Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 59



Tạ Tư Hành tắm rửa xong đi ra, Ngự Hàn vẫn chưa ngủ lại.

Y ngồi trên giường, một tay chống cằm tạo thành tư thế tượng người suy nghĩ, dường như đang trầm tư thứ rất quan trọng.

Nghe thấy tiếng động phía xa, Ngự Hàn nghiêm túc quay đầu nhìn qua, đối diện với Tạ Tư Hành.

Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, đáy mắt phủ kín sương mù của Ngự Hàn dường như đã tỉnh táo hơn một chút, cảm xúc trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Vào khoảnh khắc đó, Tạ Tư Hành thậm chí còn tưởng Ngự Hàn đã tỉnh rượu.

Tạ Tư Hành thoáng dừng lại, đi qua hờ hững nói: “Sao hả, đang sám hối hành động vừa rồi của mình à?”

Nhưng Ngự Hàn đã nhanh chóng dùng hành động thực tế để chứng minh rốt cuộc đêm nay mình uống bao nhiêu.

“Tạ Tư Hành, vì để bày tỏ lòng áy náy của tôi.” Ngự Hàn vỗ vào chỗ bên cạnh, bày vẻ nghĩ lâu tính kỹ, hiên ngang lẫm liệt: “Trong phòng chỉ có một cái giường, cho nên đêm nay bổn Đế cho phép anh ngủ ở đây.”

Y nói xong còn nhìn Tạ Tư Hành mỉm cười, trên mặt viết “Còn không mau cảm ơn đại ân đại đức của bổn Đế”.

Tạ Tư Hành: “…”

“Không cần.” Hắn lạnh nhạt nói xong còn đề phòng lui về sau một bước, dường như vẫn còn sợ hãi hành vi ban nãy của Ngự Hàn.

Trong mắt Ngự Hàn, hành vi này chính là đang ngỗ ngược ân đức của y.

Y nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: “Anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi?”

Trông Ngự Hàn như chỉ cần Tạ Tư Hành dám nói “Phải”, y sẽ dùng quả đấm của mình ép Tạ Tư Hành đi vào khuôn khổ.

Với sự hiểu biết của Tạ Tư Hành đối với Ngự Hàn, hắn nghi ngờ Ngự Hàn nhất định sẽ làm như vậy.

Cho nên Tạ Tư Hành im lặng một lát, thản nhiên nói: “Không phải.”

Ngự Hàn hài lòng: “Vậy thì tới đây, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.”

“…”

Mãi tới lúc này, Tạ Tư Hành mới biết câu nói chưa hoàn thành của Ngôn Sở khi đứng trước cửa phòng là gì.

Có lẽ Ngôn Sở muốn nói Ngự Hàn say rượu không chỉ có giá trị vũ lực rất mạnh mà còn rất ngang ngược.

Nếu không chiều theo ý y, có lẽ sẽ cứ giằng co tới tận lúc hừng đông như thế này.

Mà bây giờ không còn sớm nữa.

Tạ Tư Hành không nói được hay không, chỉ nhấc chân đi qua, bưng bát canh giải rượu đặt ở đầu giường: “Uống hết cái này đi đã.”

Ngự Hàn không nói nhiều, nhận lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó lật úp lại, chứng minh cho Tạ Tư Hành thấy: “Không thừa một giọt!”

Xuyên qua động tác này, Tạ Tư Hành như thấy Ngự Hàn lúc uống rượu, có lẽ cũng hào sảng thoải mái như thế này.

Khóe môi hắn nhếch lên: “Ừ.”

Ngự Hàn ngửa đầu, còn đang chờ động tác tiếp theo của Tạ Tư Hành, hắn lại đến bên kia giường, vén chăn lên nằm vào dưới cái nhìn chằm chằm của y.

Giường hơi lún xuống, Ngự Hàn thấy Tạ Tư Hành không ngỗ ngược với mình nữa mới mỉm cười: “Xem như anh thức thời.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”

“Ừm.”

Tạ Tư Hành vươn tay tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen, chỉ có một khoảng trăng bạc rọi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu sáng một vùng nho nhỏ.

Ngự Hàn cũng chui vào ổ chăn chiếm vị trí thuộc về mình.

Có lẽ y đã cố gắng gượng chờ Tạ Tư Hành tắm xong đi ra, cực kỳ buồn ngủ, cho nên vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Thật ra Tạ Tư Hành không hề buồn ngủ, có lẽ vì thói quen duy trì tỉnh táo ở nơi lạ, bình thường hắn ra ngoài đều rất khó ngủ.

Cho nên bây giờ dù hắn đã từ từ nhắm mắt, thế nhưng trong đầu vẫn sắp xếp lại thông tin nắm bắt ngày hôm nay.

