“Dùng Wechat?” Triệu Trung Tiền gãi đầu: “Đúng là có nói một lát thật, là bạn cũ của tôi, ngày nào cũng nhắn cho tôi, không thể không trả lời được, tôi cũng rất phiền.”
Người tìm Triệu Trung Tiền nói chuyện trên trời dưới đất là Quý Ôn Phong, cũng chính là chủ trước của Thịnh Cảnh.
Vì thân phận khó xử của Quý Ôn Phong nên Triệu Trung Tiền đều lén lút nói chuyện với lão, không dám cho người khác biết, sợ lại khiến người ta hiểu nhầm ông ta giao dịch phi pháp gì với Quý Ôn Phong.
Bây giờ ông ta một lòng trung thành với Ngự Hàn, Quý Ôn Phong đã từng âm thầm nghe ngóng tin tức về y thông qua ông ta, đương nhiên ông ta không thể để lộ.
Vì vậy gần đây ông ta mới nghĩ có nên cắt đứt quan hệ với lão không, chẳng qua còn chưa kịp làm thì đã bị Phó Nhàn phát hiện Triệu Trung Tiền liên lạc với Quý Ôn Phong.
Cũng không trách được Phó Nhàn, trước khi đến anh ta đã tìm hiểu kỹ lịch sử Thịnh Cảnh, còn là bạn Tạ Tư Hành, hiểu rất rõ nhân phẩm Quý Ôn Phong, tất nhiên cũng vô cùng cẩn thận.
Sau khi phát hiện Triệu Trung Tiền liên lạc với Quý Ôn Phong, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là phải nói cho Ngự Hàn.
Chẳng qua sự thật chứng minh Triệu Trung Tiền không hề lơi lỏng với Quý Ôn Phong, nội dung nói chuyện của bọn họ luôn mở đầu bằng Quý Ôn Phong hỏi dò ông ta muốn đi uống rượu không, kết thúc bằng Triệu Trung Tiền trả lời: “Bận rồi, phải làm việc”.
Triệu Trung Tiền chứng minh mình trong sạch, Phó Nhàn cũng thành khẩn xin lỗi ông ta: “Không ngờ trưởng phòng Triệu lại yêu công việc tới vậy, tôi hiểu nhầm ông rồi.”
Triệu Trung Tiền cười đáp: “Đừng nói là cậu, đến tôi còn không ngờ.”
Nếu là trước kia, chỉ cần Quý Ôn Phong gọi ông ta đi uống rượu, tám chín phần mười ông ta sẽ đi.
Nhưng gần đây ông ta không hề hứng thú với lời mời của lão, uống rượu tám chuyện có gì hay, còn không bằng dùng thời gian để làm chuyện có ý nghĩa hơn, ví dụ như công việc.
Triệu Trung Tiền ăn ngay nói thẳng: “Khi công việc còn chưa hoàn thành, tôi từ chối tham gia tất cả những buổi uống rượu gây ảnh hưởng đến tiến độ làm việc!”
Nghe Triệu Trung Tiền nói vậy, Ngự Hàn hài lòng vỗ vai ông ta: “Tốt lắm, trưởng phòng Triệu, ông trưởng thành rồi.”
Triệu Trung Tiền trịnh trọng gật đầu: “Giám đốc Ngự yên tâm, Thịnh Cảnh là nhà tôi, tôi mãi yêu Thịnh Cảnh!”
Ngự Hàn mỉm cười: “Không còn việc gì nữa, ông đi làm việc tiếp đi.”
Quả thật Triệu Trung Tiền còn rất nhiều việc, nghiêm túc gật đầu rời khỏi văn phòng Ngự Hàn.
Ngự Hàn đắc ý nói với hệ thống: “Sao nào, còn cần Tạ Tư Hành không?”
Hệ thống: […]
Ký chủ vẫn còn nhớ trước đây nó từng nói không bằng để Tạ Tư Hành giải quyết Triệu Trung Tiền.
Thù dai khủng khiếp.
Hệ thống: [Không cần, ký chủ quá đỉnh]
Nếu có thể đổi mục tiêu cảm hóa nhân vật phụ sang Tạ Tư Hành, hệ thống nghĩ chắc bây giờ bọn họ đã qua ải rồi.
