Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 22



Tạ Tư Hành quay đầu, phát hiện Ngự Hàn vừa đứng bên cạnh mình đã biến mất từ bao giờ.

Hắn chau mày, tầm mắt đang định tìm kiếm xung quanh một chút, mà cụ Trần nghe Tạ Tư Hành đã đến liền mỉm cười đi ra đón hắn: “Giám đốc Tạ để tôi chờ lâu quá, suýt nữa đã nghĩ cậu không tới.”

Tạ Tư Hành đè suy nghĩ khác xuống, nở nụ cười lễ phép: “Cụ Trần phong thái vẫn như xưa.”

Cụ Trần cười sang sảng: “Nào có nào có.”

Nếu có ai có thể trò chuyện vui vẻ với một tay máu mặt thương giới ngày trước, thế thì người này nhất định sẽ là Tạ Tư Hành.

Thân là người mới nổi trong giới làm ăn, gần như không ai dám đối diện tận mặt với Tạ Tư Hành, mà cụ Trần thấy hắn đến còn vui hơn nhìn thấy con ruột.

Cụ Trần lôi kéo Tạ Tư Hành trò chuyện, lời vào lời ra đều muốn Tạ Tư Hành nhả miếng đất phía tây, Tạ Tư Hành luôn mỉm cười nhưng lại không để cụ Trần chiếm được chút hời.

Cụ Trần thấy không khuyên nổi Tạ Tư Hành, chỉ có thể vừa tức vừa buồn cười thở dài: “Biết ngay hôm nay không cướp được gì từ tay cậu mà.”

Ông nhìn Tạ Tư Hành không có lấy một bóng người bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Nghe nói hôm nay giám đốc Tạ dẫn bạn theo, sao không thấy người đâu?”

Tạ Tư Hành cười khẽ: “Tôi không quản được em ấy, chắc đi đâu chơi rồi.”

Cụ Trần chỉ thấy lạ, ông nghe nói Tạ Tư Hành có một người vợ, chẳng qua tình cảm không tốt lắm, bây giờ trông thái độ của Tạ Tư Hành, chắc hẳn người đi cùng hắn tới đây hôm nay không phải là người vợ kia.

Chẳng qua đây là chuyện trong nhà Tạ Tư Hành, cụ Trần không tiện hỏi nhiều mà đổi đề tài, tiếp tục nói chuyện ông và Tạ Tư Hành định hợp tác.

Phía bên kia, Ngự Hàn mà Tạ Tư Hành không quản nổi trong miệng hắn bưng ly rượu, giống hệt chim bay về rừng, cá quay về suối, vô cùng thành thạo.

Có người tò mò thân phận của y bèn chủ động tiến lên bắt chuyện, câu nào câu nấy đều hỏi dò mối quan hệ giữa y và Tạ Tư Hành.

Thế nhưng Ngự Hàn rất kín tiếng, im bặt không nhắc tới Tạ Tư Hành, những người tới hỏi đều bất lực quay về, tuy nhiên lại bị cách ăn nói của Ngự Hàn thu hút.

Bọn họ không khỏi nghi hoặc, từ khi nào mà thành phố A có nhân vật biết tiến lùi như vậy?

Lúc này có người bắt đầu hỏi tên Ngự Hàn, muốn quay về điều tra xem, kiểu gì cũng tra ra mối quan hệ giữa người này với Tạ Tư Hành, kết quả khi nhìn thấy danh thiếp của Ngự Hàn đều trợn tròn mắt.

Trại rượu Thịnh Cảnh? Là công ty nhỏ nào chưa từng nghe tới?

Thấy khuôn mặt hoang mang của bọn họ, vẻ mặt Ngự Hàn không hề thay đổi, bình tĩnh nhấp một hớp rượu.

Không biết y cũng không sao, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, bây giờ y đang để bọn họ biết.

Bởi vì thái độ bình tĩnh tự nhiên của Ngự Hàn, những người đến thăm dò đều mông lung, nhưng lại thấy khí chất trên người Ngự Hàn khác biệt cũng thuận thế hỏi thăm tiếp.

“Giám đốc Ngự, không ngờ cậu cũng tới đây.”

Phía sau đột nhiên có tiếng đàn ông ngạc nhiên vang lên.

Ngự Hàn quay lại, phát hiện là Phương Kỷ Minh.

Hiển nhiên nhà họ Phương cũng nằm trong danh sách khách mời hôm nay, Phương Kỷ Minh vừa thấy Ngự Hàn, lập tức vui vẻ chạy tới chào hỏi y.

Ngự Hàn cười nói: “Cậu chủ Phương.”

Phương Kỷ Minh đi đến trước mặt y: “Giám đốc Ngự, tôi đã đọc hết tài liệu cậu gửi qua rồi, kết cấu không tồi, hy vọng lần sau có thể nói chuyện với cậu.”

“Không thành vấn đề.” Đương nhiên Ngự Hàn không ngại, cụng ly với hắn.

“Thật ra tôi có mấy người bạn, sau khi biết hạng mục mới của cậu đều thấy rất hứng thú, muốn nhờ tôi giới thiệu.” Phương Kỷ Minh rất hưng phấn, lôi kéo Ngự Hàn nói thêm về hạng mục mới với hắn: “Tôi còn mời nhân vật chuyên nghiệp phân tích, tiền cảnh trong đó quả thật rất lớn, không biết giám đốc Ngự còn muốn đầu tư bao nhiêu, có lẽ tôi có thể giúp.”

Người khác thấy Phương Kỷ Minh của tập đoàn Tình Minh cũng nói chuyện với Ngự Hàn, trên mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Tuy tập đoàn Tình Minh không đủ để sánh với tập đoàn họ Tạ nhưng cũng có tên tuổi trong nghề, ngay cả Tình Minh cũng hợp tác với Thịnh Cảnh, chẳng lẽ là bọn họ kiến thức hạn hẹp, thật ra Thịnh Cảnh này là nhân tài mới xuất hiện?

Trong lòng bọn họ nghi ngờ không thôi, lại càng chắc ý định muốn tạo mối quan hệ tốt với Ngự Hàn.

Cái khác không nói, chỉ với việc người này có thể tham dự với Tạ Tư Hành đã chứng minh thân phận y tuyệt không đơn giản.