Đối với hắn, thông tin hôm nay lấy được từ Ngự Hàn có thể khiến hắn càng hiểu rõ y hơn.

Dù trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi ngờ về quá khứ của y, nhưng Tạ Tư Hành cho rằng chỉ cần thêm một thời gian nữa hắn sẽ tìm ra đáp án.

Có lẽ được hơi thở đều đều của Ngự Hàn lây lan, hoặc có lẽ bầu không khí lúc này quá tĩnh lặng khiến hắn không hề cảnh giác, Tạ Tư Hành bỗng cảm thấy bối rối.

Hắn không khỏi nhích lại gần Ngự Hàn, lại cố gắng giữ khoảng cách với y, nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi ấm phát ra từ trên thân người nọ.

Lúc mí mắt Tạ Tư Hành sập xuống, sắp chìm vào giấc ngủ, hắn nghe thấy tiếng sột soạt.

Đúng lúc này, một cái chân đột nhiên vượt qua ranh giới nửa giường đạp mạnh vào hắn.

Tạ Tư Hành: “…?”

***

Đêm đó Ngự Hàn nằm mơ.

Trong mơ y vẫn còn ở đại lục Phích Lịch, từ một thiếu niên nghèo túng không có gì trở thành Thiên Đế Ngự Hàn xưng bá một phương.

Mười bước giết một, vẫy vùng nghìn dặm!

Y hiên ngang tùy ý, cầm kiếm rong ruổi, một người một kiếm khiến những kẻ khiêu chiến mình cúi đầu xưng thần, sống tự tại tiêu sái, không lúc nào không hướng về mục tiêu.

Trong lúc đi chinh chiến thiên hạ, thỉnh thoảng y sẽ bắt gặp Ma tộc làm việc ác, dùng sức mình một thân đại chiến ba trăm hiệp kịch liệt với toàn tộc bọn chúng, không chỉ thắng lợi áp đảo mà còn tiêu diệt sát khí Ma tộc! Được mọi người cung phụng làm anh hùng!

Tâm trạng Ngự Hàn rất tốt, hẹn bạn thân nâng chén ba ngày ba đêm trên đỉnh núi cho tới tận lúc say.

Lần say này kéo dài thật lâu, đủ cho y cưỡi ngựa xem hoa từng hồi ức thăng trầm của mình.

Cuối cùng rồi chính nghĩa sẽ xua tan tà ác, cũng như ánh sáng rực rỡ sẽ lóe lên.

Men say qua đi, sắc trời sáng tỏ, ánh nắng xuyên qua khe hở tầng mây chiếu lên mặt y mang đến hơi nóng khó tả.

Mi mắt khẽ rung mấy lần, Ngự Hàn nâng tay muốn che đi mặt trời chói mắt nhưng vẫn không được.

Y hậm hực trở mình, trong lúc buồn ngủ chợt cảm giác bên người như có động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kéo rèm, ánh mặt trời chói mắt lập tức biến mất.

Ngự Hàn rất hài lòng, sau đó mơ màng hỏi: “Lương Âm, mấy giờ rồi?”

Không có ai trả lời, bầu không khí cũng yên lặng theo, một giọng nói lạnh lùng chợt vọng từ trên đầu xuống.

“Lương Âm là ai?”

Nghe thấy âm thanh này, suy nghĩ vốn còn đình trệ của Ngự Hàn lập tức tỉnh táo, lộn một cái ngồi dậy, va phải ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm như hồ băng của gã đàn ông.

Tạ Tư Hành mặc áo choàng tắm của khách sạn, cơ thể đứng bên giường như ngọn núi lớn, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm y.

Ngự Hàn thoáng khựng lại: “Không có gì, một người bạn mà thôi.”

Ngự Hàn không nói rõ, nhưng ánh mắt Tạ Tư Hành lại càng sâu thêm.

Có thể khiến Ngự Hàn gọi tên đầu tiên sau khi tỉnh dậy thì không phải chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.

Chẳng qua Tạ Tư Hành không hỏi nhiều, quay mặt đi thản nhiên nói: “Dậy rồi thì đi ăn sáng đi.”

“Ừ.” Ngự Hàn ngáp một cái, lúc đang định xuống giường, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Đoạn ký ức đêm hôm qua trong đầu là y được Ngôn Sở và phục vụ dìu vào phòng, không có chút ký ức nào về Tạ Tư Hành.

Sao Tạ Tư Hành lại tới đây?

Tạ Tư Hành cười lạnh: “Giờ mới hỏi câu này hình như hơi muộn thì phải?”

“Muộn ư?” Ngự Hàn khẽ lẩm bẩm, tay chống mép giường chuẩn bị đi xuống, đột nhiên sờ phải vị trí trống không bên cạnh.

Hơi ấm còn vương trong ổ chăn, có vẻ vừa rời đi không lâu.