“Đương nhiên.” Ngự Hàn cười: “Ngự Hàn này chưa từng thua bao giờ!”
Hệ thống đã quen với việc sống chung một cách hòa bình với ký chủ Long Ngạo Thiên lại càng thêm sùng bái, khiến Ngự Hàn vui vẻ từ trong ra ngoài.
Nhân lúc Ngự Hàn đang vui, hệ thống tranh thủ rèn sắt ngay khi còn nóng: [Đúng rồi, ký chủ, sắp đến sinh nhật Tạ Tư Hành rồi, thân là đồng minh, hay anh tặng anh ta một món quà đi?]
Hệ thống nghĩ rất hay, chỉ cần Ngự Hàn tặng một món quà sinh nhật cho Tạ Tư Hành, nó không tin Tạ Tư Hành sẽ không cảm động!
Nhưng Ngự Hàn lại không mảy may hiểu phong tình: “Hát bài chúc mừng sinh nhật là được rồi, còn đòi quà à? Phí gia nhập liên minh tình bạn hay gì?”
Hệ thống: [Ký chủ còn biết hát ư?]
Ngự Hàn: “Tất nhiên, tôi là ông hoàng ca hát trong phái đấy.”
Hệ thống: [Thế thì… hát chúc mừng sinh nhật cũng tạm được]
So với mấy món quà mua bằng tiền bạc, cách tặng chỉ có tình cảm không có mánh khóe này cũng xem như ổn.
“Nói sau đi, để tôi nghĩ đã.”
Xét thấy mối quan hệ giữa y và Tạ Tư Hành dạo này khá tốt đẹp, vả lại Tạ Tư Hành còn chở y đi viện giữa nửa đêm, Ngự Hàn tự nhận không phải người không biết ghi ơn, cho nên định tặng món gì đó.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là y có thể nghĩ ra tặng gì đã.
Ngự Hàn vốn định ở lại trại rượu hai hôm, nhưng vì vào viện nên kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, chỉ có thể để Ngôn Sở xử lý ít chuyện về sau thay mình, ví dụ như ổ khóa bị hư kia.
Mặc dù Thịnh Cảnh trên dưới đồng lòng nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc nhân viên dưới đáy ăn bớt nguyên vật liệu, cũng may Ngự Hàn phát hiện vấn đề, bây giờ giải quyết còn kịp.
Nếu lúc chính thức đưa vào sử dụng gặp vấn đề, đến lúc đó sẽ phiền hơn rất nhiều.
Ngự Hàn giao nhiệm vụ này cho Ngôn Sở, xem như là bài kiểm tra dành cho cậu ta.
Còn y đương nhiên có việc quan trọng hơn phải làm.
***
Gần đây Quý Ôn Phong nghe ngóng thấy người Tạ Tư Hành chuyển đến Thịnh Cảnh muốn thay đổi hình thức kinh doanh của trại rượu, còn lôi kéo được rất nhiều khoản đầu tư, lúc ấy không còn ngồi yên nổi nữa.
Thịnh Cảnh do một tay lão sáng lập, đã kinh doanh hình thức kia mười mấy năm, Quý Ôn Phong tự nhận không ai hiểu rõ thị trường hơn lão, muốn cải cách chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Vì để tìm hiểu rõ hơn, Quý Ôn Phong đã nhiều lần liên lạc với ông bạn cũ làm việc ở Thịnh Cảnh là Triệu Trung Tiền, muốn thăm dò tin tức từ chỗ gã, nhưng câu trả lời lúc nào cũng là không rảnh.
Lần đầu thì thôi, Quý Ôn Phong cho là gã có việc thật, nhưng theo số lần càng lúc càng nhiều, lão đã nhận ra chỗ bất thường.
Dù sao cũng là cấp dưới cũ đã từng theo chân lão nhiều năm, Quý Ôn Phong hiểu rất rõ tính tình của Triệu Trung Tiền, làm gì cũng dở, chỉ giỏi dùng mánh lới, ông chủ cũ như lão nhiều lần muốn bắt thóp gã mà không được, có gì mà không rảnh, chỉ là lấy cớ không muốn gặp lão mà thôi.
