“Anh không sao chứ?” Ngự Hàn hỏi một cách thật lòng.
Thậm chí chưa có giây phút nào y chân thành như bây giờ.
Mà Tạ Tư Hành chéo hai chân vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất cao ngạo, dùng hành động thực tế nói cho Ngự Hàn biết hắn đang rất ổn.
Ngự Hàn kiềm nén để không trợn trắng mắt, quay qua nói với Phương Kỷ Minh đối diện: “Bắt đầu đi.”
Lúc này Phương Kỷ Minh nào dám có suy tính khác, cúi đầu khom lưng nói: “Hôm qua là lỗi của tôi, tôi không nên nghe lời người khác xúi giục, thân là chủ mà lại có thành kiến với giám đốc Ngự, tôi xin lỗi cậu, đảm bảo từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, mong cậu tha lỗi cho tôi.”
Phương Kỷ Minh bị bố đánh cho một trận, lại trải qua chuyện Lâm Vũ Thành đêm qua, đột nhiên nhận ra bản thân đã bị Lâm Vũ Thành lợi dụng.
Bị lợi dụng không nói, người có hại nhiều nhất vẫn là hắn, đương nhiên Phương Kỷ Minh không cam lòng.
Nhưng không cam lòng là một chuyện, xin lỗi Ngự Hàn lại là chuyện khác, bố hắn đã nói hết lợi và hại ra cho hắn, đương nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức đối nghịch với Ngự Hàn.
Bây giờ lại thấy Diêm Vương sống Tạ Tư Hành đứng trước mặt Ngự Hàn cũng không tốt hơn là bao, Phương Kỷ Minh lập tức có cái nhìn mới về mối quan hệ của bọn họ.
—— Có lẽ Tạ Tư Hành sợ vợ.
Cho nên thái độ xin lỗi của Phương Kỷ Minh cực kỳ chân thành, không còn vẻ kiêu ngạo tối qua, biểu cảm cũng rất thành khẩn, thậm chí còn cúi gập 90o với Ngự Hàn.
“Cậu chủ Phương khách sáo rồi, đêm qua chúng ta chỉ uống rượu với nhau mà thôi, tôi chơi rất đã hứng, nhưng phải để cậu chủ Phương tiêu pha rồi.”
Từ trước đến nay Ngự Hàn tự nhận mình là một người khoan dung rộng lượng, huống hồ Phương Kỷ Minh còn phải đầu tư hạng mục mới cho y, tạo mối quan hệ tốt với nhà đầu tư cũng là hạng mục ưu tiên bắt cuộc của y.
Sao Phương Kỷ Minh có thể không hiểu Ngự Hàn đang bắc cho mình, lập tức càng thêm xúc động: “Nào có nào có, đều là bạn bè, hy vọng về sau tôi mở buổi tụ họp thì giám đốc Ngự có thể tiếp tục tham dự, nhất định tôi sẽ chiêu đãi thật tốt.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Đương nhiên.”
Cả hai giao lưu làm quen một hồi, Ngự Hàn lấy ra văn kiện sáng nay đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Phương Kỷ Minh.
“Nếu đã muốn đầu tư, vậy mời cậu chủ Phương đọc kế hoạch dự án hạng mục của chúng ta trước.”
Hai người đã ký hợp đồng nhưng Phương Kỷ Minh vẫn chưa biết mình đang đầu tư hạng mục nào, khó tránh khỏi thấp thỏm lo âu.
Bọn họ biết việc Ngự Hàn từng phá sản công ty làm ăn, thậm chí Phương Kỷ Minh đã chuẩn bị sẵn tinh thần ném đá xuống sông về vụ đầu tư này.
Phương Kỷ Minh nhận kế hoạch hạng mục, vốn chỉ định xem qua nhằm nể mặt Ngự Hàn chứ không để trong lòng, nhưng hắn chỉ mới lướt sơ vài dòng đã nhịn không được ngạc nhiên đọc tiếp.
Chờ đến lúc hắn đọc hết bản kế hoạch thì đã không thể dùng từ giật mình để hình dung, Ngự Hàn đã điều chỉnh toàn bộ phương hướng kinh doanh của công ty.
Mấy trại rượu dưới quyền Thịnh Cảnh lâu nay phần lớn đều sản xuất các sản phẩm về rượu, bán sản phẩm trong trại rượu tới tay thương lái, lại từ tay thương lái bán đi, lấy lãi từ phần giữa, mà Thịnh Cảnh chỉ bán thẳng cho một số cửa hàng.
Ngự Hàn định thu lại tất cả các con đường bán rượu, chế tạo nhãn hiệu công ty riêng, hơn nữa còn phải nâng cao chất lượng, đi theo con đường cao cấp, định giá cũng sẽ nước dâng thuyền lên.