Ngự Hàn ngạc nhiên, đây không phải là chỗ y vừa nằm, vậy cũng chỉ có…

Y ngẩng đầu, nghe giọng như phát hiện bí mật kinh thiên động địa: “Được lắm, cuối cùng cũng bị tôi tóm gáy!”

Tạ Tư Hành khó hiểu ngước lên: “Cái gì?”

Ngự Hàn mỉm cười: “Không được tôi đồng ý mà dám trộm leo lên giường tôi?”

Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý của Ngự Hàn, nở nụ cười lạnh lẽo: “Ngự Hàn, em cố ý à?”

Lúc này đến lượt Ngự Hàn khó hiểu, y cau mày hỏi: “Ý anh là gì? Muốn chống chế?”

Tạ Tư Hành mặt vô cảm: “Tối qua là ai nhất định phải bày tỏ lòng áy náy, mời tôi chung chăn chung gối, sau đó nửa đêm đá tôi xuống giường ba lần không tỉnh lại?”

“Không biết.” Ngự Hàn lắc đầu chắc nịch, tự tin nói: “Nhưng nhất định người này không phải là tôi.”

Long Ngạo Thiên một thân chính khí như y lúc đi ngủ cũng rất ngay thẳng, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Ngự Hàn nghĩ một lát, lập tức hiểu ra, nói: “Anh đang bịa chuyện đúng không? Không cần đâu, tôi không trách anh.”

Không phải chỉ ngủ chung một bữa thôi à, anh em cây khế với nhau không cần xa lạ như thế.

Thấy vẻ mặt Tạ Tư Hành không tốt lắm, Ngự Hàn còn tưởng hắn chột dạ vì bị mình nhìn thấu suy nghĩ, cho nên an ủi: “Hồi trước tôi uống say còn từng ngủ chung với bảy tám người anh em, tập mãi thành quen.”

“… Bảy tám người?”

Dường như rất khó để tưởng tượng ra cảnh đó, mặt Tạ Tư Hành cứng đờ.

Ngự Hàn: “Ừm ừm.”

Tạ Tư Hành mím môi, ánh mắt tĩnh mịch quan sát y như đang dò xét nét mặt, xác nhận rốt cuộc y có nói dối hay không.

Nhưng biểu cảm Ngự Hàn quá thẳng thắn, hắn không tìm thấy chút dấu vết ngụy trang.

“Em…” Tạ Tư Hành ngoài ý muốn nhướng mày: “Không nhớ gì cả?”

Ngự Hàn tỏ ra ham học hỏi: “Theo ý của anh, tôi nên nhớ gì?”

Tạ Tư Hành: “…”

Có lẽ Tạ Tư Hành bị Ngự Hàn chọc giận tới bật cười, sắc mặt đen trầm đáng sợ, nhưng hắn lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Dù sao những chỗ đáng lên án của Ngự Hàn quá nhiều, một hai câu không thể nói rõ được.

Đêm qua từ lần đầu bị Ngự Hàn đá xuống, Tạ Tư Hành đã không còn buồn ngủ nữa, gần như trợn mắt chờ đến sáng.

Mà tên đầu sỏ lại ngủ ngon giấc cả đêm, vừa tỉnh dậy đã gọi tên người khác, còn chất vấn mình vì sao không được đồng ý đã leo lên giường y.

“Được lắm.” Tạ Tư Hành nghiến răng: “Tốt nhất cả đời này em đừng nhớ lại.”

Tạ Tư Hành nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Qua mấy giây sau, âm thanh bực bội của hắn lại vọng vào: “Ra đây ăn cơm.”

Ngự Hàn quẹt mũi, không thể hiểu nổi cơn giận của Tạ Tư Hành.

Thôi bỏ đi, đàn ông cũng có mấy ngày như vậy, y tốt bụng khoan dụng, tha thứ cho lối bất kính của Tạ Tư Hành một lần cũng không có gì quá đáng.

Tạ Tư Hành đi rồi, trong phòng yên tĩnh trở lại, hệ thống mới xuất hiện, cẩn thận nói: [Ký chủ, có khi nào Tạ Tư Hành đang nói thật không?]

Ngự Hàn nhíu mày: “Không thể nào.”

Ngự Hàn nói như chém đinh chặt sắt, hệ thống không đành lòng để y mơ màng không biết gì, cho nên kể lại việc y dằn vặt Tạ Tư Hành đêm qua.

Nói xong câu cuối, âm điệu của hệ thống có thể mô tả bằng mấy chữ đau đớn không thôi.

Hệ thống sẽ không lừa Ngự Hàn, lần này Ngự Hàn đã tin hơn phân nửa.

Ngự Hàn: “Vậy sao đêm qua cậu không gọi tôi dậy?”

Hệ thống mệt mỏi nói: [Ký chủ tưởng tôi không thử à?] 

