Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 74



Cùng lúc đó, Ngự Hàn đang chuẩn bị hưởng thụ chiếc bể bơi mới cóng gần vườn hoa trong nhà mình.

Diện tích của bể bơi rất lớn, lại nhờ trước đó Trịnh Tư Niên gọi người đến tẩy rửa nên chỉ cần bơm nước vào là có thể thỏa thích xuống bơi lội.

Trước đây Ngự Hàn lên trời xuống biển không gì không làm được, đương nhiên việc bơi lội không làm khó nổi y, cho nên y vừa nhìn thấy bể bơi kia đã không thể kiềm nén được cơn kích động.

Lên trời không được, xuống biển cũng khó, nhưng xuống nước lại không thành vấn đề với y.

Vì vậy Ngự Hàn vừa vào nhà đã bơm đầy nước vào bể, chuẩn bị bơi một hồi cho thỏa thích.

Trước kia ở biệt thự họ Tạ cũng có bể bơi lớn gấp mấy lần, nhưng không biết vì sao lại bị bỏ hoang đã lâu.

Vì không ai dùng nên chú Vương quản gia không cho người tới quét dọn thường xuyên, dần trở nên hoang phế.

Lúc ở đó Ngự Hàn lười huy động nhân lực đi dọn dẹp, cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ có sẵn bể bơi bày trước mắt y, huống gì ở đây không có người khác, y quyết định thử một lần.

Ngự Hàn hành động rất nhanh, quyết định đâu ra đó, y lên mạng đặt một số đồ bơi cần thiết, gửi chuyển phát nhanh tới tận nhà cho y.

Trong lúc chờ đợi Ngự Hàn rảnh tay không biết làm gì, y nghĩ một lát, mở ghi âm định nghe lại một lần.

Mặc dù bây giờ y đã nắm rõ thông tin về Tạ Tư Hành trong lòng bàn tay, nhưng ôn chắc cái cũ mới dễ học cái mới nên phải thường xuyên lấy ra ôn tập, lúc đối phó sẽ không bị rối loạn, xuất hiện tình trạng đêm hôm đó.

Nghĩ tới chuyện đêm ấy, Ngự Hàn lập tức nhíu chặt mày.

Rất bất hợp lý.

Y đã dùng trí thông minh lẫn EQ xuất sắc của mình để phân tích rõ chuyện Tạ Tư Hành thích y, hắn thích quân tử có một không hai hiếm có như y là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, không cần phải nghi ngờ, cũng không cần quá ngạc nhiên.

Nhưng đêm đó khi Tạ Tư Hành bóp mặt mình, dù ngay lúc ấy y không thấy có gì không đúng, nhưng về sau nghĩ lại, cảm giác bất ổn càng lúc càng sâu.

Từ trước tới nay Ngự Hàn có khả năng đứng trước ngọn núi đang sụp đổ vẫn bình thản như không, nhưng hôm đó chỉ bị Tạ Tư Hành chạm một cái, y đột nhiên cảm thấy cực kỳ vi diệu, mấy hôm nay cũng thường nhớ tới, sau đó càng trở nên hoang mang hơn.

Nếu nói là tức giận thì cũng không hẳn, nhưng Ngự Hàn không thể lý giải thêm được nữa, cho nên y cứ xử lý theo cách nhất quán của mình, muốn chơi Tạ Tư Hành một vố.

Ngã ở đâu đứng lên ở đó.

Trước khi Ngự Hàn làm rõ những suy nghĩ khác thường, y quyết định vẫn tiến hành theo kế hoạch: Rời xa nhà họ Tạ, cẩn thận nghĩ lại.

Chỉ cần không thấy khuôn mặt của Tạ Tư Hành, không bị bên ngoài quấy rầy, y có thể bình tâm suy nghĩ thật kỹ.

Ghi âm vừa được bật lên, Ngự Hàn đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng chuyển phát nhanh đã đến nhà mình nên nhấn tạm dừng ghi âm, đi qua mở cửa.

Cánh cửa mở ra, gương mặt lạnh lùng của gã đàn ông lồ lộ.

Thấy là Tạ Tư Hành, Ngự Hàn bất ngờ nhướng mày.

Xem ra quân sư Trịnh đã bại trận dưới tay Tạ Tư Hành, tiếc cho anh ta là một đại tướng, sớm biết thế đã xúi giục thêm mấy câu.