Có lẽ là cậu chủ cao quý nhà ai, người trong nhà tiện tay cho một công ty, muốn để y học hỏi kinh nghiệm mà thôi.

Nghĩ vậy, lại có rất nhiều người vội đi tới.

Bọn họ thầm nghĩ không leo nổi lên đùi Tạ Tư Hành, vậy thì tạo quan hệ với Ngự Hàn cũng được.

Phương Kỷ Minh rạng rỡ trò chuyện với Ngự Hàn một hồi, phát hiện ông Phương gọi mình qua, dường như muốn giới thiệu trưởng bối cho hắn, chỉ đành xin lỗi Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự, lần sau để tôi làm chủ, nếu mời cậu thì phải đến đấy.”

Ngự Hàn gật đầu: “Chắc chắn rồi.”

Phương Kỷ Minh đi rồi, càng nhiều người lấy dũng khí đi lên, chỉ trong mười phút ngắn ngủi Ngự Hàn đã nhận được mười mấy tấm danh thiếp, còn nhận được rất nhiều thư mời dự hội.

Mục đích chính hôm nay của Ngự Hàn chính là mở rộng mối quan hệ, từ đó không chỉ thu hoạch được kha khá mà còn lan rộng tên tuổi Thịnh Cảnh ra ngoài.

Tuy hôm nay vì đi cùng Tạ Tư Hành mới có thể khiến nhiều người chú ý như vậy, nhưng con đường của Ngự Hàn không liên quan tới Tạ Tư Hành, y dùng tên “Ngự Hàn” là vì để tách rời mình và Tạ Tư Hành ra.

Long Ngạo Thiên như y từ trước đến nay chỉ dựa vào bản thân, không phải dựa vào đàn ông!

Ngự Hàn nhớ hết những người mình vừa gặp, không chừng sau này sẽ có ích.

Vừa hay lúc này có người lên sân khấu phát biểu, những người chen chúc muốn trò chuyện với Ngự Hàn cũng tạm ngừng lại, Ngự Hàn mới có thời gian ngắn để nghỉ ngơi.

Bấy giờ y mới dành chút thời gian rảnh rỗi quý giá cho hệ thống: “Nói đi, cốt truyện quan trọng gì.”

Hệ thống cạn lời: [Ký chủ, anh đúng là…]

Vừa rồi nó định nhắc Ngự Hàn mấy lần nhưng đều không chen vào được, chỉ có thể nhìn Ngự Hàn nói chuyện rôm rả với mấy người kia, không hề nhớ tới Tạ Tư Hành.

Dù không hài lòng với hành vi ấy của Ngự Hàn, nhưng đã là ký chủ cố định, dù phải quỳ cũng cần hầu hạ.

Hệ thống: [Đêm nay là cốt truyện cực kỳ quan trọng trong sách, kẻ địch nào đó trong giới làm ăn của Tạ Tư Hành sẽ bỏ thuốc vào ly rượu của hắn, ký chủ phải uống ly rượu kia thay hắn, đảm bảo Tạ Tư Hành không chịu thương tổn]

Ngự Hàn chau mày: “Tôi có bị điên đâu? Thế thì không phải đổi thành tôi bị thương à?”

Bảo hắn đi chắn rượu thay Tạ Tư Hành, mệt hệ thống nghĩ ra trò này.

Hệ thống cười hì hì: [Ây da, đây là để cảm hóa Tạ Tư Hành đó, anh chắn thay hắn một lần, chẳng lẽ hắn không cảm động nổi ư?]

Ngự Hàn hừ cười: “Các người đừng đặt tên là hệ thống cảm hóa vai ác nữa, phải gọi là hệ thống chịu ngược mới đúng.”

Biết rượu có độc còn phải uống, không phải cuồng bị ngược đãi thì là gì?

Hệ thống làm bộ không hiểu ý châm chọc của Ngự Hàn: [Thế ký chủ có đi cứu Tạ Tư Hành không?]

“Nghĩ đã.” Ngự Hàn lười biếng ngáp: “Nếu lát nữa tâm trạng tôi tốt.”

Hệ thống: […]

“Hoặc bây giờ tôi đi tìm cái tên chuẩn bị hại Tạ Tư Hành, cho gã một trận đòn, cậu chọn đi.”

Hệ thống quỳ xuống nhận lỗi: [Tôi sai rồi, ký chủ nghĩ lại đi!]

Ngự Hàn cười khẩy.

Hệ thống tưởng y đang đe dọa nó, không ngờ Ngự Hàn lại làm thật.

Uống thay ly rượu bỏ thuốc Tạ Tư Hành thì đã sao, Ngự Hàn không nghĩ Tạ Tư Hành sẽ cảm động vì loại chuyện này, bằng không những đồng nghiệp trước từng xuyên vào sách sẽ không bất lực quay về.

Trải qua khoảng thời gian sống chung với Tạ Tư Hành, Ngự Hàn cũng có chút hiểu biết về trùm phản diện.

Vì những chuyện gặp phải thời thơ ấu dẫn tới tính cách vặn vẹo, tuy bề ngoài Tạ Tư Hành không khác gì người bình thường nhưng cũng không phải người dễ thay đổi, càng làm nhiều càng dễ chạm nọc hắn.

Ngự Hàn cũng không muốn thay đổi hắn, đây không phải chức trách của y, y chỉ muốn hoàn thành chức trách Long Ngạo Thiên của mình, lấy thành tựu hoàn mỹ rời khỏi thế giới này.

Nhưng xét thấy hệ thống cứ ríu rít mãi cũng phiền, Ngự Hàn không ngại chút chuyện vặt vãnh không tốn sức, chẳng qua phải dùng cách riêng của y.

Ngự Hàn ném một cục kẹo vào miệng, thuận miệng hỏi hệ thống: “Những ký chủ trước của cậu đều sẽ uống ly rượu bỏ thuốc kia thay Tạ Tư Hành à?”

Hệ thống: [À, bọn họ vốn không có cơ hội tham gia bữa tiệc này với Tạ Tư Hành ~]

Buổi mừng thọ 60 của cụ Trần không phải ai cũng tới được, không có thư mời không thể đi vào.

Những ký chủ trước của nó đến cơ hội ngồi chung xe với Tạ Tư Hành cũng không có, càng đừng nói là được Tạ Tư Hành dẫn đến dự tiệc chung.