Thịnh Cảnh là tâm huyết nửa đời của lão, nếu không phải vô ý bị Tạ Tư Hành tìm thấy cơ hội thừa lúc vắng mà vào, sao lão có thể chắp tay dâng tâm huyết của mình cho hắn, lưu lạc tới mức này?
Nhớ tới Tạ Tư Hành, Quý Ôn Phong lại hận nghiến răng nghiến lợi.
Trước đây lão tốt bụng đón Tạ Tư Hành mồ côi cả cha lẫn mẹ về bên mình, ai ngờ Tạ Tư Hành là một con sói con vô nhân tính, từ nhỏ đã có ý làm phản, người đầu tiên hắn quay lại cắn sau khi mọc vuốt chính là cậu ruột như lão.
Ban đầu Quý Ôn Phong không thấy Tạ Tư Hành có bất cứ uy hiếp gì với mình, luôn cảm thấy hắn là chó nhà có tang mặc lão n4n b0p, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của Tạ Tư Hành khiến Quý Ôn Phong biết mình đã quá chủ quan.
Tạ Tư Hành như một kẻ điên, hoàn toàn không thèm quan tâm bên ngoài phê phán mình như thế nào, chèn ép người thân tới ngõ cụt, cuối cùng Quý Ôn Phong đánh mất công ty, vợ con cũng bỏ lão chạy mất.
Mắt thấy Tạ Tư Hành được cả danh lẫn lợi, lão càng lúc càng hận Tạ Tư Hành.
Tâm nguyện duy nhất của lão chính là hủy đi tất cả những gì Tạ Tư Hành có được, để hắn nếm thử mùi vị không còn gì cả.
Nhưng bây giờ không liên lạc được với Triệu Trung Tiền khiến lão cực kỳ sốt ruột.
Mấy năm nay vì để lung lay Triệu Trung Tiền, lão đã mời gã đi ăn cơm uống rượu rất nhiều lần, còn bỏ tiền khao không biết bao buổi chầu, nếu không phải nghĩ đến có thể Triệu Trung Tiền vẫn có tác dụng về sau, lão sẽ không hèn mọn tới như thế.
Quý Ôn Phong không muốn từ bỏ con cờ Triệu Trung Tiền, quyết định thử lại lần nữa, cho nên gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Trung Tiền: [Này ông, mấy nay rảnh không? Đi uống bữa coi]
Nửa ngày sau Triệu Trung Tiền mới chậm chạp trả lời: [Hả? Ai rảnh, giám đốc Ngự sai tôi đi điều tra nghiên cứu thị trường, mấy nay bận lắm]
Quý Ôn Phong: [Không phải chỉ là cái thị trường cỏn con kia thôi à, giám đốc Ngự nhà ông bị gì thế, phải cho người ta không gian riêng nữa chứ]
Quý Ôn Phong: [Tôi nói ấy, còn không bằng lúc tôi tại chức, khi đó chúng ta thoải mái biết bao nhiêu]
Lão muốn dùng khoảng thời gian tốt đẹp trước kia để đánh thức Triệu Trung Tiền.
Triệu Trung Tiền: [?]
Triệu Trung Tiền: [Ông Quý nói thế là sai rồi, khi đó thoải mái thật, nhưng ông còn nhớ ông nợ tôi mấy tháng lương không?]
Quý Ôn Phong không khỏi xấu hổ: [Đã lâu vậy rồi…]
Tình hình công ty lúc đó không lạc quan lắm, thị trường trong nước gặp phải sự tấn công đến từ nước ngoài, mà nguồn vốn của công ty không cao, cho nên có một khoảng thời gian rất dài không phát nổi lương.
Nhưng Quý Ôn Phong luôn cho rằng chống đỡ qua khoảng thời gian này chắc chắn sẽ nghênh đón ánh rạng đông, đúng vào lúc này Tạ Tư Hành ra tay, đồng thời vừa ra tay đã khiến quân của Quý Ôn Phong tan rã, Thịnh Cảnh đổi chủ trong vòng một đêm.
