Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 92



Hai người trong văn phòng cũng nghe được tiếng đóng cửa, bọn họ nhìn nhau, phát hiện vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, lập tức dừng lại.

Trong mắt Tạ Tư Hành vẫn còn tình nồng chưa tán, lơ đễnh nhìn thoáng qua cửa, lại bị Ngự Hàn kéo về.

Ngự Hàn mỉm cười, đầu ngón tay xoa nhẹ lên chỗ bị rách da của Tạ Tư Hành, cười tà nói: “Bây giờ biết sợ chưa?”

Lúc đặt y lên giá sách hôn không phải như vậy.

“…”

Tạ Tư Hành cười khẽ: “Tôi sợ?”

Nếu không phải đang lo lát nữa Ngự Hàn còn đi gặp khách, hắn sẽ để lại dấu vết đánh dấu trên người Ngự Hàn.

Chẳng qua hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nỡ làm hại tới hình tượng y trước mặt người ngoài.

Tay hắn nhẹ nhàng phác họa sườn mặt Ngự Hàn, đáy mắt mang theo nóng bỏng chưa tiêu hết như muốn hòa tan người trước mắt.

Ngự Hàn cũng học theo hắn, lấy tay vỗ vỗ mặt hắn, phong lưu tùy ý: “Tôi phải làm việc.”

Ý đuổi người không thể rõ ràng hơn.

Tạ Tư Hành cười: “Ừ, vậy tôi nhảy cửa sổ hay nấp dưới bàn em?”

Ngự Hàn nhướng mày: “Ý của anh là chúng ta vừa lén lút thân mật à?”

“Không phải ý của giám đốc Ngự là vậy à?” Tạ Tư Hành bật cười, vu0t ve mặt y: “Không sao, tôi không để ý đâu.”

Tạ Tư Hành chỉ lo nghĩ cho Ngự Hàn, dù bị đối xử không công bằng tới đâu vẫn nhận ngay không phản kháng, phối với khuôn mặt vui vẻ và khóe miệng rách da, còn có chiếc cà vạt vừa bị Ngự Hàn kéo xệch dưới cổ khiến Ngự Hàn bỗng có cảm giác mình đang bao nuôi Tạ Tư Hành.

Cũng có thể xem như trải nghiệm mới lạ.

Ngự Hàn híp mắt, đôi con ngươi ánh lên vẻ nghiền ngẫm, tay nắm chặt cà vạt Tạ Tư Hành kéo xuống, hôn lên môi hắn một cái.

Lúc lui lại, y nhìn dấu răng kia, hài lòng nói: “Cân rồi đấy.”

Tạ Tư Hành bị hành động này của y làm cho ngơ ngẩn, sau đó lại cười: “Tan làm gặp.”

“Ừ, đi thôi.” Ngự Hàn dứt lời lại ra lệnh: “Không mướn anh nhảy cửa sổ, đi cửa chính.”

Thân làm người của y, không cần phải lén lút.

Tạ Tư Hành cười nói: “Ừ.”

Hắn nâng tay sửa lại chiếc cà vạt lệch, một tay đút túi, mở cửa đi ra ngoài.

Phó Nhàn và Tần Châu Mục bên ngoài đang chờ để đi vào văn phòng Ngự Hàn, chợt nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.

Cả hai nhìn qua, người đàn ông mặc vest đi giày da thần thái lạnh nhạt, đôi mắt thâm trầm, khuôn mặt sắc bén cũng lạnh lùng theo, sau khi thấy bọn họ thì nhếch môi, động tới phần da nho nhỏ bị xé rách.

Phó Nhàn vừa kinh vừa sợ, trước mắt nhanh chóng hiện lên hình ảnh hai bóng người quấn lấy nhau lúc vừa mở cửa.

Anh ta không khỏi căm hận giám đốc Ngự lọt vào hang sói, trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Giám đốc Tạ chuẩn bị đi à?”

“Ừ.” Tạ Tư Hành nhìn nụ cười tươi tắn như hoa xuân của Phó Nhàn, nói: “Tan làm sẽ tới tiếp.”

Phó Nhàn: “…”

Dù giọng điệu của Tạ Tư Hành vẫn bình thản như không, nhưng anh ta bỗng nghe được vẻ đắc ý xen lẫn trong đó.

“Giám đốc Tạ đi thong thả.” Tần Châu Mục cười lễ phép, chủ động chào hỏi với Tạ Tư Hành.

Ánh mắt Tạ Tư Hành lướt từ Phó Nhàn chuyển qua Tần Châu Mục, sau đó ừ đáp lời.

