Không ai trong số những người ở đây thấy Ngự Hàn tung nắm đấm từ khi nào.
Chỉ trong chớp mắt, răng cửa Lâm Vũ Thành rơi rụng vung vãi dưới đất.
Lâm Vũ Thành đứng đực như trời trồng, thậm chí còn không kịp trốn, một đấm của Ngự Hàn đã đáp lên mặt gã, khi quyền đến còn mang theo luồng gió quật gã phát đau.
Mặt gã bị đánh lệch sang một bên, có thứ chất lỏng ấm áp chảy ra khỏi miệng rồi nhỏ lên mặt đất.
Vào khoảnh khắc đó, gã cảm thấy hình như miệng mình có thứ gì bay ra, lóe sáng trông rất giống sao băng.
“Hên cho anh đấy, anh đây dùng tay trái.” Hai hôm trước Ngự Hàn vừa lăn từ trên cầu thang xuống, tay phải gãy xương đến giờ vẫn còn treo trên cổ.
Nhưng mà…
Ngự Hàn thu nắm đấm, khẽ cau mày.
Cơ thể này quá yếu, dù dùng tay trái vẫn không thể đấm bay nổi hai cái răng cửa một lúc, xem ra y phải nhanh chóng rèn luyện sức khỏe mới được.
“Mày!…”
Lâm Vũ Thành chậm chạp phản ứng, nhìn thấy mặt đất đầy máu, còn có chiếc răng cửa trắng bóng nằm giữa vũng, vẻ sợ hãi trên mặt chợt lóe lên, trợn trắng mắt ngất xỉu.
Ngự Hàn nhìn Lâm Vũ Thành ngất ngang té xuống đất, tiếc nuối nói: “Ầy, yếu thế.”
Bảo vệ ngoài cửa trợn mắt đứng nhìn, mãi tới khi Ngự Hàn lên tiếng, bọn họ mới chợt sực tỉnh.
“Tên này sốc máu rồi, các người tìm ai tới khiêng đi đi.”
Chỉ là sốc máu mà thôi, cũng may đây là bệnh viện, dù Lâm Vũ Thành ngất đi cũng không phải chuyện gì to tát.
Lâm Vũ Thành được hai bảo vệ chuyển ra ngoài như xác chết, còn có nhân viên đến lau dọn sạch sàn nhà, không bao lâu sau, toàn bộ phòng bệnh sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngự Hàn đắc ý hỏi hệ thống: “Ban nãy anh đây ngầu không?”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Tạm thời anh đừng nói chuyện với tôi được không?]
Nó sợ mình không nhịn được văng tục ngay trước mặt Ngự Hàn cho xem.
Ngự Hàn cười khẽ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hệ thống hít sâu mấy hơi, lúc này mới có thể bình tĩnh nói: [Ký chủ, anh đã từng cân nhắc đánh Lâm Vũ Thành sẽ có hậu quả gì chưa?]
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Dường như Ngự Hàn suy nghĩ rất nghiêm túc: “Tôi sẽ rất sướng.”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Không phải! Cái tên Lâm Vũ Thành mưu mô xảo trá, chắc chắn gã sẽ cậy chuyện anh đánh gã để tạo ra âm mưu lớn hơn, anh sẽ gặp phiền phức đấy!]
Ngự Hàn: “Vậy thì càng tốt.”
Y đang lo không có ai luyện tập với mình, bị giam trong phòng bệnh chán muốn chết.
Hệ thống: […]
Suýt nữa nó quên mất vị ký chủ đến từ bộ phận Long Ngạo Thiên này chưa bao giờ sợ phiền.
Nó hỏi thừa rồi.
Về phần Ngự Hàn, y vốn không thèm để ý loại phiền toái nhỏ nhặt ấy, hồi y làm Long Ngạo Thiên, y còn sợ không có chuyện phiền toái tới tìm mình đây.
Y nghĩ một lát, vẫy tay gọi bảo vệ đứng đối diện cửa: “Làm giúp tôi một chuyện.”
Dù những bảo vệ này có chức trách trông coi y để không đi làm loạn, nhưng trừ những cái đó ra, Ngự Hàn có yêu cầu gì bọn họ sẽ cố gắng thỏa mãn, nghe nói đây cũng là ý của Tạ Tư Hành.