Cả đời này Triệu Trung Tiền không thể quên được quá khứ u ám kia, khất nợ tiền lương, nhường nhịn nhưng không thể nhịn nhục!
Nếu không phải khi ấy Quý Ôn Phong là bạn cũ của gã, Thịnh Cảnh lúc mới thành lập cũng do gã và Quý Ôn Phong cùng gây dựng, gã đã bỏ quách công việc đi rồi.
Thật ra lúc biết Thịnh Cảnh bị thu mua, Quý Ôn Phong nghỉ việc còn mình có việc mới, trong lòng Triệu Trung Tiền từng vui như mở cờ: Trời đất ơi, cuối cùng cũng được phát lương.
Dù là giám đốc Tạ hay giám đốc Ngự đều sẽ không nợ lương, giám đốc Ngự còn lo cho sức khỏe của gã, ngày nào cũng dặn gã đừng ăn đồ ăn vặt nhiều quá.
Đi đâu mới tìm được ông chủ tốt như giám đốc Ngự đây!!
Bây giờ Triệu Trung Tiền là fan não tàn của Ngự Hàn, nếu ai dám nói xấu y một câu, gã là người đầu tiên xông lên nhổ nước miếng, dù người này là ông chủ cũ cũng không được.
Triệu Trung Tiền vẫn còn ghi nhớ câu khuyên nhủ của Ngự Hàn: [Ông Quý này, giám đốc Ngự nhà tôi nói chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được những thứ trong tay, ông già rồi, nếu muốn trở thành kẻ mạnh thì từ giờ trở đi phải cố gắng gấp đôi]
Quý Ôn Phong: [… Hả?]
Triệu Trung Tiền: [Đi tìm việc đi, đừng rượu chè bê tha cả ngày nữa, đi làm xưởng ổn đấy, dù là Đông xưởng(1) cũng được]
Quý Ôn Phong: […]
Sau đó Triệu Trung Tiền không trả lời lão nữa, ảnh đại diện màu xám của gã cũng không còn sáng đèn.
Quý Ôn Phong không cam tâm, nếu con cờ Triệu Trung Tiền đã vô dụng, vậy thì lão sẽ tự thân lâm trận, đầu tiên đi tìm hiểu xem rốt cuộc giám đốc Ngự là thần thánh phương nào.
Vì vậy mấy hôm nay Quý Ôn Phong sẽ đúng giờ ngồi chờ dưới công ty Thịnh Cảnh, tìm giám đốc Ngự đã khiến Triệu Trung Tiền thay lòng đổi dạ.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, hôm nay lão đã bắt gặp được.
Lão nhìn thanh niên tuấn tú bước xuống xe, trong mắt lóe lên tia âm u.
Quý Ôn Phong đã từng nghe nói về Ngự Hàn, thấy bảo là đứa con trai tìm về từ nông thôn của nhà họ Lâm, còn có bài báo về cậu chủ giả làm chấn động giới thượng lưu, quan trọng nhất y là người của Tạ Tư Hành.
Nhớ đến Tạ Tư Hành, mắt lão lại càng thêm oán độc, con ngươi nhìn Ngự Hàn cũng cực kỳ bất hảo.
Mấy năm nay lão vẫn đang tìm cách trả thù Tạ Tư Hành, có lẽ người này sẽ là một bước đột phá hay.
Quý Ôn Phong nhìn chằm chằm Ngự Hàn xuống xe, muốn tìm xem có thể lợi dụng y từ đâu.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa xe sắp đóng lại, lão thấy Tạ Tư Hành ngồi trên ghế lái.
Một tay hắn đặt trên vô lăng nhìn Ngự Hàn xuống xe, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý đảo qua chỗ lão.
Quý Ôn Phong nhanh chóng rụt về, tim đập như sấm, không xác định có phải Tạ Tư Hành đã thấy mình hay không.
Chẳng qua rất nhanh Quý Ôn Phong đã bình tĩnh lại, Ngự Hàn xuống xe rồi, Tạ Tư Hành liền dời mắt, lái xe rời đi.