Ngự Hàn cũng không cho rằng một Trịnh Tư Niên có thể cản Tạ Tư Hành lại, sớm muộn gì Tạ Tư Hành cũng sẽ biết chuyện này, chỉ là không ngờ hắn tìm tới nhanh như vậy.

Ngự Hàn nhìn thẳng hắn, tay đặt trên tay nắm cửa, không mảy may rời ra: “Giám đốc Tạ tới chơi à?”

“Đương nhiên.” Tạ Tư Hành cong môi, nở nụ cười như có như không: “Đến xem giám đốc Ngự nhân lúc tôi không có mặt chạy đi lén lút câu mất thư ký của tôi ở một mình trong nhà này thế nào.”

Ngự Hàn mỉm cười: “Cũng không tệ lắm, ngủ rất ngon, anh thì sao?”

Tạ Tư Hành cũng cười: “Bình thường, nhưng biết giám đốc Ngự ngủ ngon là tôi yên tâm rồi.”

Dù hai người đều mỉm cười lễ phép, trông cực kỳ hòa hợp, nhưng thật ra trong mắt đang cuộn lên bóng kiếm tia đao, gió tanh mưa máu, trong lúc nhìn nhau đã đọ không dưới ba trăm chiêu.

Dù vậy vẫn chưa phân thắng bại.

Trong lòng bọn họ đồng thời lóe lên một suy nghĩ: Đáng ghét, xem thường y rồi.

Ngự Hàn không ngờ Tạ Tư Hành về nước nhanh như vậy, còn Tạ Tư Hành thì không ngờ Ngự Hàn thản nhiên tới thế, cũng không hề có ý định giải thích.

Tạ Tư Hành đứng ngoài cửa, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ trắng ngần của Ngự Hàn, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Hai hôm nay hắn gần như không ngủ, vì muốn quay về sớm gặp Ngự Hàn nên lặn lội chạy gấp, kết quả vừa về, tin đầu tiên nghe được lại là Ngự Hàn chuyển ra khỏi nhà mình, đương nhiên không thể không nói phức tạp.

Hắn im lặng một lát, nói khẽ: “Muốn tránh mặt tôi?”

“Nực cười, sao thế được?” Trong giọng cười nhạo của Ngự Hàn mang theo khinh thường nồng nặc.

Ngự Hàn dù chết cũng sẽ không tránh né bất cứ kẻ nào.

Tạ Tư Hành cong môi: “Thế vì sao giám đốc Ngự lại cản cửa không cho tôi vào?”

“…”

Ngự Hàn híp mắt, đứng chặn lối ra vào cửa, đang nghĩ nên đáp trả hành vi khiêu khích của Tạ Tư Hành như thế nào, một giọng nói yếu ớt gần đó chen ngang: “À này, ai là anh Ngự?”

Hai người dừng tranh đấu, cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người nói là một người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát màu cam, thấy hai người đang giằng co đột nhiên đều nhìn mình, nhân viên chuyển phát cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại, nhỏ giọng nói vội: “Ở đây có một đơn chuyển phát nhanh, mời ký nhận.”

“À, của tôi.” Ngự Hàn vươn tay nhận lấy, ký con chữ rồng bay phượng múa lên trên đơn hàng.

Nhân viên chuyển phát nhanh muốn khen cũng không dám, đưa xong chạy biến, trong bóng lưng hoảng hốt xen lẫn vẻ e dè.

Ngự Hàn & Tạ Tư Hành: “…”

Lấy được thứ mình muốn, Ngự Hàn lười tiếp tục giằng co với Tạ Tư Hành, ôm bịch chuyển phát quay người vào nhà, chỉ bỏ lại một câu cảnh cáo: “Đây là khu vực riêng của tôi, không được nhìn ngó lung tung.”

Nghe thấy câu này, Tạ Tư Hành đứng ngoài cửa khẽ cười, ấn đường cũng giãn ra theo.

Không ngờ ý thức lãnh thổ lại mạnh tới thế.

Tạ Tư Hành cười xong lại thấy bất đắc dĩ, bởi vì hắn nhận ra chỉ cần là Ngự Hàn, mình sẽ không tức giận được.

Rõ ràng lúc vừa biết được chuyện này, tâm trạng của hắn còn rơi xuống đáy vực, nhưng sau khi thấy Ngự Hàn, tâm trạng ủ dột thoáng chốc phấn khởi lại.