Vì vậy cuối cùng Ngự Hàn cũng có thêm chút thiện cảm với Tạ Tư Hành, chí ít không thật sự đối đãi với y như tù nhân.
Ngự Hàn nhỏ giọng dặn dò bảo vệ vài câu.
Hệ thống nghe được toàn bộ: [… Ký chủ, anh đúng là giết người không dao]
Ngự Hàn cười khẩy.
***
Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần thứ hai Tạ Tư Hành bước vào bệnh viện.
Lần trước tới là vì để giải quyết chuyện Ngự Hàn lăn từ trên cầu thang xuống, mà lần này là vì Ngự Hàn đánh Lâm Vũ Thành.
Khi nhà họ Lâm gọi đến cho Tạ Tư Hành, hắn mới biết Ngự Hàn đã đấm bay một chiếc răng cửa của Lâm Vũ Thành thật.
Hơn nữa Ngự Hàn hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong, sai người cẩn thận gói chiếc răng cửa ấy gửi về cho nhà họ Lâm.
Nghe nói sau khi thấy chiếc răng cửa kia, Lâm Vũ Thành cực kỳ tức giận, đập hết mười mấy món trong nhà, vẻ ôn tồn lễ phép hay giả bộ cũng gần như biến mất sạch.
Sở dĩ Tạ Tư Hành biết rõ như vậy là vì người Ngự Hàn nhờ đi đưa răng vừa hay có mặt tại trận, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Lâm Vũ Thành phá vỡ hình tượng.
Ông Lâm khéo léo nói: “Giám đốc Tạ, cậu nhìn đi, dù sao Lâm Hàn cũng là người của nhà họ Tạ các cậu, nó đánh Vũ Thành rồi, cậu nói xem phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
Tạ Tư Hành bừng tỉnh: “Ừ, tôi cũng nghe chuyện này rồi.”
Ông Lâm mừng trong bụng: “Vậy cậu xem…”
Ý của ông Lâm đã rõ mười mươi, công ty Lâm Vũ Thành xảy ra chuyện, có một nhà đầu tư cho hạng mục lớn tạm thời rút vốn, dẫn đến nguồn tiền của bọn họ liên tục đứt gãy, mà nghe nói nhà đầu tư này rất muốn đầu quân cho con thuyền lớn của Tạ Tư Hành.
Đây cũng là lý do Lâm Vũ Thành đi tìm Ngự Hàn nhờ giúp đỡ.
Cho nên chỉ cần Tạ Tư Hành chịu bán mặt nhà đầu tư này đi, để ông ta lại đầu tư vào hạng mục của Lâm Vũ Thành, như vậy công ty gã có thể vận hành bình thường như cũ, bằng không sẽ rất hỗn loạn.
“Tôi cũng lấy làm tiếc về chuyện của quý công tử, chỉ có điều…”
Tạ Tư Hành cố ý hơi dừng lại, quả nhiên ông Lâm không nhịn được, vội nói: “Cậu định làm sao? Lâm Hàn đang ở trong tay cậu, cậu muốn làm gì đều…” Đều được.
Còn chưa nói hết câu, Tạ Tư Hành đã ngắt lời ông ta, âm điệu không hề rung động, lại không khó để nghe ra vẻ rét lạnh trong đó: “Chuyện này tôi phải hỏi ý Lâm Hàn xem đã.”
Ông Lâm: “?”
Không đợi ông Lâm nói gì thêm, Tạ Tư Hành đã quả quyết dập điện thoại, chỉ còn lại ông Lâm ở đầu dây bên kia đang không hiểu ra sao.
Hỏi ý Lâm Hàn?
Sao ông ta không biết Tạ Tư Hành nghe lời Lâm Hàn như thế? Không phải hai người này giống hệt người lạ, vả lại Tạ Tư Hành cực kỳ ghét Lâm Hàn ư?
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt sắc bén của Tạ Tư Hành bỗng trở nên lạnh lẽo.
Một nhà toàn lũ dối trá.