Ngự Hàn: “…”

Ngự Hàn: “Vậy sao cậu biết nếu tôi uống ly rượu kia thay Tạ Tư Hành thì anh ta sẽ cảm động?”

Hệ thống ngượng nghịu nói: [Ài, không phải đàn ông đều vậy hả?]

Ngự Hàn thân là đàn ông nắm chặt nắm đấm.

Hệ thống lại nói: [Nhưng trước kia có một ký chủ theo đuôi Tạ Tư Hành, lọt vào bữa tiệc thành công, quá đỉnh!]

“Sau đó thì sao?” Ngự Hàn tò mò hỏi.

Tuy y rất khinh bỉ hành vi theo đuôi, nhưng điều này cũng không cản trở y muốn biết kết cục.

Hệ thống đau đớn tột cùng: [Sau đó anh ta bị bắt vì tưởng ăn trộm, tống vào tù giam mười ngày]

Ngự Hàn: “…”

Quả là vi diệu.

Ngự Hàn cảm thấy những đồng nghiệp ngu ngốc kia của y rất thú vị, đang định hỏi thêm hệ thống làm thú vui, phía sau có tiếng đàn ông vang lên.

“Xin hỏi cậu là Ngự Hàn, giám đốc Ngự đúng không?”

Ngự Hàn quay lại nhìn gã đàn ông.

Gã đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc trang trọng, đeo chiếc mắt kính bạc trông văn thư nho nhã, lúc này đang mỉm cười thăm hỏi Ngự Hàn.

“Là tôi.” Ngự Hàn lặng lẽ thu mắt, xoay lại đối diện với gã, khẽ nâng cằm: “Anh có chuyện gì không?”

Gã đàn ông mỉm cười tiến lên, nhã nhặn lễ phép nói: “Tôi là bạn của cậu chủ Phương, nghe cậu ấy nói sắp tới quý công ty có một hạng mục mới, cảm thấy rất hứng thú, cho nên muốn bàn chút ý tưởng với cậu.”

Ngự Hàn gật đầu cho có lệ, Phương Kỷ Minh vừa nhắc tới chuyện này với y: “Không phải cậu chủ Phương đã nói lần sau tổ chức một buổi tụ họp để bàn chuyện này à?”

Tuy bây giờ hạng mục mới của Ngự Hàn cần đầu tư nhưng không phải ai đến cũng không từ chối, còn phải chờ y khảo sát các phương diện khác nhau mới quyết định được.

Hiển nhiên gã đàn ông hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Đó là do tôi hơi sốt ruột, không chờ được đến ngày cậu chủ Phương tổ chức tiệc cho chúng ta.”

Gã tự giới thiệu: “Tôi tên Nghiêm Cừ, phó tổng giám đốc tập đoàn Brunei, đây là danh thiếp của tôi.”

Ngự Hàn nhận lấy, tùy ý nhìn thoáng qua.

Y biết tập đoàn Brunei, quy mô ngang ngửa công ty nhà Phương Kỷ Minh, cũng là một tập đoàn khá lớn.

Thấy Ngự Hàn nhận lấy danh thiếp, đôi mắt dưới lớp kính của Nghiêm Cừ cong lên, dịu giọng nói: “Nếu giám đốc Ngự thấy hứng thú, chi bằng đến ngồi cạnh tôi trò chuyện một lát?”

Tầm mắt Ngự Hàn quét qua người gã, khóe miệng cong lên nhỏ đến mức khó phát hiện.

“Được.”

Vừa rồi Ngự Hàn bị mọi người vây quanh, đứng lâu mỏi chân, lập tức đồng ý đi theo Nghiêm Cừ vào khu nghỉ ngơi trong góc sảnh chính.

Phần lớn mọi người trong đây đều sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng quan hệ, vì vậy người trong khu nghỉ ngơi không nhiều lắm, đại đa số bây giờ đều đang trò chuyện với nhau.

Nghiêm Cừ vừa ngồi xuống đã cười nói: “Thật ra ban nãy tôi đã muốn nói chuyện với giám đốc Ngự, nhưng người vây quanh cậu đông quá, chỉ có thể chờ tới giờ, cũng may cuối cùng cũng có cơ hội cho họ Nghiêm này.”

“Giám đốc Nghiêm khiêm tốn rồi, tập đoàn Brunei nổi tiếng như vậy, người muốn nói chuyện với giám đốc Nghiêm hẳn cũng rất nhiều đấy.” Ngự Hàn lười biếng ngả lưng lên chiếc sofa mềm mại, đôi mắt hơi híp lại.

Nghiêm Cừ lại nói: “Ha ha, tuy nói là thế, nhưng cũng phải xem người nói chuyện với tôi là ai.”

Câu này của gã có ý thổi phồng khiến Ngự Hàn buồn cười.

Nghiêm Cừ hài hước thú vị, trong lời nói mang theo vẻ phong độ, nói chuyện với gã cũng coi như một kiểu hưởng thụ.

Đúng lúc Ngự Hàn cũng có lòng muốn tìm hiểu tình hình của gã, cho nên nói thêm với gã vài câu.

Người tới người lui trong sảnh quá nhiều, không ai để ý tới người ngồi ở góc là ai, nhưng trong mắt người khác, hình ảnh bọn họ nói chuyện với nhau trông thật vui vẻ rôm rả.

Nghiêm Cừ trò chuyện với Ngự Hàn một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó cười hỏi: “Hôm nay giám đốc Ngự tới một mình à?”

“Không phải.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Đi với người khác.”

“Thì ra là thế.”

Nghiêm Cừ mỉm cười, biết điều không hỏi tiếp, cản nhân viên phục vụ lấy hai ly rượu ra khỏi khay, đưa một ly cho Ngự Hàn: “Không ngờ tôi và giám đốc Ngự hợp ý nhau như vậy, thế thì về sau cũng sẽ hợp tác rất ăn ý. Giám đốc Ngự, tôi mời cậu một ly.”

Rượu vang trong chiếc ly đế dài có màu đỏ thuần, tỏa ra thứ mùi thơm hấp dẫn.

Ngự Hàn nhìn chằm chằm một lát, thuận tay nhận lấy.