Quý Ôn Phong chỉ xem đây là việc nhỏ trôi qua, chuẩn bị tiếp tục quan sát, nhưng ánh mắt đến sau khiến lưng lão ớn lạnh, nỗi bất an dần bủa vây.
Thanh niên tuấn tú xuống khỏi xe Tạ Tư Hành như phát hiện sự xuất hiện của lão, ánh mắt dò xét như máy quét radar, vượt qua vô số trở ngại khóa chặt chỗ lão ngồi.
Quý Ôn Phong như bị thú dữ để mắt, khí thế áp lực kia làm lão chết cứng, chân nặng như rót chì, không thể cử động.
Quý Ôn Phong cho là mình bị phát hiện, nhưng thanh niên kia như chỉ tạm thời phát hiện thứ gì đó rất thú vị, nhanh chóng thu tầm mắt, đi vào công ty.
Sau khi ánh mắt kia biến mất, lão mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh ngay giữa tiết trời thu mát mẻ.
Lão an ủi mình hẳn là chưa bị phát hiện, vả lại lão chỉ đứng ở đây, dù bị phát hiện, lão cũng có thể chối bản thân đi ngang qua.
Mấy ngày tiếp theo, Quý Ôn Phong luôn tìm lúc ngồi chờ trước cổng Thịnh Cảnh.
Giờ làm việc và nghỉ ngơi của Ngự Hàn rất có quy luật, sáng đúng bảy rưỡi đến công ty, sau đó ngồi cả ngày bên trong, đến bảy rưỡi tối lại rời khỏi công ty, đồng thời lúc nào cũng có xe đưa đón, cho nên Quý Ôn Phong không tìm thấy cơ hội ra tay.
Quý Ôn Phong không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn hơi sốt ruột.
Mắt thấy mình tốn nhiều thời gian như vậy mà không có hiệu quả, lão quyết định nhất định phải tìm ra cơ hội Ngự Hàn đi một mình, tốt nhất có thể ép hỏi sơ hở của Tạ Tư Hành từ y.
Hôm nay Quý Ôn Phong theo thói cũ trốn ở gần Thịnh Cảnh, thấy Ngự Hàn đi một mình ra khỏi công ty, mà chiếc xe luôn chờ ở cửa lại không thấy đâu, lão biết cơ hội đã đến.
Lão sờ vào con dao gọt trái cây trong áo khoác, nhìn Ngự Hàn đi đến dưới một trạm dừng, lặng lẽ đi theo.
Ngự Hàn bước đi vô định, Quý Ôn Phong cứ âm thầm theo sau y.
Mãi tới khi Ngự Hàn rẽ vào một con hẻm nhỏ, mắt Quý Ôn Phong lóe lên, sau đó theo sát phía sau.
Con hẻm kia chật hẹp, có rất ít thứ có thể che đi cơ thể, Quý Ôn Phong không thể tiếp tục nấp trong bóng tối lặng lẽ quan sát Ngự Hàn nữa.
Lão chầm chậm đi đến sau lưng y, bàn tay khẽ chạm vào trong áo khóa, lại không ngờ Ngự Hàn đột nhiên quay người, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Lão không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhanh nhẹn đánh rớt con dao trên tay phải, tóm lấy cổ áo gô đầu lão như con gà con.
“Keng” một tiếng, dao rớt xuống đất.
Ngự Hàn híp mắt, đôi con ngươi xinh đẹp màu hổ phách để lộ vẻ nguy hiểm.
“Nói, ai phái ông tới?”
Quý Ôn Phong bị y nhấc lên, đôi chân đạp hụt, không thể né tránh đôi mắt ngập tràn sát khí của Ngự Hàn.
Quý Ôn Phong chưa từng đối diện với sát ý và nguy hiểm lộ liễu như vậy.
“Tôi, tôi chỉ đi ngang qua…” Quý Ôn Phong dùng ngay lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn.
“Đi ngang?” Ngự Hàn cười khẩy: “Ba hôm trước ông bắt đầu nằm vùng rồi, từ lúc tôi xuống xe đi vào công ty, lại đến lúc tôi rời khỏi công ty lên xe, ông nấp gần cửa quán cafe dưới tầng công ty tôi, ròng rã ba ngày chưa từng đổi chỗ, mỗi lần nhìn tôi khoảng 12’37s, còn dám nói đi ngang qua?”