Tạ Tư Hành không có chút hảo cảm nào với nhà họ Lâm, dù là Lâm Vũ Thành hại Lâm Hàn phải gả cho mình, ông bà già họ Lâm coi thường khinh ghét Lâm Hàn hay bản thân Lâm Hàn, hắn đều không thèm để vào mắt.
Chỉ là cảm thấy chán ghét với những hành vi ấy mà thôi.
Nhà họ Lâm biết Lâm Hàn không hề thoải mái khi ở nhà họ Tạ, thế nhưng vẫn yêu cầu Lâm Hàn giải quyết cục diện rối như tơ vò giúp bọn chúng, dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy nực cười.
Chẳng qua đây cũng là lần đầu có người xuyên sách từ chối yêu cầu của nhà họ Lâm, còn chọc Lâm Vũ Thành tức tới mức đập phá đồ đạc, không thèm quan tâm tới hình tượng.
Tạ Tư Hành vốn tưởng những kẻ xuyên sách ấy đều ngu ngốc như nhau, nào ngờ thỉnh thoảng còn có một hai người nổi trội như vậy.
Đó cũng là lý do Tạ Tư Hành bằng lòng đến gặp y một lần.
Hắn muốn chính tai nghe Ngự Hàn giải thích.
Lần này Tạ Tư Hành không cần người dẫn đường mà tự mình tìm tới cửa phòng bệnh của Ngự Hàn.
Bảo vệ đứng trước cửa cúi đầu với hắn, cung kính nói: “Chào tổng giám đốc, phu nhân ở bên trong.”
“Ừ.”
Tạ Tư Hành đẩy cửa vào, vốn tưởng sẽ lại nhìn thấy bóng hình Ngự Hàn ngồi tĩnh tọa trên giường.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn là, trên giường không chỉ không có ai, đến cả toàn bộ phòng bệnh cũng không thấy bóng y đâu.
Tia nắng dịu nhẹ xuyên qua ban công rọi vào, cả phòng ngập tràn ánh sáng ấm áp, rèm trắng lay động theo gió, trông vô cùng bình yên hài hòa, lại thiếu mất bóng hình một người.
Mí mắt Tạ Tư Hành giật một cái, hắn có linh cảm xấu.
Hắn quay đầu hỏi bảo vệ ngoài cửa: “Em ấy vẫn luôn nằm trong phòng bệnh à?”
Bảo vệ nhìn vào phòng không thấy ai, trong lòng cũng phát hoảng: “Đúng vậy, không thấy phu nhân đi ra ngoài.”
Bọn họ vẫn luôn canh giữ trước cửa phòng bệnh, không giám lười biếng một giây phút nào.
Đôi môi mỏng của Tạ Tư Hành mím thành một đường, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía cửa thủy tinh mở toang ngoài ban công, còn có dấu giày mờ nhạt ở đó.
***
Mười phút sau, Tạ Tư Hành ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng, nhận được một đoạn video giám sát.
Bên trong màn hình, một thanh niên mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh mạnh mẽ chống một tay lên lan can ngoài ban công rồi nhảy sang ban công khác.
Khoảng cách giữa hai bên ban công khoảng hơn 1m, dù là ai cũng sẽ cảm thấy run chân khi đứng ở độ cao mười tầng.
Nhưng thanh niên này lại dễ dàng nhảy qua, thậm chí không hề do dự.
Sau khi đáp xuống, thanh niên hất lớp tóc che phủ phần trán, vuốt tóc ra phía sau để lộ cái trán trơn bóng, trông cực kỳ thoải mái tự do.
Nếu không để ý cánh tay phải vẫn còn treo trên cổ, đặt cảnh này vào bất cứ bộ phim truyền hình nào cũng sẽ tạo ra hình tượng kinh điển đáng gờm.
Nhìn thấy động tác nguy hiểm ấy của y, dù tỉnh táo như Tạ Tư Hành cũng không nhịn được cau mày.
Ngự Hàn không dừng lại quá lâu, tiếp tục nhảy sang một ban công khác, động tác vừa nhanh vừa ổn định.
Y tránh khỏi tầm mắt của bảo vệ trên hành lang, cũng không chọn đi thang máy mà chạy lên cầu thang bộ, đi về phía sân thượng.