Nghiêm Cừ uống một hơi cạn sạch, thấy Ngự Hàn vẫn không động ly bèn cười nói: “Công ty giám đốc Ngự kinh doanh trại rượu, hẳn là rất tâm đắc về phẩm rượu ngon nhỉ? Chắc hôm nào tôi phải đi tham quan trại rượu của giám đốc Ngự mới được.”

Ngự Hàn khẽ nhếch mép: “Đương nhiên rồi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Nghiêm Cừ, Ngự Hàn nâng chén uống một hớp.

Hầu kết trượt đi, Ngự Hàn nói: “Hôm sau tôi sẽ đích thân mời anh.”

Trong mắt Nghiêm Cừ thoáng lóe lên vẻ thỏa mãn vì đạt được mục đích: “Nếu giám đốc Ngự hào sảng như vậy, tôi đây càng có niềm tin vào việc hợp tác giữa chúng ta.”

Ngự Hàn hất cằm lên, không tỏ ý kiến.

Sau một hồi trò chuyện, Nghiêm Cừ nhìn đồng hồ trên tay, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng cáo lỗi với Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự, tôi còn có việc, không làm phiền cậu nữa.”

Ngự Hàn gật đầu cười theo: “Giám đốc Nghiêm đi thong thả.”

Nghiêm Cừ đi rồi, Ngự Hàn nắm chặt tờ danh thiếp kia nhàn nhã thưởng thức, một lát sau chợt cười lạnh.

Y ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đứng dậy.

Chỉ là khi y vừa đứng lên, một nhân viên phục vụ đi lướt qua trước người y, dường như không chú ý tới Ngự Hàn nên cả hai không cẩn thận va vào nhau, tất cả rượu trên khay của nhân viên phục vụ đổ hết lên người Ngự Hàn.

“Xin lỗi xin lỗi, thưa anh, tôi không cố ý đâu ạ, rất xin lỗi…” Nhân viên phục vụ kia hoảng sợ, liên tục cúi gập đầu xin lỗi Ngự Hàn.

Một phần tây trang xám nhạt trên người Ngự Hàn bị chất lỏng thấm ướt, dần dần biến thành màu xám đậm, y chau mày nhìn xuống, thấy cũng phải chuyện gì to tát, thuận miệng nói: “Không sao, tôi vào phòng vệ sinh xử lý, cậu đi làm việc đi.”

“Nhưng áo anh bị bẩn rồi, nếu để anh tự đi xử lý, cụ Trần biết được sẽ đuổi việc tôi…” Nhân viên phục vụ vô cùng áy náy, nói: “Hay là anh đi với tôi sửa soạn lại một chút, vừa hay chúng tôi chuẩn bị áo khoác cho khách thay mới, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh.”

Trong tiệc tối long trọng như thế này đều không tránh khỏi xuất hiện một số trường hợp ngoài ý muốn, cho nên thường sẽ chuẩn bị đầy đủ, sắp sẵn quần áo cho khách thay cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ.

Dường như Ngự Hàn cũng cảm thấy mình bây giờ hơi bất tiện, cho nên đồng ý không hề do dự.

“Cũng đúng, vậy cậu dẫn đường đi.”

Nhân viên phục vụ vội cúi đầu: “Mời anh đi lối này.”

Cậu ta dẫn Ngự Hàn rời đi từ cửa khác, đi ra phía sau.

Sau khi rời xa sảnh chính, tiếng người càng lúc càng nhỏ, dọc đường đi yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của Ngự Hàn và nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ dẫn Ngự Hàn tới trước cửa một căn phòng, đẩy cửa ra nói: “Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi đi lấy quần áo cho anh thay.”

Ngự Hàn gật đầu đi vào phòng.

Nhân viên phục vụ còn săn sóc đóng cửa phòng thay Ngự Hàn.

Căn phòng rất lớn, trong góc bày mấy cái giá áo, còn có rèm che, quả thật chỉ là phòng cho khách thay đồ.

Chỉ là đôi mắt Ngự Hàn dừng lại sau mành, ánh mắt lóe lên thâm ý.

Nhân viên phục vụ không nhìn thấy, vào khoảnh khắc cậu ta đóng cửa lại, trên mặt Ngự Hàn chợt nở nụ cười lạnh.

Mười giây sau, tiếng cạch vang lên, là âm thanh cửa bị khóa trong.

***

Nghiêm Cừ nói chuyện với Ngự Hàn xong, nhân lúc người khác không để ý liền lặng lẽ lẻn từ cửa sau.

Gã đến nơi đã hẹn sẵn với Lâm Vũ Thành, quả nhiên nhìn thấy Lâm Vũ Thành đứng chờ ở đó đã lâu.

Lâm Vũ Thành vừa thấy gã đến, lập tức hỏi: “Mọi chuyện ổn thỏa chưa?”

“Yên tâm đi, làm theo cậu bảo cả, lúc nói chuyện luôn tâng bốc cậu ta.” Nghiêm Cừ không còn vẻ hòa nhã lịch sự như khi nói chuyện với Ngự Hàn, sau khi tháo mặt nạ ngụy trang, đôi mắt vốn mang ý cười cũng trở nên cay nghiệt.

Nghiêm Cừ cười lạnh: “Quả là trẻ người non dạ, nói bừa vài câu đã như lên trời, người như vậy cũng đáng cho cậu tốn công tốn sức đối phó?”

Vừa nghe thấy gã muốn hợp tác đã tơn tớn lên, gã không cho rằng loại người này có thể trở thành địch thủ.

Lâm Vũ Thành cau mày, không trả lời gã, chỉ hỏi: “Thế rượu thì sao, nó uống chưa?”

“Uống rồi, tôi tận mắt nhìn thấy, thuốc kia tôi đã từng thấy người ta dùng ở quốc đảo, chỉ cần uống một hớp, trong vòng hai mươi phút nhất định sẽ thấy hiệu quả.” Nghiêm Cừ nhếch mép, nói: “Cậu xác định như vậy có thể lừa nổi Tạ Tư Hành?”

“Đương nhiên, nếu Tạ Tư Hành quan tâm Lâm Hàn, tôi không tin hắn sẽ không tới xem.” Lâm Vũ Thành nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra, trên mặt không ngăn nổi vẻ đắc ý: “Dù sao mục đích của cậu không phải là khiến Tạ Tư Hành mất mặt à, thay vì bí quá hóa liều để Tạ Tư Hành uống ly rượu kia, còn không bằng tìm người dễ lừa hơn, đúng không?”