Đây đã xem như hành động lớn, nhưng Ngự Hàn không chỉ muốn có vậy, y còn muốn lợi ích hóa tối đa trang trại rượu, biến trang trại rượu thành nơi tham quan, trải nghiệm, du lịch giải trí hợp nhất, đây là mô hình đầu tiên trên cả nước.
Phương Kỷ Minh đọc xong dự án kế hoạch, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngự Hàn không thèm quan tâm mấy trăm vạn đơn đặt hàng của hắn.
Người ta làm đại sự, mục tiêu vốn không nằm trên đơn bán ra của bọn họ, thậm chí còn muốn thu hồi con đường mua bán, hôm qua mình ngoài mặt mời Ngự Hàn tham gia buổi tiệc, thật ra lại định lấy chuyện hợp tác đe dọa y, bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười.
Nếu Phương Kỷ Minh có thể lên làm người thừa kế tập đoàn Tình Minh, tất nhiên cũng sẽ có đầu óc làm ăn, hắn đọc xong kế hoạch dự án, lập tức nhận ra tiền cảnh bên trong.
Đầu tư cho Ngự Hàn hoàn toàn không lỗ, thậm chí có khi còn giúp hắn kiếm được một khoản khổng lồ.
Phương Kỷ Minh càng đọc càng hưng phấn, gặp những chỗ không hiểu trong đó còn chủ động hỏi Ngự Hàn.
Lúc Ngự Hàn đưa ra ý tưởng cũng đã suy xét chu toàn, giải đáp toàn bộ rõ ràng cho Phương Kỷ Minh.
Chờ đến khi bọn họ bàn xong, chút so đo cuối cùng trong lòng Phương Kỷ Minh cũng biến thành mây khói, ánh mắt nhìn Ngự Hàn trở nên vô cùng sùng bái: “Tôi hiểu rồi, giám đốc Ngự, ý tưởng này rất thú vị, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ngự Hàn cười cười, bắt tay với hắn: “Hợp tác vui vẻ.”
Toàn bộ quá trình Tạ Tư Hành đều sống chết mặc bây, chưa hề nói gì, nhìn Ngự Hàn và Phương Kỷ Minh nói chuyện không biết trời đất với nhau, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú như phát hiện ra điều gì mới.
Có vẻ người xuyên sách này có thể dùng cách riêng của mình để giải quyết vấn đề, lần lượt vượt quá suy đoán của hắn, hắn lo lắng hão rồi.
Khóe miệng Tạ Tư Hành nhếch lên, hứng thú nhìn sườn mặt đĩnh đạc của Ngự Hàn.
Tuy vẻ mặt của Ngự Hàn khi nói chuyện trông nghiêm túc, nhưng đôi mắt sáng rực kia lại rất thu hút, hệt như có biển sao mênh mông mời gọi người khác thăm dò, tìm hiểu, muốn biết giữa ánh sáng rực rỡ ấy còn cất giấu bí mật gì hay không.
Bàn chuyện làm ăn xong xuôi, Phương Quốc An và Phương Kỷ Minh đứng dậy tạm biệt, thậm chí Phương Kỷ Minh còn hẹn Ngự Hàn lần sau gặp lại.
Trước khi đi, Phương Kỷ Minh không quên lén lút nói với Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự, hi vọng lần sau gặp mặt có thể học hỏi cậu chút kỹ thuật đổ xúc xắc.”
Kỹ năng một tay hôm qua Ngự Hàn để lộ khiến Phương Kỷ Minh phải sợ đến năm mươi năm, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy ai cao tay như vậy.
Xuất phát từ tâm lý hâm mộ, Phương Kỷ Minh phải tranh thủ học hỏi y mới được.
Chờ đến lúc hai bố con Phương Kỷ Minh đi cả, Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành vẫn ngồi chỗ cũ, cuối cùng không cần nhịn nữa, đôi mắt trợn trắng: “Anh còn chưa đi à?”
Tạ Tư Hành cười khẽ, hỏi vặn: “Muốn đuổi tôi à?”
“Sao thế được.” Ngự Hàn trề môi, qua loa đến không thể qua loa hơn.
Đúng lúc này Phó Nhàn đẩy cửa ra, đi vào đưa nước cho bọn họ, cho Tạ Tư Hành một ly cafe, Ngự Hàn một ly nước sôi để nguội.
Tạ Tư Hành nhướng mày, không ngờ Ngự Hàn biết dưỡng sinh như vậy.
Vừa rồi Ngự Hàn nói rất nhiều nên đã sớm khát nước, bưng ly nước lên uống một hớp, thấy Tạ Tư Hành cứ nhìn mình thì nghi ngờ hỏi: “Gì thế?”
“Không có gì.” Tạ Tư Hành bình thản nói: “Uống nhiều nước ấm, uống ít rượu có lợi cho sức khỏe.”
Ngự Hàn tưởng Tạ Tư Hành vẫn đang khịa mình chuyện y uống rượu tới nhập viện, lập tức bất mãn cãi lại: “Anh thì biết gì, uống rượu là kỹ năng ngụy trang màu(1) của tôi.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hay cho một câu ngụy trang màu.