Hắn không chần chừ nữa, rảo bước rời khỏi đây.

Tạ Tư Hành đi rồi, đám Phó Nhàn không cần chờ trong phòng họp nữa, anh ta dẫn Tần Châu Mục đi vào phòng làm việc.

Lúc này Ngự Hàn đã chỉnh trang lại xong xuôi, lần nữa đi vào trạng thái làm việc, bàn những chuyện đêm qua chưa nói xong với Tần Châu Mục.

Phó Nhàn đứng bên cạnh trộm quan sát Ngự Hàn, ánh mắt như có như không đảo qua nửa sườn mặt y.

Được lắm, xem như Tạ Tư Hành vẫn còn tính người, không chà đạp giám đốc Ngự quá mức, bằng không thư ký Phó là người đầu tiên phản đối!

Ở đây không có chuyện của mình, Phó Nhàn rời khỏi văn phòng, cầm điện thoại giận dữ gửi tin nhắn cho Tạ Tư Hành.

Phó Nhàn: [Lúc cậu ra khỏi công ty có đeo khẩu trang không?]

Anh ta không muốn Tạ Tư Hành mang chiếc miệng rách kia đi rêu rao khắp nơi.

Tạ Tư Hành: [Lúc tới không đeo, lúc về sao phải đeo?]

Tạ Tư Hành: [Giấu đầu lòi đuôi]

Phó Nhàn cạn lời: [… Sao vừa rồi giám đốc Ngự không cắn chết cậu luôn đi]

Tạ Tư Hành: [Ừ, sao cậu biết suýt nữa em ấy cắn chết tôi?]

Phó Nhàn: […]

Phó Nhàn: [Cẩn thận tôi tung sự tích của cậu vào trong nhóm đấy!]

Tạ Tư Hành cười khẩy, trả lời: [Mong còn không được]

Phó Nhàn: […]

Tức chết!!

***

Tâm trạng Tạ Tư Hành không tệ, khó có lúc nói thêm mấy câu với Phó Nhàn.

Ngón tay nhấn vào “Ngự Đế xuất chinh”, quả nhiên bên trong đang bàn tán về hắn.

[Hoàng hậu đi rồi, có ai bấm giờ không, anh ta ngồi trong văn phòng giám đốc Ngự bao lâu?]

[Ba tiếng lẻ năm phút, giữa chừng giám đốc Ngự có ra ngoài đi họp, hoàng hậu chăn đơn gối chiếc ba mươi phút, tổng cộng giám đốc Ngự và hoàng hậu ở chung khoảng hai tiếng ba mươi lăm phút]

[Tính gì mà kỹ thế, lầu trên là thư ký Phó à?]

[Đừng có dí tui, chẳng lẽ trọng điểm không phải là lúc hoàng hậu ra về bị rách miệng à?]

[Nà ní?!]

[Tôi đi nhà xí, không thấy gì hết, chết tiệt!]

[Đệt mợ, giám đốc Ngự mạnh mẽ quá ựa ựa]

[Hu hu hu càng lúc càng yêu giám đốc Ngự]

Nhìn tin nhắn trong nhóm chat, Tạ Tư Hành bật cười.

Đúng là rất mạnh, cắn hắn tới mức bây giờ nói chuyện đau cả lưỡi lẫn miệng.

“Đến công ty rồi thưa cậu.” Tài xế ghế trước lễ phép nhắc nhở.

Tạ Tư Hành nâng mắt, không đọc nhóm chat nữa, cất điện thoại xuống xe.

Vừa đi vào trong công ty, Trịnh Tư Niên đón hắn lập tức chú ý tới vết thương bên khóe miệng.

Miệng vết thương này vốn không rõ ràng, nhưng khuôn mặt Tạ Tư Hành quá nổi bật, một vết thương đột nhiên xuất hiện khiến người ta không khỏi để mắt.

Nhưng nếu nói là ảnh hưởng tới sự hài hòa trên khuôn mặt thì không phải, ngược lại còn tăng thêm vẻ bí ẩn, hòa với khí chất lạnh lùng trên người hắn sẽ hình thành cảm giác cuốn hút đầy mâu thuẫn.

Trịnh Tư Niên ngạc nhiên: “Giám đốc Ngự, miệng anh bị sao vậy…”

Tạ Tư Hành khẽ nhếch mép, nhanh chân đi vào văn phòng: “Không có gì.”

Chẳng qua là bị con sói non hung dữ nào đó cắn mà thôi.

“Những chuyện giao cho cậu đã hoàn thành hết chưa?”