Mà hiển nhiên Ngự Hàn là lựa chọn tốt hơn hẳn.

Nghiêm Cừ hừ một tiếng: “Tốt nhất là như cậu nói.”

Quả thật mục đích của gã là hãm hại Tạ Tư Hành, mà gã cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn Brunei thật, nhưng đó đều là chuyện trước kia.

Trước đây không lâu Tạ Tư Hành đã cướp đi đơn hàng quan trọng nhất từ tay công ty bọn họ, dẫn tới việc công trạng quý này của họ trượt dốc nghiêm trọng, báo hại Nghiêm Cừ bị công ty đuổi việc, chẳng qua chuyện này chưa bị lan ra, cho nên gã mới có thể lấy thân phận này đi lừa Ngự Hàn.

Nghiêm Cừ sau khi mất việc cùng đường, còn nợ công ty một khoản, gần như bị ép vào ngõ cụt, cho nên mới nghĩ tới trả thù Tạ Tư Hành.

Nghiêm Cừ cho rằng nếu không phải Tạ Tư Hành ra tay, gã sẽ không mất việc, cho nên nhờ người ta mua một loại thuốc từ nước ngoài, định đêm nay ra tay với Tạ Tư Hành.

Dược tính của thuốc rất cao, dù Tạ Tư Hành giỏi khống chế chắc chắn cũng không chịu nổi.

Gã nghe nói cụ Trần muốn hợp tác với Tạ Tư Hành, như vậy chỉ cần danh tiếng của Tạ Tư Hành dính vết nhơ, gã không tin không thể phá nát mối quan hệ giữa hắn và cụ Trần.

Kết quả gã đang lo nên trà trộn vào yến hội cụ Trần như thế nào, Lâm Vũ Thành đã chủ động liên lạc với gã.

Người Nghiêm Cừ nhờ mua thuốc vừa hay quen biết với Lâm Vũ Thành, vì Lâm Vũ Thành cũng là một trong số những khách hàng của gã, mua thuốc dùng cho Lâm Hàn.

Lâm Vũ Thành biết Nghiêm Cừ muốn chơi Tạ Tư Hành, cho nên đưa ra đề nghị có thể giúp Nghiêm Cừ trà trộn vào bữa tiệc, cũng có thể giúp gã mua chuộc nhân viên phục vụ bỏ thuốc vào đó trước, nhưng chỉ có một đề nghị, ly rượu kia phải để Ngự Hàn uống hết.

Nghiêm Cừ suy nghĩ không lâu liền đồng ý, dù sao Ngự Hàn cũng là người của Tạ Tư Hành, nếu có thể khiến Ngự Hàn mất sạch mặt mũi trước mặt công chúng, như vậy Tạ Tư Hành cùng đi với y tất nhiên cũng không thoát nổi.

Chỉ cần có thể khiến Tạ Tư Hành trả giá, mục đích của Nghiêm Cừ cũng hoàn thành.

Bây giờ gã trắng tay, chỉ thiếu nước lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn không e sợ bất cứ hậu quả nào.

Lâm Vũ Thành nhìn đồng hồ: “Đến lúc rồi, anh tìm người chứng tin chưa?”

Nghiêm Cừ cười lạnh: “Yên tâm đi, đối phó với loại người đã uống thuốc lại tay không tấc sắt này, dù cậu ta có mười cái chân cũng không chạy nổi.”

Nghiêm Cừ đã tìm riêng người vô cùng cường tráng, bảo tên kia nấp trong phòng thay đồ, chỉ cần Ngự Hàn lọt bẫy của gã thì đừng mong chạy thoát.

“Được, đợi lát nữa đến giờ, tôi sẽ tìm cách thu hút sự chú ý của mọi người.” Lâm Vũ Thành sốt ruột muốn nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi tới nhợt nhạt của Ngự Hàn.

Không phải biết quyến rũ đàn ông lắm à, hy vọng Ngự Hàn sẽ thích món quà gã chuẩn bị cho y.

Nếu gã đã có thể dùng cách bỏ thuốc để Lâm Hàn gả cho Tạ Tư Hành, vậy cũng có thể dùng lại trò cũ để Lâm Hàn mất đi Tạ Tư Hành.

Đến lúc đó Tạ Tư Hành nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc kia, nhất định sẽ cảm thấy Lâm Hàn lừa dối mình, tất nhiên sẽ không còn che chở Lâm Hàn nữa, gã muốn xem xem Lâm Hàn cậy thế Tạ Tư Hành đứng trước mặt mình gióng trống khua chiêng còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa không.

Gã muốn hủy hoại Lâm Hàn, lần nữa đạp y xuống dưới chân.

Chỉ mới nghĩ thoáng qua, máu chảy trong người Lâm Hàn đã sôi trào lên, hoàn toàn không để ý tới bóng dáng cơ thể nhỏ gầy nấp sau bụi cỏ.

Lâm Vũ Thành nghĩ một lát, dặn người kia: “Lát nữa anh đứng trước cửa xem tình tình, nếu ổn thỏa tôi sẽ dẫn người qua, lúc đó anh trốn đi là được.”

Nghiêm Cừ hừ một tiếng: “Được.”

***

Đêm nay Tạ Tư Hành là vị khách quan trọng nhất của cụ Trần, vẫn luôn bị cụ Trần lôi kéo nói chuyện, mãi tới khi có khách mới đến cần cụ Trần tiếp đón, ông mới tiếc rẻ rời đi.

Cụ Trần vừa rời đi, một số người dòm ngó muốn nói chuyện với Tạ Tư Hành lập tức không kiềm nổi, nhưng hiển nhiên Tạ Tư Hành không cho bọn họ cơ hội này, thu lại nụ cười mỉm khi nói chuyện với cụ Trần, ngồi một mình một chỗ, quanh người sắc bén lạnh như băng.

Cứ như hắn vốn nên như thế, người vừa vui vẻ trò chuyện cùng cụ Trần không phải hắn.

Ánh mắt Tạ Tư Hành quét một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng Ngự Hàn đâu.