Tạ Tư Hành đứng trước cửa vào một lát, sau đó mới kéo vali vào theo.

Ngự Hàn bỏ bịch đồ xuống bàn, rạch bao rồi quay lại nhìn Tạ Tư Hành sau lưng, lúc này mới phát hiện hắn còn mang theo vali.

“Tạ Tư Hành.” Ngự Hàn nhíu mày: “Anh định vào ở à?”

Tạ Tư Hành cúi đầu nhìn vali trong tay mình, lúc rời khỏi nhà họ Tạ quá vội nên quên bỏ lại.

“Không phải.” Hắn bình thản giải thích: “Mới xuống sân bay.”

Ngự Hàn ờ một tiếng, cũng không biết tin hay không.

Y tiếp tục bóc món hàng trong tay, không lâu sau lấy chiếc quần bơi mình mua ra, có cả kính bơi lẫn mũ bơi cộng thêm một cái phao bơi chưa bơm hơi.

Thấy những món đồ Ngự Hàn mua, Tạ Tư Hành im lặng một lát mới nói: “Muốn đi bơi à?”

Ngự Hàn: “Rõ ràng?”

Y nghiêng đầu, phát hiện Tạ Tư Hành đang nhìn chiếc quần bơi đốm báo của mình, mất hứng nói: “Thích thì tự mà mua.”

Có nhìn với ánh mắt mơ ước ấy lâu hơn, y cũng sẽ không chắp tay nhường nhịn.

Tạ Tư Hành: “…”

Tạ Tư Hành bật cười, bất đắc dĩ nói: “Ngự Hàn, em biết bây giờ là tháng mấy không?”

“Biết, anh không biết à?’ Ngự Hàn tỏ vẻ “Anh đi công tác phát ngốc rồi hả”, tự hạ mình chỉ bảo hắn: “Tháng mười một.”

Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y: “Thành phố bên cạnh đã bắt đầu đổ tuyết.”

Ngự Hàn không thèm quan tâm: “Không phải chỗ chúng ta chưa rơi à?”

Vừa hay hai hôm nay y còn đọc được bài báo về lợi ích khi bơi trong mùa đông, cảm thấy có thể thử xem sao.

Chuyện cường kiện cơ thể sao có thể thiếu phần y.

Không ai có thể thay đổi chuyện Ngự Hàn đã quyết, y cầm quần bơi đi thay, nhanh đến mức Tạ Tư Hành không kịp gọi y lại.

Thấy Ngự Hàn lách mình đi vào phòng thay quần áo, bờ môi cong lên của Tạ Tư Hành rũ xuống.

Được lắm, chờ đến lúc y bệnh sẽ biết hắn nói không sai.

Tạ Tư Hành nhìn phòng khách một vòng, cuối cùng chọn ngồi lên ghế sofa, vali thì để ngay cạnh chân.

Hắn không vội về, ít nhất phải làm rõ lý do Ngự Hàn chuyển ra ngoài.

Chờ Ngự Hàn thay xong đi ra, Tạ Tư Hành đang ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu, nghe thấy tiếng động mới giương mắt nhìn sang.

Lúc này Ngự Hàn đã cởi hết đồ dư thừa, thay vào chiếc quần bơi đốm báo mình mua.

Làn da lộ ra ngoài trắng muốt sáng lên dưới ánh nắng, phần cơ bụng và tay cũng cực kỳ cân đối, nhiều thêm chút khỏe khoắn, thiếu đi vẻ gầy gò.

Mà Ngự Hàn nằm giữa hai điều này, cơ thể ngập tràn tinh thần phấn chấn và khỏe mạnh nhưng vẫn còn hơi thở ngây ngô, cân đối xinh đẹp lại không mất đi sức mạnh, dù mặc kiểu quần bơi mang phong cách đặc sắc vẫn giữ nguyên thần thái của y.

Tạ Tư Hành cố gắng không cho đôi mắt của mình di chuyển xuống, nhưng dường như Ngự Hàn không nhận ra, còn chạy đến trước mặt hắn khoe khoang thành quả rèn luyện của mình.

Ngự Hàn vươn tay, để lộ hai khối cơ bắp hoàn hảo, đắc ý nói: “Sao hả?”

Thế này đã vừa ý anh chưa?