Giây cuối cùng trong đoạn video là lúc Ngự Hàn mở cửa sân thượng, quay người nhìn về phía camera giám sát.
Khóe miệng y hơi nhếch, nở nụ cười cực kỳ thiếu đòn.
Tạ Tư Hành nhìn nụ cười của y, trông như đang suy ngẫm.
Viện trưởng ngồi đối diện Tạ Tư Hành tỏ ra rất căng thẳng: “Phu nhân đã lên đó nửa tiếng rồi, đây là sai sót của chúng tôi…”
“Không phải lỗi của các ông.”
Không ai ngờ Ngự Hàn lại chạy trốn từ ban công, dù sao người bình thường không ai nghĩ tới cách chạy như vậy.
Chỉ có thể nói Ngự Hàn không phải người bình thường.
Tạ Tư Hành cong môi, đôi mắt khẽ cụp che đi hứng thú trong con ngươi đen láy.
Hắn đứng dậy, định tự mình lên sân thượng bắt người.
Trên sân thượng, hệ thống kiểm tra ra khoảng cách giữa nhân vật phản diện đến chỗ họ càng lúc càng gần, cúi đầu quỳ rạp với ký chủ: [Ký chủ, thật ra anh cố ý đánh Lâm Vũ Thành để dẫn Tạ Tư Hành tới tìm mình đúng không?]
Rõ ràng những ký chủ đời trước của nó đều đồng ý lời cầu xin của Lâm Vũ Thành, cũng được toại nguyện quấn lấy Tạ Tư Hành để tạo mối liên kết, nhưng chưa lần nào Tạ Tư Hành chủ động tới tìm bọn họ.
Chỉ có Ngự Hàn làm được.
Chẳng trách lại là nhân viên hàng đầu, hệ thống thầm nghĩ, người giỏi giang thì quẳng chỗ nào cũng được, chắc chắn ký chủ của nó đã sớm tính toán hết, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Hắt xì!” Ngự Hàn vừa lên sân thượng đã bị gió lạnh thổi tới, nhịn không được hắt hơi một cái: “Cậu vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Hệ thống: [… Không có gi]
Quả nhiên giỏi giang gì gì đó đều chỉ là ảo giác.
Ký chủ Long Ngạo Thiên của nó chỉ đơn giản là muốn thấy Lâm Vũ Thành khó chịu mà thôi.
Ngự Hàn tiến về phía trước vài bước, tới gần đường rào sân thượng, quan sát từ trên cao.
Bệnh viện tư được xây giữa sườn núi, đảm bảo tính bí mật cũng đảm bảo có phong cảnh cực đẹp, nhất là khi đứng từ trên cao nhìn ra có thể quan sát được phân nửa thành phố A.
Ngự Hàn đứng ở đường rào sân thượng nhìn ngắm phía xa.
Y nheo mắt lại, muốn nhìn ra xa hơn nữa.
Cơ thể của y vô cùng gầy gò, từng đợt gió mạnh thốc bộ quần áo bệnh nhân trên người lên, đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt rào chắn, dường như chỉ cần không nắm chặt lấy, một giây sau y sẽ bị gió thổi bay.
Dù là ai nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh ấy, chỉ sợ đều sẽ nghĩ y muốn làm chuyện gì đó không hay.
Tạ Tư Hành cũng vậy.
Hắn đi lên sân thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng nề, lại nhìn thấy bóng lưng yếu ớt cô quạnh của Ngự Hàn.
Ngự Hàn đứng ở phía sau rào chắn, mái tóc bị gió thổi rối bù, con mắt nhìn ra phía xa xăm.
Đôi mắt trời sinh hiền lành dường như cũng mang theo mấy phần nặng nề đau thương.
Tạ Tư Hành cau mày, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Chẳng lẽ người xuyên sách này cảm thấy nhiệm vụ vô vọng, muốn cứ vậy quay về?
Tạ Tư Hành không biết y đang nghĩ gì, đi đến phía sau y.
Ngự Hàn không cảm thấy có người tới gần đang trò chuyện với hệ thống.
Hệ thống rất tò mò vì sao Ngự Hàn lại đứng im ở đây: [Ký chủ, anh đang nhìn gì thế?]