Hắn biết Ngự Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng quan hệ, cho nên mới để kệ Ngự Hàn tự do hành động, kết quả đảo mắt đã không thấy người đâu?

Tạ Tư Hành khẽ chau mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện bị mình xem nhẹ.

Qua nhiều lần luân hồi, Tạ Tư Hành đã sớm nắm rõ cốt truyện trong lòng bàn tay, tất nhiên cũng biết trong bữa tiệc lần này sẽ xảy ra những gì.

Nghiêm Cừ, Tạ Tư Hành nhớ cái tên này.

Phó tổng giám đốc tập đoàn Brunei, vì tham ô tài sản công ty mà bị đuổi việc, lại cố chấp cho rằng vì Tạ Tư Hành cướp đoạt đơn hàng từ tay gã mới dẫn đến việc gã bị cho thôi việc, cho nên rất hận Tạ Tư Hành.

Nghiêm Cừ bị món nợ khổng lồ đè đến phát điên, điên cuồng mua chuộc một nhân viên phục vụ trong bữa tiệc mừng thọ của cụ Trần để trà trộn vào, hơn nữa sai người bỏ thuốc vào ly rượu Tạ Tư Hành, muốn biến hắn thành trò cười trước mặt mọi người.

Loại thuốc này thấp kém dơ bẩn, Tạ Tư Hành lần đầu trải qua cốt truyện không biết trong rượu có thuốc, không hề nghi ngờ uống vào, chờ đến lúc thuốc phát tác, tất nhiên hắn cũng nhận ra bất thường.

Trong tình huống ấy hắn chỉ có thể nắm chặt mảnh vỡ chén rượu trong tay để giữ tỉnh táo, mãi tới lúc lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn, mảnh nhỏ gần như găm chặt vào lòng bàn tay mới không bị kế hoạch độc ác của Nghiêm Cừ làm hại.

Tạ Tư Hành dùng ý chí mạnh mẽ thoát được một kiếp, dù về sau hắn chặt đứt một tay Nghiêm Cừ vẫn không hề tháo gỡ được cơn hận trong lòng, cũng vì tác dụng của loại thuốc này cực kỳ dữ dội nên đã để lại di chứng không nhỏ cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn, sau này cứ mỗi tháng sẽ có mấy ngày hắn đột ngột sốt cao, hôn mê không biết gì.

Điều này càng khiến tính cách Tạ Tư Hành thêm vặn vẹo, càng tới cốt truyện phía sau càng bạo lực điên cuồng, gần như làm lơ pháp luật.

Sau đó không lâu Tạ Tư Hành xuất hiện ý thức của riêng mình, cũng biết cốt truyện, cho nên không chủ động uống ly rượu kia nữa.

Nhưng không biết có phải vì cốt truyện không thể thay đổi hay không, dù hắn thoát được lần này cũng sẽ có lần sau, cũng như hắn lần lượt giết vai chính cũng sẽ lần lượt quay về điểm xuất phát.

Ý chí của thế giới này như muốn khiến hắn trở nên điên cuồng, trở nên mất nhân tính, hủy diệt hắn hoàn toàn.

Dường như chỉ khi hắn rơi vào vực sâu, toàn bộ mới dừng lại.

Mà vào lúc này, Tạ Tư Hành mới đột nhiên nhận ra từ nãy tới giờ hắn không nhìn thấy nhân viên phục vụ quen mắt kia đâu.

Mỗi lần trải qua cốt truyện, nhân viên phục vụ kia đều sẽ xuất hiện giữa lúc hắn đang nói chuyện với cụ Trần, đưa ly rượu pha thuốc cho hắn.

Vì sao không xuất hiện? Xảy ra vấn đề ở đâu?

Hàng mày Tạ Tư Hành nhăn thật chặt, một suy nghĩ gần như bất khả thi nảy ra.

Biến số duy nhất trong cốt truyện lần này chính là hắn dẫn Ngự Hàn vào bữa tiệc.

Những lần trước, người vợ Lâm Hàn chưa bao giờ vào được bữa tiệc này. Tạ Tư Hành không thích cậu ta, mà bữa tiệc của cụ Trần rất quan trọng, hiển nhiên không phù hợp cho loại người nhút nhát như Lâm Hàn tham gia.

Về sau lại là người xuyên sách, Tạ Tư Hành rất ghét bọn họ, tất nhiên cũng không thể nào đưa bọn họ đi.

Mà lần này vì Tạ Tư Hành muốn thăm dò Ngự Hàn nên phá lệ dẫn y tới bữa tiệc, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Nhưng từ lúc bắt đầu, hắn lại không thấy bóng dáng Ngự Hàn đâu.

Ngự Hàn đi đâu rồi?

Vào khoảnh khắc kia, sắc mặt Tạ Tư Hành vô cùng tăm tối, hắn đột ngột đứng bật dậy, hơi thở quanh người lạnh lẽo đến mức khiến người khác sợ hãi.

Những người xuyên sách trước vẫn luôn cung phụng mình, mang mục đích cảm hóa người khác, làm chuyện gì cũng phải đặt Tạ Tư Hành lên trước, muốn làm thế để lay động hắn.

Nhưng Tạ Tư Hành không cần loại lay động này, ngược lại hắn thậm chí còn cảm thấy loại hành vi dối trá ấy khiến người khác ghê tởm.

Tạ Tư Hành nghi ngờ thân là người xuyên sách, Ngự Hàn không thể không có suy nghĩ kia.

Dù từ trước tới giờ Ngự Hàn không hề tỏ ra muốn cảm hóa, nhưng Tạ Tư Hành vẫn chưa thể buông bỏ nghi ngờ.

Tạ Tư Hành thừa nhận quả thật hắn vẫn còn cảnh giác với Ngự Hàn, nhưng vào giờ phút này, hắn không hiểu nổi rốt cuộc là hắn hy vọng Ngự Hàn uống ly rượu kia thay hắn hay không uống.

Đáy mắt Tạ Tư Hành chất chồng u ám, sắc mặt đáng sợ xưa nay chưa từng có.

Hắn bước đi thật nhanh về phía sau sảnh chính.

Có lẽ hắn biết Ngự Hàn ở đâu.