Mắt Tạ Tư Hành không nghiêng không lệch, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Cũng được.”

Hiển nhiên câu trả lời này không thỏa mãn Ngự Hàn.

Ngự Hàn chau mày, đang định nói chuyện, Tạ Tư Hành đã quay mặt đi không nhìn y nữa.

Nếu Ngự Hàn lại gần một chút hoặc đổi sang góc khác sẽ thấy ngay khuôn mặt ửng đỏ của hắn.

“Biết rồi, anh ghen tị với tôi chứ gì.”

Ngự Hàn không phát hiện ra sự khác thường của Tạ Tư Hành, ngược lại còn tìm cớ để giải thích hành vi nói một đàng làm một nẻo của hắn.

Tạ Tư Hành không trả lời, Ngự Hàn cũng không quan tâm nữa, quay người đi ra ngoài: “Anh muốn về nhà thì tùy, tôi nói trước, ở chỗ tôi không chứa chấp con chó con mèo.”

Con chó con mèo?

Tạ Tư Hành trầm ngâm về mấy từ ấy, biểu cảm thoáng khựng lại.

Lần đầu có người hình dung hắn như thế, vậy mà… khá thú vị.

Tạ Tư Hành đi theo sau Ngự Hàn, cảm xúc mờ ám trong lòng cũng dần lắng xuống, vì lo lắng cho người nào đó, hắn do dự mãi, cuối cùng quyết định đi nhìn thử xem sao.

Ít ra nếu có chuyện gì thật cũng có người đứng bên giúp đỡ.

Lúc này Ngự Hàn đã đến bên bể bơi, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Một tiếng trước Trịnh Tư Niên đã gửi cho y mấy chục tin cảnh báo, nói cho y biết Tạ Tư Hành đang đi tới chỗ y, chỉ có điều lúc đó Ngự Hàn không đọc tin nhắn nên lỡ mất lần tình báo quan trọng.

Chẳng qua cũng không phải chuyện gì lớn, Ngự Hàn nhắn lại “Đã biết” rồi chuẩn bị đặt di động bên bờ, thả người vào nước.

Nhưng không biết ngón tay quẹt vào đâu, bản ghi âm trước đó được phát ra.

“Sớm chiều ở chung, tôi và Tạ Tư Hành đã đồng lòng thề non hẹn biển, đời này tuyệt không tách rời, nhưng một ngày nào đó tôi phát hiện tất cả đều chỉ là dối trá…”

Ngự Hàn sửng sốt, nhấn vào nút tạm dừng.

Trước đó không để ý, chỉ kéo đến phần sau nghe, sao cả đoạn này cũng được lưu lại?

Ngự Hàn không quan tâm, đang định đặt di động xuống, giọng nói lạnh lùng của Tạ Tư Hành lọt vào tai: “Thề non hẹn biển?”

Ngự Hàn: “…”

Bóng lưng y cứng đờ, ngón tay chạm nhầm màn hình cảm ứng, đoạn ghi âm vừa mới tạm dừng lại bắt đầu phát tiếp.

“… Tôi cố gắng giữ lại tình cảm đã tan thành từng mảnh ấy, nhưng cuối cùng Tạ Tư Hành vẫn thay lòng đổi dạ, không chỉ vứt bỏ lời thề son sắt của chúng tôi mà còn công khai ra tay đánh tôi. Tôi không thể nhịn được nữa, quyết định liều chết với hắn một trận!”

Tạ Tư Hành đi đến trước mặt Ngự Hàn, cụp mắt nhìn bản ghi âm vẫn đang phát trong tay y, còn săn sóc nhấn tạm dừng thay y.

Bầu không khí lập tức chìm lắng, để lộ sự gượng gạo giữa bọn họ.

“Ngự Hàn.” Giọng Tạ Tư Hành ôn hòa, tiếng nói lại hơi trầm thấp: “Giải thích đi, thề non hẹn biển?”

“…”

Ngự Hàn không cho rằng lời này của mình có vấn đề gì, chỉ là vừa hay bị người trong cuộc nghe thấy, cho nên hơi ngượng mà thôi.

Y nói: “Thề cả đời này làm anh em tốt.”

Trong mắt y, đây chính là lời thề non hẹn biển không bao giờ vứt bỏ được.

Tạ Tư Hành gật đầu, dường như rất tán thành câu trả lời này, lại hỏi: “Vậy dối trá và thay lòng đổi dạ thì sao?”