“Rồi ạ.” Trịnh Tư Niên nói: “Phòng ăn đã đặt sẵn, lúc anh và giám đốc Ngự tới sẽ gọn gàng sạch sẽ.”

Tầng cao nhất của nhà hàng này rất khó đặt trước, từ quá trình phục vụ đến đầu bếp đều phải đạt trình độ cao nhất cả nước, hầu như đặt trước cả năm có khi còn không được, lại càng không phải bàn về giá cả, một lần đặt bàn phải tốn đến bảy con số.

Vừa hay Tạ Tư Hành có chút quan hệ với chủ nhà hàng, cho nên mới có thể đặt liên tiếp hai lần ở đây.

Phòng ăn tọa lạc ở tòa nhà cao nhất giữa thành phố A, vị trí địa lý tuyệt hảo, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm lên đèn của thành phố A, Tạ Tư Hành đoán chắc hẳn Ngự Hàn sẽ thích.

Về phần gọn gàng sạch sẽ, tất nhiên là vì Tạ Tư Hành thích thanh tịnh, không muốn có người làm phiền khoảng thời gian riêng giữa hắn và Ngự Hàn.

Tạ Tư Hành hài lòng gật đầu, lại thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trịnh Tư Niên: “Còn chuyện gì nữa?”

Trịnh Tư Niên nói: “Lúc tôi đặt phòng có gặp được cậu chủ nhà họ Văn, hình như cậu ấy cũng muốn đặt vào hôm nay.”

Nghe thấy cậu chủ nhà họ Văn, Tạ Tư Hành nhướng mày.

Hắn biết cậu chủ nhà họ Văn, dù không làm ăn qua lại với nhà họ Tạ nhưng trước đây Tạ Tư Hành đã từng quen biết với cụ Văn, đó là người trầm ổn có học thức, ấn tượng hắn dành cho ông không tệ.

“Phòng ăn đã được chúng ta đặt trước, có vẻ cậu Văn rất sốt ruột, nhờ tôi hỏi anh có thể nhường cơ hội này cho cậu ta không, cậu ta bằng lòng trả gấp ba.”

Trịnh Tư Niên quan sát sắc mặt Tạ Tư Hành, hắn vẫn bình thản như không, đến cả lông mày cũng không hề dao động.

Có lẽ người bình thường sẽ đồng ý, nhưng Tạ Tư Hành không thiếu tiền, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm mấy triệu lẻ.

Trịnh Tư Niên lập tức hiểu ra: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ từ chối.”

Sau khi Trịnh Tư Niên rời đi, Tạ Tư Hành cầm di động lên nhìn thoáng qua.

Hắn đến công ty lâu vậy rồi vẫn chưa thấy Ngự Hàn hỏi han gì.

Tạ Tư Hành mỉm cười, đúng là người xuyên sách vô lương tâm.

Tạ Tư Hành: [Tôi tới công ty rồi]

Nếu Ngự Hàn không gửi cho hắn, vậy thì hắn chủ động chút cũng được.

Mười mấy phút sau Ngự Hàn mới trả lời: [Ờ, biết rồi]

Ngự Hàn: [Tôi vừa họp xong, đang bảo Phó Nhàn tiễn giám đốc Tần rời khỏi công ty]

Tạ Tư Hành mỉm cười, vươn tay định trả lời, Trịnh Tư Niên lại gõ cửa.

“Tổng giám đốc, cậu Văn vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi nếu không thể vào sảnh nhà ăn thì có thể thuê căn phòng phía ngoài không.”

Tạ Tư Hành chau mày, Trịnh Tư Niên lại nói thêm: “Cậu Văn nói có quen biết giám đốc Ngự, là bạn của cậu ấy.”

Bạn của Ngự Hàn?

Lời đến miệng bị nuốt ngược, Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Vậy thì đồng ý đi.”

Chỉ là phòng ăn bên ngoài mà thôi, chắc sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ, không nói là giữ mặt mũi cho nhà họ Văn hay không, nếu đã là bạn Ngự Hàn thì nên đồng ý.

Trịnh Tư Niên gật đầu, trong lòng thầm than quả nhiên chỉ cần nhắc đến giám đốc Ngự, tổng giám đốc của anh ta sẽ hòa hoãn hơn hẳn.

Nếu anh ta nhắc đến giám đốc Ngự, liệu tổng giám đốc có tăng lương cho anh ta không?

***

Sau khi nói chuyện với Tần Châu Mục xong, Ngự Hàn giao cho Phó Nhàn tiễn người rời khỏi công ty.