Hắn trầm mặt, cuối cùng cũng chịu nói mục đích tới: “Vậy việc đêm qua em nôn lên người tôi tính sao đây?”
Hôm qua hắn ôm Ngự Hàn ngất xỉu, định gọi xe cứu thương đưa y đi, ai ngờ Ngự Hàn túm chặt cổ áo hắn không chịu thả, xe cứu thương tới cũng không thể gỡ y ra khỏi người Tạ Tư Hành.
Nếu không phải biết trước Ngự Hàn uống nhiều rượu thật, Tạ Tư Hành sẽ nghi ngờ người xuyên sách này cố ý ăn vạ mình, muốn lấy cớ thân cận hắn, đạt được mục đích cảm hóa.
Đương nhiên nếu Ngự Hàn nghĩ vậy thật, thế thì Tạ Tư Hành sẽ lập tức vứt y vào thùng rác, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Về sau kéo mãi không ra, Tạ Tư Hành cũng chỉ có thể ôm y ngồi trên xe cứu thương, chịu đựng ánh mắt mờ ám của bác sĩ và y tá trên xe, khi sắp xuống xe, có lẽ dọc đường đi xóc nảy khó chịu nên Ngự Hàn đã nôn luôn trên người hắn.
Theo lời của bác sĩ, vẻ mặt của hắn lúc đó như sắp gi3t ch3t Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành cũng xác định lúc ấy hắn đã nghĩ như vậy, muốn ném Ngự Hàn xuống biển.
Mà lúc này Ngự Hàn lại chê người Tạ Tư Hành bẩn, ngoan ngoãn để bác sĩ nâng y lên cáng bệnh viện, Tạ Tư Hành tức đến bật cười.
Đưa Ngự Hàn đi xong, Tạ Tư Hành tức tốc thuê phòng khách sạn cạnh bệnh viện, tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới mười mấy lần, thậm chí sáng nay lúc ra ngoài còn nhăn mặt xịt nước hoa Cologne lên người, chỉ sợ trên người còn vương lại thứ mùi gì kỳ lạ.
Cho nên bây giờ hắn ngồi đây là vì tìm Ngự Hàn tính sổ.
Động tác uống nước của Ngự Hàn khựng lại.
Vừa rồi nói chuyện với Phương Kỷ Minh quá nhập tâm, suýt nữa quên mất việc này.
Dường như Tạ Tư Hành nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, cười nói: “Chẳng lẽ em định nói quên rồi?”
“Ai bảo, đại trượng phu dám làm dám chịu.” Ngự Hàn hất cằm, bày tư thế có chuyện gì cứ tìm tôi: “Anh muốn thế nào?”
Nếu Tạ Tư Hành muốn quyết đấu với y, y sẽ tuyệt đối không chùn bước.
Tạ Tư Hành không ngờ y nhận sảng khoái như vậy, dừng một lát mới nói: “Chỉ cần em đồng ý với tôi một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Ngự Hàn thoáng cảnh giác.
Cái tên Tạ Tư Hành này là trùm phản diện ác độc trong miệng hệ thống, Ngự Hàn cảm thấy hắn sẽ không đưa ra yêu cầu dễ thực hiện.
Với kinh nghiệm xuyên qua nhiều thế giới, sống chung với vô số vai ác, Ngự Hàn cảm thấy không chừng Ngự Hàn coi đây là cơ hội áp chế, đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng khiến Ngự Hàn không thể không đồng ý.
Nhưng Ngự Hàn lại là người giữ lời, một khi nói ra nhất định sẽ làm được.
Chết tiệt, biết thế nãy đừng đồng ý sớm như vậy.
Dưới tư thế như hổ rình mồi của Ngự Hàn, cuối cùng Tạ Tư Hành cũng từ từ lên tiếng: “Về sau không được tôi cho phép thì không được ra ngoài uống quá ba chén.”
Nói xong, hắn hơi dừng lại, nói tiếp: “Còn nữa, không được đánh bạc.”
Ngự Hàn: “?”
Tạ Tư Hành nhướng mày: “Dễ làm lắm đúng không?”
Với tửu lượng rách nát của Ngự Hàn, nếu về sau y cứ ra ngoài uống nhiều rượu như vậy, hắn sẽ không có nhiều thời gian rảnh để đi cứu Ngự Hàn.
Ừm, đánh bạc cũng không được.
Hắn vốn tưởng yêu cầu này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, kết quả vừa nâng mắt đã thấy khuôn mặt kiềm nén của Ngự Hàn, bàn tay bên chân nắm chặt thành đấm.
Tạ Tư Hành đang muốn bẻ gãy cánh y, đúng là ác độc!
Tạ Tư Hành chau mày: “?”
Ngự Hàn bi phẫn nói: “Chờ ta có sức mạnh nghịch thiên, tất sẽ báo mối thù hôm nay!”