Ngự Hàn nghiến răng, dường như rất tức giận vì hành vi đại nghịch bất đạo của Tạ Tư Hành: “… Tôi xem anh như anh em, anh lại lén thích tôi!”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc: “Câu hỏi cuối cùng, ra tay đánh em.”

Nếu cứ đội cái mũ này thì không phải chuyện đơn giản.

“Cái này à.” Ngự Hàn khẽ hất cằm: “Hôm đó anh dám bóp khuôn mặt đáng giá ngàn vàng của tôi ở quán bar!”

Tạ Tư Hành nhíu mày: “Nên em bảo tôi chờ là ám chỉ chuyển ra khỏi nhà chúng ta, sau đó đi cướp thư ký của tôi?”

Ngự Hàn gật đầu, không hề che giấu suy nghĩ của mình, chỉ thản nhiên nói: “Đây là trừng phạt dành cho phản đồ.”

Tạ Tư Hành tức muốn bật cười.

Chẳng trách Trịnh Tư Niên chọn quay đầu làm phản, có lý do thoái thác đổi trắng thay đen không biết trời đất là gì của Ngự Hàn, bị lừa cũng bình thường.

Hắn nhìn chằm chằm Ngự Hàn, trên mặt y vẫn mang theo vẻ đúng tình hợp lý.

Tạ Tư Hành không khỏi nhớ tới trên đường đến đây, hắn đã từng nghĩ tới vô số lý do Ngự Hàn dọn đi khỏi hắn.

Khả năng lớn nhất trong số đó chính là Ngự Hàn không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn, từ đó lựa chọn rời khỏi hắn, sau đó không còn liên quan gì nữa.

Nếu là vậy thật, Tạ Tư Hành cũng không biết đến lúc đó phản ứng của hắn sẽ ra sao, nhưng có thể suy ra chắc chắn hắn sẽ vì vậy mà mất ngủ.

Nhưng chân tướng của sự thật lại là Ngự Hàn muốn trừng trị hắn, chỉ thế mà thôi.

Tạ Tư Hành không biết lúc này hắn nên cảm thấy may mắn hay nên buồn vì mình lại dùng cái nhìn của người bình thường đi đối xử với người xuyên sách lạc quẻ từ hành động đến suy nghĩ.

“Sao không nói gì, nhận ra lỗi của mình rồi à?” Ngự Hàn nhìn thẳng vào mắt Tạ Tư Hành, khẽ chau mày: “Nếu biết sai, vậy phiền anh nhường đường một lát, tôi muốn xuống nước.”

Bể bơi của y đã đợi y lâu lắm rồi.

Nhưng không chờ Ngự Hàn đẩy Tạ Tư Hành đứng trước mặt, một đôi tay nóng hừng hực đã bắt lấy phần hông y, ngăn cản động tác xuống nước của y.

Không có quần áo ngăn cách, cảm giác cháy bỏng ấy lập tức lan ra các giác quan.

Lòng bàn tay Tạ Tư Hành thả lỏng nhưng lại không thả người, nóng đến mức khiến trái y tim hoảng hốt.

Ngự Hàn: “?”

Y ngẩng đầu, đang định hỏi Tạ Tư Hành có ý gì, người đứng trước y lại khẽ thở dài.

Tạ Tư Hành lẩm bẩm: “Tôi biết lỗi rồi, tha cho tôi được không?”

Ngự Hàn thoáng khựng lại.

Bóng đêm rất tối, nhưng mấy ngọn đèn leo lét trong vườn hoa đủ cho y thấy rõ biểu cảm lúc này của Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn y, đôi con ngươi đen như mực phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ càng để lộ đáy mắt sâu hút, nóng cháy, còn mang theo vẻ kiên định không thể lay động.

Không biết vì sao nhịp tim của Ngự Hàn bỗng đập nhanh, một lát sau, y tò mò hỏi: “Vậy anh chịu thay đổi không?”

Tạ Tư Hành: “Không thay đổi.”

Ngự Hàn: “… Cút.”

Y dùng sức hất mạnh bàn tay Tạ Tư Hành đặt trên hông.

Nhưng sau lưng Tạ Tư Hành là bể bơi, hắn không hề đề phòng cơn xô đẩy như xả giận của Ngự Hàn.

Âm thanh rơi xuống nước vang lên thật to.