Mà vào lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh cụ Trần, vẻ mặt hơi sốt ruột: “Thưa ông Trần, tôi nghe thấy có tiếng động lạ trong phòng thay đồ, không dám vào đó.”

Cụ Trần chau mày: “Biết ai bên trong không?”

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói: “Hình như là vợ tổng giám đốc Tạ, trong số những người ở đây chỉ có anh ấy biến mất, vừa rồi hình như còn có người thấy anh ấy bất cẩn đổ rượu lên người, chắc là đến phòng thay đồ rồi.”

“Vợ Tạ Tư Hành?” Cụ Trần kinh ngạc, vì sao vừa rồi Tạ Tư Hành không nói hắn dẫn vợ mình đến?

Cụ Trần nghi ngờ hỏi: “Không báo cho giám đốc Tạ à?”

Nhân viên phục vụ đáp: “Không thấy giám đốc Tạ đâu, bọn tôi không dám tự tiện…”

Cụ Trần có lòng muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với lớp sau lớn mạnh như Tạ Tư Hành, nếu vợ Tạ Tư Hành ở trong đó xảy ra chuyện gì, về tình về lý, ông đều phải đi xem sao.

Nghĩ đến đây, ông mỉm cười cáo lỗi với bạn mình: “Ngại quá, xảy ra chút chuyện, tôi đi xem sao đã, lát nữa sẽ quay về.”

“Hình như tôi vừa nghe nói em trai tôi gặp chuyện?” Lâm Vũ Thành đi qua bên cạnh đột nhiên chen vào.

Cụ Trần nhìn Lâm Vũ Thành, lờ mờ nhớ ra hình như người vợ kia của Tạ Tư Hành quả là con trai nhà họ Lâm.

Lâm Vũ Thành tỏ ra lo lắng: “Sức khỏe em trai tôi không tốt, chẳng lẽ là ngất xỉu ở đâu đó rồi? Cụ Trần, cho tôi đi xem cùng ông được không?”

Giọng của gã không nhỏ, thậm chí có thể xem như lớn, lập tức khiến người bên cạnh để ý, nghe nói là vợ Tạ Tư Hành thì lập tức hứng thú dạt dào.

“Tạ phu nhân trong truyền thuyết? Cậu ta cũng tới cơ à?”

“Đứa con trai tìm về từ nông thôn nhà họ Lâm? Không thể nào, là cậu ta thật ư? Cậu ta cũng tới?”

“Chẳng lẽ người ban nãy đi cùng Tạ Tư Hành là vợ hắn?”

“Chắc không đâu, chẳng phải người ta đồn cậu chủ nhà họ Lâm kia nhát gan nhạt nhẽo lắm à, sao tôi thấy không giống chút nào?”

“Có khi đồn sai đấy, nếu là vợ Tạ Tư Hành, hay là mọi người cùng đi xem?”

Cụ Trần chau mày, nhìn người nói muốn đi xem, ánh mắt cực kỳ bất mãn.

Bọn họ vẫn chưa rõ tình hình ở phòng thay đồ, nhiều người đi như vậy, nếu có ảnh hưởng gì, mình ông không xử lý nổi.

Vì thế cụ Trần lập tức từ chối: “Để ông già này đi xem là được, mời mọi người ở lại đây, tôi sẽ nhanh chóng quay về.”

Nói xong liền sai người đi tìm Tạ Tư Hành, còn mình quay người đi ra phía sau.

Mắt Lâm Vũ Thành lập lòe, cụ Trần không cho người khác đi theo cũng không sao, chỉ cần lát nữa gã chụp ảnh quay video rồi cũng có thể khiến Ngự Hàn không ngóc nổi đầu.

Nghĩ đến đây, gã lập tức chạy theo: “Lâm Hàn là em trai tôi, xin hãy cho tôi đi cùng.”

Thấy cụ Trần gật đầu, Lâm Vũ Thành âm thầm siết chặt di động trong túi, khống chế khóe miệng điên cuồng nhếch lên.

Gã đã bắt đầu mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Lâm Hàn.

***

Tạ Tư Hành nhanh chóng tìm thấy phòng thay đồ kia, nhưng hắn lại bất ngờ nhìn thấy Lâm Tình Hi đang lảng vảng trước hành lang.

Lâm Tình Hi vốn thấy có người xuất hiện nên hoảng sợ, nhưng sau khi phát hiện người tới là Tạ Tư Hành, đôi mắt lập tức sáng lên, hoảng sợ chạy tới: “Tạ… Anh, anh biết anh tôi đi đâu không?”

Vẻ sốt ruột trên mặt cô không giống đang giả vờ, có vẻ đã tìm trên hành lang này rất lâu, khắp trán phủ kín một lớp mồ hôi mỏng.

“Anh nào của cô?” Tạ Tư Hành không dễ dàng tin tưởng cô, trầm mặt hỏi lại.

Tạ Tư Hành không hề có hảo cảm với tất cả mọi người nhà họ Lâm, tất nhiên cũng bao gồm Lâm Tình Hi.

“Lâm Hàn, là Lâm Hàn.” Lâm Tình Hi vô cùng sốt ruột, không phát hiện vẻ mặt Tạ Tư Hành có chỗ nào không đúng: “Tôi nghe thấy, nghe thấy anh cả…”

Ban nãy Lâm Tình Hi đứng trong sảnh đợi mãi mà không thấy Lâm Vũ Thành quay về, cô đứng đợi một mình không quen nên chạy ra ngoài tìm kiếm, ai ngờ lại nghe thấy một chuyện đáng sợ.

Lâm Vũ Thành vậy mà bắt tay với một tên đàn ông tên Nghiêm Cừ bỏ thuốc anh ba, còn muốn dẫn người qua, Lâm Tình Hi sợ tới mức loạng choạng rời khỏi đó.

Cô không thể tin nổi anh hai bình thường dịu dàng dễ gần lại ghét anh ba tới như vậy, thậm chí còn dùng cách này để đối phó với anh ba, nỗi sợ hãi gần như bao phủ lên cô.

Nhưng Lâm Tình Hi không dám chậm trễ, cô nghe được bọn họ nhắc tới phòng thay đồ, sau khi rời khỏi đó lập tức chạy đi tìm, nghĩ nhất định phải nhắc nhở anh ba trước.