Quý Ôn Phong sửng sốt, tên này cầm đồng hồ bấm giờ ư?
Ngự Hàn: “Hửm? Nói?”
Áp lực cực lớn, Quý Ôn Phong chỉ có thể nhận tội: “… Không phải đi ngang qua.”
“Thế thì là theo dõi tôi?” Ngự Hàn lạnh lùng nói: “Ông có mục đích gì? Tên?”
“Tôi, tôi là chú của Tư Hành, nghe nói nó kết hôn rồi nên muốn đến xem…”
Thanh niên nắm chặt cổ áo lão quá hung ác, Quý Ôn Phong vắt hết óc, cuối cùng cũng tìm được cái cớ không quá vô lý.
Lão từng nghĩ mình sẽ bị phát hiện, nhưng không ngờ khí thế và thân thủ của đối phương đều kinh khủng như vậy, áp chế đến mức lão không dám rục rịch gì nữa.
“Thì ra ông là Quý Ôn Phong?” Ngự Hàn quan sát lão một lượt, tặc lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ: “Gen trội nhất nhà các ông chắc chỉ có mỗi Tạ Tư Hành.”
Quý Ôn Phong có cảm giác mình đang bị sỉ nhục, nhưng trong tình trạng này lại không dám lên tiếng chất vấn.
Bản năng phát hiện nguy hiểm của con người nói cho lão biết, Ngự Hàn chỉ cần một đòn đã có thể giải quyết lão.
Lúc này lão mới nhận ra mình không nên l0 mãng như thế, cũng không nên tin vào mấy lời đồn kia, cho rằng Ngự Hàn chỉ là một đóa hoa yếu đuối có thể bắt nạt.
Quý Ôn Phong cho rằng lão nói như vậy, Ngự Hàn sẽ nhanh chóng buông tha, nhưng Ngự Hàn vẫn không buông tay.
Ngự Hàn nhìn lão chằm chằm, không biết nghĩ gì, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười đầy nguy hiểm.
“Chú ruột à?”
Sau khi nói xong câu không rõ ý ấy, cuối cùng Ngự Hàn cũng thả cổ áo lão ra, còn tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn, từ đầu tới cuối luôn duy trì nụ cười mỉm.
Quý Ôn Phong bị hành động của y làm cho mơ màng, nhưng trong lòng lại có linh cảm xấu.
Sau đó lão nhìn thấy Ngự Hàn cúi đầu nhặt con dao gọt trái cây rớt dưới đất mân mê thưởng thức trong tay, đầu mũi nhọn lóe sáng.
Con dao kia khi nằm trong tay y như có sự sống, mấy lần tung lên rớt xuống đều được y bắt lại.
Ngự Hàn vuốt dao, cười khẽ: “Vậy thì nhờ ông làm quà sinh nhật cho Tạ Tư Hành vậy.”
Quý Ôn Phong: “?”
***
Tạ Tư Hành đang họp trong công ty bỗng nhận được tin nhắn đến từ Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành vốn chưa từng đọc tin riêng của ai trong lúc làm việc, nhưng vì là Ngự Hàn nên hắn quyết định xem thử.
Ngự Hàn gửi một video cho hắn, ngoài ra không còn bất kỳ câu nào thừa thãi.
Tạ Tư Hành bất ngờ nhướng mày, nhấn vào, phát hiện nhân vật chính trong video là một người không thể tưởng nổi.
Trong video, Quý Ôn Phong đứng trong góc tường, nghèn nghẹn hát chúc mừng sinh nhật, bên cạnh còn có giọng nam mất kiên nhẫn: “Không phải hát như thế, không phải vừa dạy ông rồi à?”
Mặt Quý Ôn Phong đen như đít nồi, nhưng có lẽ vì ngại sát thần còn đó, lão chỉ có thể biện giải: “… Tôi hát như cậu dạy mà!”
“Không thể nào!” Ngự Hàn cả giận: “Tôi đâu hát dở như vậy!”