Y ngồi trong công ty đến lúc tan làm, nhận điện thoại Tạ Tư Hành gọi tới.

Âm thanh trầm ổn của hắn vọng ra khỏi ống nghe, mang theo vẻ dịu dàng: “Đang làm việc à?”

“Vừa xong rồi.” Ngự Hàn miễn cưỡng đứng dậy, đi đến gần cửa sổ sát đất, ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống: “Anh tới rồi à?”

Giọng Tạ Tư Hành mang theo ý cười: “Ừ, em đứng sang bên trái cửa sổ một chút, sát cạnh giá sách nhìn xuống sẽ thấy tôi.”

“Ai muốn thấy anh.” Ngự Hàn lầu bầu là thế, nhưng y vẫn dịch sang trái một bước theo ý Tạ Tư Hành.

Cơ thể cao lớn đứng bên cạnh xe, vẫn là bộ vest mặc lúc rời đi sáng nay, nhưng dường như lại có gì đó khang khác.

Ánh chiều tà chạng vạng tối bọc quanh người hắn một lớp viền vàng, ôm sát cơ thể hoàn mỹ và khuôn mặt góc cạnh, vào khoảnh khắc Ngự Hàn nhìn xuống, hắn như cảm nhận được, một tay cầm di động ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chạm nhau giữa không trung, dù biết Tạ Tư Hành không nhìn thấy mình nhưng nhịp tim Ngự Hàn vẫn bất ngờ hẫng một nhịp.

“Nhìn thấy tôi chưa?”

Âm thanh từ tính lọt vào tai, Ngự Hàn đè chặt tâm tư rối loạn, nói: “Không thấy.”

Tạ Tư Hành vẫn cười: “Thế thì tiếc quá… Em xuống đây đi.”

Ngự Hàn: “Ừm.”

Y cúp điện thoại, hít sâu một hơi rồi rời khỏi phòng làm việc.

Đi đến cổng Thịnh Cảnh, từ xa đã nhìn thấy Tạ Tư Hành.

Y đi qua, nhịn không được tò mò hỏi: “Sao anh biết đứng đó có thể nhìn thấy anh?”

Tạ Tư Hành: “Hôm nay tôi đứng trong văn phòng em quan sát một chút.”

Ngự Hàn: “… Sao anh hay quan sát mấy thứ vặt vãnh thế.”

Tạ Tư Hành cười cười, không giải thích mà mở cửa xe cho y: “Lên xe đi.”

Ngự Hàn hừ nhẹ, thuận thế ngồi lên xe.

Tài xế không có mặt, Tạ Tư Hành tự đánh xe đến, hắn thấy Ngự Hàn đã ngồi lên ghế phó lái thì đóng cửa xe lại, còn mình đi vòng qua ghế lái.

Kỹ thuật lái xe của Tạ Tư Hành rất khá, đi đường rất suôn sẻ.

Nhà ăn cách Thịnh Cảnh khá xa, lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi mới tới.

Tạ Tư Hành vừa đỗ xe đã nghe thấy Ngự Hàn đe dọa: “Ngồi xe lâu như vậy, nếu không được ăn thì anh chết chắc.”

“Ừ.” Tạ Tư Hành cười nói: “Thế để tôi mở cửa xe giúp giám đốc Ngự tạ tội được không?”

Ngự Hàn: “Tôi tự có tay.”

Y tháo đai an toàn trên người rồi nhảy xuống xe.

Tạ Tư Hành mỉm cười, sau đó cũng đi xuống.

Từ bãi đỗ xe dưới đất đến chiếc thang máy chạy lên tầng cao nhất, Ngự Hàn nhìn sô tòa nhà dần tăng lên, cuối cùng dừng ở tầng thứ bốn mươi lăm.

“Đi thôi.” Tạ Tư Hành bắt lấy bàn tay rủ bên người của Ngự Hàn, nắm chặt vào lòng bàn tay, nói khẽ: “Đến rồi.”

Ngự Hàn nhướng mày, không có ý kiến gì về hành động nắm lấy tay mình.

Ngự Hàn được Tạ Tư Hành nắm tay đi ra khỏi thang máy, lười biếng liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

Trước khi đi vào phòng ăn còn đi qua một đài ngắm cảnh ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp kính thủy tinh trong suốt, vừa không cản tầm mắt vừa mang tính an toàn.

Nhìn từ trên cao xuống có thể quan sát sắc thu hơn nửa thành phố A, thậm chí còn rung động hơn lúc ngắm cảnh trên vòng quay nhiều.