Nhưng đây cũng là lần đầu cô tới nhà họ Trần, vốn không hiểu biết cấu tạo nơi này, chạy loanh quanh cả hồi lâu như ruồi mất đầu vẫn không tìm thấy phòng thay đồ ở đâu, vốn định tìm nhân viên phục vụ hỏi nhưng lại sợ chuyện Lâm Hàn lộ ra, chỉ có thể chạy lung tung một mình.

Đang lúc cô vô cùng sốt ruột, đột nhiên bất ngờ nhìn thấy Tạ Tư Hành cách đó không xa, hệt như tìm thấy chúa cứu thế: “Lát nữa tôi sẽ giải thích, mau đi tìm anh ba của tôi, không thể để…”

Chỉ là cô còn chưa nói xong đã bị người ta ngắt lời.

“Giám đốc Tạ?”

Giọng cụ Trần mang theo vẻ ngạc nhiên: “Thì ra cậu ở đây, tôi còn sai người đi tìm cậu kìa.”

Tạ Tư Hành cau mày, lúc xoay người lại đã trở nên bình tĩnh: “Ừ, ra đây giải sầu.”

Cụ Trần thở phào: “Vậy thì tốt quá, nghe nói sức khỏe Tạ phu nhân không được tốt, cứ ở mãi trong phòng thay đồ, tôi lo có chuyện gì xảy ra, hay chúng ta cùng vào đó xem.”

Tay áo đột nhiên bị nắm chặt, Tạ Tư Hành nghiêng đầu, mặt Lâm Tình Hi nghẹn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Không được…”

“Tình Hi? Sao em lại ở đây, không phải anh bảo em đứng trong sảnh chờ anh à?” Lâm Vũ Thành đi theo sau cụ Trần thấy Lâm Tình Hi đứng chung một chỗ với Tạ Tư Hành, chau mày nói: “Mau qua chỗ anh.”

Lâm Tình Hi nhịn không được nhớ tới Lâm Vũ Thành hoàn toàn khác hẳn trong ấn tượng, hoảng sợ lắc đầu.

Dù thế nào đi nữa cô cũng không ngờ anh hai sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy lại có một mặt đáng sợ tới thế, khi nghe thấy những lời kia, tam quan của cô gần như bị đập đi xây lại thêm một lần.

Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện trước kia có phải đều có Lâm Vũ Thành nhúng tay hay không.

Lâm Vũ Thành thấy vẻ mặt bất thường của Lâm Tình Hi, dịu giọng: “Tình Hi, em sao thế?”

Lâm Tình Hi vẫn lắc đầu, thậm chí còn rụt về phía sau.

Lâm Vũ Thành chau mày nhưng không quá để bụng sự bất thường của cô, chuyện quan trọng nhất đêm nay chưa làm xong, không thể để chậm trễ.

“Giám đốc Tạ, chắc anh đang đi tìm nhóc Hàn đúng không?” Lâm Vũ Thành không quan tâm Lâm Tình Hi nữa, nói với Tạ Tư Hành: “Hay là chúng ta cùng đi xem?”

Chỉ cần để Tạ Tư Hành nhìn thấy Lâm Hàn quấn quít bên gã đàn ông khác, thế thì mục đích của gã đã hoàn thành, không uổng công gã giăng cái bẫy này.

Tạ Tư Hành nhìn gã: “Không cần, hình như việc này không liên quan gì tới cậu thì phải?”

Mặt Lâm Vũ Thành cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Sao lại không liên quan, nhóc Hàn là em trai tôi.”

Nghe ra cái cớ đường hoàng của hắn, Tạ Tư Hành cười khẩy thành tiếng.

Mà lúc hắn cười, Lâm Vũ Thành gần như run rẩy khi đối diện với đôi mắt cảnh cáo của hắn.

Cụ Trần cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ không đúng lắm, dường như cũng nhận ra gì đó, lúc đang định cất lời giảng hòa, một âm thanh mang theo ý cười ở phía hành lang cách đó không xa vọng đến.

“Ồ? Mọi người đều ở đây à?”

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Vũ Thành khó tin nhìn qua.

Ngự Hàn? Không phải Nghiêm Cừ nói y đã uống ly rượu kia rồi ư, sao y có thể yên ổn đứng đó?!

Cơ thể gồng cứng của Tạ Tư Hành dường như cũng thả lỏng ngay khi nghe thấy tiếng Ngự Hàn.

Hắn nhìn về phía giọng nói cất lên, sau đó lập tức ngẩn ra.

Chỉ thấy ở cuối hành lang, thanh niên ung dung bước tới chỗ bọn họ, mà hai bên tay y nắm lấy chân hai người kéo lê trên mặt đất.

Hai gã đàn ông thành niên có vẻ đã bị đánh ngất, mà thanh niên kéo lê chúng đi lại không hề tỏ ra mệt mỏi.

“Đúng lúc lắm, vừa rồi tôi mới bắt được hai tên lưu manh không có thư mời trà trộn vào, phiền mọi người đi báo công an giùm.”

Ngự Hàn nói xong còn hoang mang nhìn Lâm Vũ Thành: “Sao mặt cậu chủ Lâm khó ở thế, chẳng lẽ vì nghĩ mình không tận tay bắt được hai tên ăn trộm này nên tiếc à?”

Y thở dài, nói: “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, dù là ai cũng không thể ngờ ở dưới lưới trời lồng lộng này còn có đám trộm cắp bất chấp pháp luật như vậy, nhưng anh yên tâm, có tôi ở đây, một tay tóm gọn chúng rồi, chắc chắn sẽ không để mọi người mảy may xây xước.”

Tạ Tư Hành ngạc nhiên, sau đó cười thành tiếng.

Mặt Lâm Vũ Thành thoắt cái trắng bệch, đôi môi run rẩy như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ từ từ tới gần, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.

Không thể nào, không thể nào như vậy được!

Lâm Vũ Thành nhìn Ngự Hàn từng bước đến gần, còn cười với mình.

Chờ đến lúc khoảng cách giữa cả hai cực kỳ gần, Ngự Hàn mới dùng âm lượng chỉ hai bọn họ mới nghe ra, tiếc hận nói: “Không phải đã nói đừng chọc vào tôi sao?”

Lúc này Lâm Vũ Thành không khống chế nổi nữa, ngã ngồi trên mặt đất.

*****************