Nó gào khàn cả giọng, Ngự Hàn không nghe, nó đau đớn che cái mặt mo, Ngự Hàn cũng không thấy.

Ngự Hàn: “…”

Hình như đây là vấn đề của y thật, nhưng y làm gì biết cơ thể này uống say dễ vỡ như thế, trước kia y đều ngàn chén không say đấy được chưa?

Mà Ngự Hàn đã hình thành thói quen duy trì cảnh giác cao độ trong lúc ngủ, đề phòng kẻ địch bất ngờ đánh lén bất cứ lúc nào, hành động vô thức khắc sâu vào tâm lý gần như đã trở thành một phần của y, cho nên sẽ không biến mất dù đổi cơ thể.

Vì vậy cũng không phải không có khả năng Tạ Tư Hành chạm vào rồi bị y phản kích.

Ngự Hàn càng nghĩ càng hợp lý, lập tức hiểu ngay vì sao Tạ Tư Hành tức giận như vậy.

Nếu đổi lại là y, y cũng không nhịn nổi.

Nghĩ đến đây, Ngự Hàn bèn đi ra khỏi phòng.

Tạ Tư Hành đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía y gọi điện thoại.

Ánh sáng ngoài cửa sổ khắc họa cơ thể mạnh mẽ rắn rỏi của hắn, áo choàng tắm màu trắng thắt eo để lộ vai rộng eo hẹp hình tam giác ngược, bắp chân bên dưới thon dài rắn chắc, là dáng người đáng mơ ước trong mắt bất kỳ ai.

Ngự Hàn khoát tay, thầm nghĩ cùng lắm cũng chỉ được thế, không phải đêm qua còn bị y nhẹ nhàng đ3 xuốngà.

Không hổ là Ngự Hàn – nhân viên hàng đầu phái Long Ngạo Thiên!

Dường như nhận ra ánh mắt sau lưng, Tạ Tư Hành quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua.

Hai người nhìn nhau, Tạ Tư Hành cúp điện thoại, đi về phía y.

“Đi ăn gì đi.”

“Được.”

Bộ quần áo mặc đêm qua dính mùi rượu nồng nặc nên không mặc đi được nữa, Tạ Tư Hành đã gọi cho Trịnh Tư Niên tới cửa hàng gần đây mua hai bộ đồ đưa tới.

Trước khi Trịnh Tư Niên đến, bọn họ ăn sáng ngay trong phòng khách sạn,

Bữa sáng Tạ Tư Hành đặt trước rất phong phú, nhưng vì để chăm sóc cho dạ dày sau buổi rượu điên cuồng của Ngự Hàn nên phần lớn đều là đồ ăn thanh đạm.

Ngự Hàn khá ngon miệng, ăn không hề ít, chỉ có Tạ Tư Hành nhạt miệng, động đũa mấy lần đã đặt bát xuống.

Chờ Ngự Hàn ăn xong, Tạ Tư Hành mới thản nhiên nói: “Tôi đã hẹn với bên bệnh viện rồi, lát nữa tài xế sẽ đưa chúng ta qua đó.”

Ngự Hàn sửng sốt, không nhịn được nhìn lướt qua th4n dưới Tạ Tư Hành, ngạc nhiên nói: “Không thể nào?!”

Chỉ mới đá một cái thôi mà, sao lại có vấn đề rồi?

Nếu là vậy thật thì y mắc tội lớn rồi, đây là tôn nghiêm của đàn ông đấy.

Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành đầy thương hại.

Để ý Ngự Hàn vừa nhìn vào đâu, đồng thời còn tỏ ý gì đó, Tạ Tư Hành đen mặt, nhẫn nhịn cất tiếng: “… Ngự Hàn!”

Ngự Hàn trấn an: “Ừ, tôi đây.”

Nói cho cùng chuyện này vẫn là trách nhiệm của Ngự Hàn, thân là một Long Ngạo Thiên có trách nhiệm, y sẽ không làm ngơ.

Ít nhất cũng phải tìm cách để Tạ Tư Hành hồi phục.

Tạ Tư Hành nghiến răng: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kia, tôi không sao.”

Ba chữ sau cùng gần như rít qua kẽ răng.

Ngự Hàn gật đầu: “Được được được, tôi biết mà.”

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn nâng tay nhấn lên ấn đường đau nhức.

Em thì biết đếch gì.

“Tôi hẹn với bên bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho em.” Tạ Tư Hành kiên nhẫn giải thích: “Đêm qua em uống quá nhiều rượu, phải đi kiểm tra xem dạ dày có bị gì không.”

Đã đến nước này, Ngự Hàn sao có thể từ chối, chiều chuộng nói: “Được, tôi đi là được, anh cũng đừng căng thẳng.”

Tạ Tư Hành: “…”