Lúc này đêm đã rủ màn, đủ loại ánh đèn neon như con rồng kéo dài đáp xuống bầu trời, hòa làm một thể với ngân hà tinh không, tất cả đều lọt vào mắt Ngự Hàn.

Trên trời dưới đất đều dễ như trở bàn tay.

Đúng như Tạ Tư Hành đoán, quả thật Ngự Hàn rất thích.

Y đứng sau lớp kính thủy tinh nhìn ngắm bên ngoài rất lâu, trông như đang nghiền ngẫm.

Tạ Tư Hành đứng sau y, nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ,” Ngự Hàn quay lại, nghiêm túc nói: “Nhảy từ nơi cao như thế này xuống phải mất bao lâu để chạm tới mặt đất.”

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn chầm chậm cất tiếng: “Không ngờ giám đốc Ngự còn có thú vui như vậy.”

Ngự Hàn: “Anh có biết việc học là việc cả đời không?”

Tạ Tư Hành nắm chặt tay, kéo y tới bên người: “Tôi chỉ biết có người vừa than đói trên xe.”

Ngự Hàn hừ cười, chết cũng không nhận người kia là y.

Y đứng bên đài thủy tinh quan sát một lát mới theo Tạ Tư Hành đi vào phòng ăn.

Mà sau khi đi vào, Ngự Hàn mới nhận ra: “Tại sao không có người?”

Theo lý mà nói ở nơi đẹp như vậy hẳn phải đông người mới đúng, nhưng từ lúc y ra khỏi thang máy tới giờ, trừ nhân viên phục vụ trong nhà ăn ra thì không có khách hàng nào.

Tạ Tư Hành cười cười, không nhắc tới chuyện mình dùng tiền mua chỗ: “Không biết, chắc là do chúng ta tới sớm.”

Ngự Hàn không hề nghi ngờ, đồ ăn vừa lên bàn, y chỉ còn nhớ mình tới ăn cơm.

Phòng ăn ở đây quả không phụ danh tiếng, các món ăn ngon hơn hẳn bất cứ nhà hàng nào Ngự Hàn từng ăn trước đó.

Mà điều càng khiến Ngự Hàn hài lòng hơn cả chính là đầu bếp trực tiếp phục vụ, trổ tài ngay trước mặt hai người, Ngự Hàn có thể vừa ăn vừa học lỏm tài nghệ từ đầu bếp.

Y lén thầm thì vào tai Tạ Tư Hành: “Tôi học được rồi, chờ lúc về sẽ nấu thử cho anh.”

Tạ Tư Hành mỉm cười: “Được.”

Cả hai đi ra khỏi phòng ăn mới phát hiện đài thủy tinh trống trải lúc vào đã thay đổi.

Dưới đất rải đầy cánh hoa hồng, cứ cách mấy bước sẽ có một ngọn nến uốn lượn thành hình trái tim khổng lồ, bầu không khí ngập tràn lãng mạn.

Mà trong đống hoa tươi với nến ấy có hai bóng người.

Người đàn ông quỳ một chân xuống đất, nắm lấy tay cô gái, dường như còn tròng gì đó vào tay cô.

Tạ Tư Hành chau mày, vừa thấy cảnh này, hắn đã đoán được ý định khi cậu chủ nhà họ Văn cố chấp mượn khoảng sân ở đây.

Chẳng trách lại sốt ruột như vậy.

Ngự Hàn không hiểu lắm, quay qua hỏi Tạ Tư hành: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Tạ Tư Hành: “Cầu hôn.”

Dứt lời, hơi thở của hắn cứng lại, trong đầu lóe lên suy nghĩ nào đó, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Mà Ngự Hàn nghe Tạ Tư Hành nói xong mới chợt nhận ra.

Trước đây y không chú ý tới yêu đương, tất nhiên cũng cho rằng những chuyện này cực kỳ phiền phức.

Y luôn nghĩ chỉ cần hai bên ưng ý nhau là được, những chuyện khác có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ngự Hàn không hứng thú với việc này lắm, nhìn một lát rồi thu mắt, đang định kéo Tạ Tư Hành đi xa, vừa quay lại đã thấy Tạ Tư Hành đang nhìn chằm chằm nơi đó không chớp mắt.

Khuôn mặt hắn đóng băng, lông mày cũng nhíu chặt, ánh mắt khóa cứng ở chỗ kia.

Ngự Hàn thoáng dừng lại, chẳng lẽ Tạ Tư Hành thích kiểu nghi thức như thế này?

Y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có phải mình cũng nên tổ chức cho Tạ Tư Hành hay không.