên mặt những người bạn thân cùng chơi với gã từ trước.

Phương Kỷ Minh sửng sốt, ngay sau đó trong mắt đều có lửa cháy hừng hực, nhìn chằm chằm Lâm Vũ Thành: “Vũ Thành? Mày có ý gì?!”

Đêm nay hắn thê thảm như vậy vì ai? Nếu không phải trả thù giúp Lâm Vũ Thành, hắn làm gì ra nông nỗi chọc vào Ngự Hàn và Tạ Tư Hành?

Mà bây giờ đầu sỏ gây tội lại dám nhân lúc mọi người không để ý trộm trốn đi, càng khiến Phương Minh Kỷ cảm thấy mình tốn công tốn sức lại bị phụ bạc.

“Nếu không phải mấy hôm trước mày chạy đến trước mặt tao tố khổ, nói em trai quay về từ nông thôn của mày làm mày xấu mặt trước chú Lâm, than thở như mình thê thảm lắm, tao đây sẽ không thèm tổ chức bữa này.” Phương Kỷ Minh cắn răng nói: “Kết quả mày muốn để tao gánh tội một mình? Được, được lắm.”

Mặt Lâm Vũ Thành trắng bệch: “Không, không phải thế, tôi chỉ định đi gọi người…”

Tạ Tư Hành cười khẽ: “Gọi người? Có phải cậu chủ Lâm nghĩ xấu tôi hơi quá, cho rằng tôi sẽ làm gì mấy người không?”

Một câu đơn giản của Tạ Tư Hành lại khiến Lâm Vũ Thành chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không, không phải… Tôi không nghĩ thế…”

Gã muốn biện hộ, lại phát hiện mình không nghĩ ra được bất cứ lý do gì để giải thích vì sao mình định rời đi lúc này.

Dưới ánh mắt hoặc khinh thường hoặc ngạc nhiên của mọi người, Lâm Vũ Thành không chốn dung thân, mặt đỏ gay lên, vẻ ôn tồn lễ độ giả tạo mặt ngoài bị Ngự Hàn nhẹ nhàng đánh nát.

… Đúng vậy, đều do Ngự Hàn!

Lâm Vũ Thành đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện vẻ mỉa mai trắng trợn trong mắt Ngự Hàn.

Gã đột nhiên hiểu ra toàn bộ.

Ngự Hàn cố ý, cố ý tới đây một mình, cố ý để gã cảm thấy dễ bắt nạt y, thì ra đều là mưu kế của y, muốn làm gã xấu hổ trước mặt mọi người.

Cơ thể Lâm Vũ Thành rét lạnh, không nhịn được run bần bật.

Mà câu tiếp theo của Ngự Hàn càng khiến gã như rơi vào hầm băng: “Cậu chủ Lâm, anh nên thực hiện lời hứa đi chứ?”

Lâm Vũ Thành bỗng trừng lớn mắt.

Lời hứa sủa tiếng chó chẳng qua chỉ là gã thuận miệng đáp bừa mà thôi, ai ngờ bọn họ thua thật.

Nếu không phải Phương Kỷ Minh thề chắc như đinh đóng cột, gã sẽ không đồng ý!

Gã nhìn Phương Kỷ Minh, hy vọng lúc này hắn có thể đứng ra nói thay gã vài câu.

Nhưng Phương Kỷ Minh chỉ hừ một tiếng, tránh khỏi tầm mắt gã, im lặng không nói gì.

Lâm Vũ Thành thấy thế, biết ngay sẽ không có ai nói thay mình, sắc mặt cực kỳ xấu: “Nhóc Hàn à, dù sao chúng ta đều là người một nhà… Cậu cứ phải làm anh mất mặt vậy ư?”

“Ai một nhà với anh, anh đúng là tởm muốn chết.” Ngự Hàn cười tủm tỉm: “Anh có rảnh đứng đây nhận họ hàng với tôi, không bằng nghĩ xem lát nữa nên sủa sao cho tôi vui đi.”

Lâm Vũ Thành: “……”