Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 30: Chương 30




Theo phân tích của Cố Vân Trạch, thứ hút máu lấy vận may của tôi là ba con "kim thiềm" kia.
Để Trương Hiển Minh có được những thứ như bây giờ, theo lý thuyết cho dù tôi không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Có thể sống đến bây giờ đều là nhờ huyết xà mỗi đêm ở bên tôi, để lại mùi trên người tôi, khiến mấy con cóc kia sợ hãi, không dám hút máu.
"Lúc đó có lẽ Trương Hiển Minh quá tuyệt vọng, muốn thử mọi cách đổi vận, em thì đi công tác mấy ngày, hắn đã chuẩn bị tất cả, chờ em về là thực hiện cùng lúc." Cố Vân Trạch cười lạnh, nhìn tôi, "Có bao nhiêu cách cầu tài hắn đều thử hết, dù gì cũng không cần máu của hắn, hắn không đau không ngứa không mất gì mà."
Bây giờ nghe tới Trương Hiển Minh, tôi liền tức giận.
Nếu Bạch Nguyên Trạm bảo vệ tôi, không làm chuyện xấu gì, tôi cũng nên báo đáp.

Việc cấp bách hiện giờ là giải cứu anh khởi Trương Hiển Minh và người phụ nữ kia.
Tôi nhìn Cố Vân Trạch, lập tức nói: "Nếu anh đã về rồi, bây giờ chúng ta đi tìm Trương Hiển Minh đòi mặt dây huyết xà kia đi."
"Không vội." Cố Vân Trạch nhìn tôi, đặc biệt là chú ý tới bụng tôi, ám chỉ, "Tối qua tự huyết xà tới, Trương Hiển Minh không xuất hiện, chứng minh sếp nữ kia đã phát hiện nên không để Trương Hiển Minh ra mặt.

Hiện tại muốn tìm cũng không tìm thấy.

Em nghỉ ngơi đi, chờ tới tối tự nhiên sẽ có người dẫn đường."
Nói rồi, Cố Vân Trạch ôm Tần Cầm đi trước.
Tôi căn bản không hiểu gì cả.

Sẽ có người dẫn đường?
Nhưng nếu Cố Vân Trạch đã nói chắc chắn như vậy, hơn nữa vừa chứng kiến việc cóc xuất hiện trong nước, tôi cũng yên tâm hơn.


Ăn cơm xong, tắm rửa một cái, tôi xin nghỉ, ngủ lại phòng khách nhà anh một trưa.
Quả nhiên như Cố Vân Trạch nói, tôi ngủ rất sâu, cảm giác bị quấn lấy cũng không xuất hiện.
Tới tối, Cố Vân Trạch bảo tôi mặc đồ thật đẹp, vẩy nước suốt khắp phòng, đứng ở nơi tối gọi tên Bạch Nguyên Trạm.
"Với họ, có thể nói cho em biết tên chính là sự tin tưởng lớn nhất.

Cho nên nếu anh ta không cho phép, em chỉ có thể gọi trong lòng, không được kêu ra tiếng, tránh cho người khác nghe thấy.

Dù là với anh hay với Tần Cầm đều không thể nói." Nói tới đây, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng, gằn từng chữ, "Tên đối với họ tương đương với tính mạng.

Em có thể đặt biệt danh, cho dù sau này dẫn anh ta tới gặp ba mẹ em cũng không được nói tên thật với họ, có biết không? Tránh việc họ vô tình để lộ để kẻ xấu lợi dụng."
"Gặp ba mẹ em làm gì?" Tôi bị thái độ nghiêm túc của Cố Vân Trạch dọa, vội nói, "Em không nói là được mà."
Nếu cái tên quan trọng như vậy, sao Bạch Nguyên Trạm lại nói tôi biết?
Cố Vân Trạch lại nhìn tôi đầy thâm ý, sau đó đi chuẩn bị.
Tôi đứng ở một góc không bật đèn, trong lòng thầm gọi tên Bạch Nguyên Trạm.
Cùng lúc đó tôi không khỏi nghi ngờ, không phải Bạch Nguyên Trạm nói bảo Cố Vân Trạch đưa tôi đi sao?
Tại sao anh ấy lại bảo tôi gọi Bạch Nguyên Trạm?
Tôi gọi một hồi, đột nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó lạnh, trơn, mềm cọ một chút, sau đó nghe giọng trầm của Bạch Nguyên Trạm truyền đến: "Gọi tôi đến giúp, tên hỗ trợ em đúng là giảo hoạt."
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới tiếng lục lạc, kế tiếp cửa phòng bị gõ hai cái.
Sau đó đèn mở, Cổ Vân Trạch ăn mặc chỉnh tề bước vào, chắp tay khom người với Bạch Nguyên Trạm: "Chào đại tiên, chuyện của Chu Di cảm ơn đại tiên."

"Việc này cần cậu cảm ơn ta à?" Bạch Nguyên Trạm liếc nhìn Cố Trạch, sau đó quay đầu tôi.
"Đúng là không cần cảm ơn." Cố Vân Trạch ho một tiếng, "Còn phải nhờ đại tiên dẫn đường."
Bạch Nguyên Trạm không nói nhảm, đưa tay về phía tôi.
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, Bạch Nguyên Trạm đã kéo tôi ra ngoài.
Có điều trước khi ra khỏi cửa, anh lại bảo tôi mang xấp 10.000 tệ sếp nữ kia đưa, nói là hữu dụng.
Tay anh ngoại trừ hơi lạnh, những thứ khác vẫn ổn.
Chúng tôi trực tiếp xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Cố Vân Trạch lái xe, tôi căn bản không có hội kháng cự đã bị Bạch Nguyên Trạm kéo đến hàng ghế sau.

Anh chỉ đường, chúng tôi liền xuất phát.
Bạch Nguyên Trạm yêu cầu tôi rải 10.000 tệ suốt chặng đường, khi đến nơi nhất định phải rải hết.
Tuy không biết lý do nhưng nghĩ đến khả năng số tiền này là do lấy vận may của người khác, tôi cũng không muốn giữ.
Thảo nào thời buổi này còn có người đi đưa tiền cho người khác.
Dọc đường, tôi vừa rải tiền ra ngoài cửa sổ xe, vừa lén quan sát Bạch Nguyên Trạm.
Có lẽ do hình người, tôi không còn sợ hãi.
Hơn nữa anh vẫn luôn nắm tay tôi, hình như cũng không có ý xấu.
Hiện tại mới cẩn thận nhìn anh, bộ đồ tuy đỏ rực như máu nhưng không hề hở hang, ngược lại còn tầng tầng lớp lớp như mặc rất nhiều thứ.
"Có thể thay đổi." Bạch Nguyên Trạm đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, "Sau này em thích cái gì, tôi sẽ mặc cái đó."
Tôi?

Đúng lúc Cố Vân Trạch chạy đến một ngã rẽ, Bạch Nguyên Trạm tiếp tục chỉ đường, rồi nói: "Chu Di một mực muốn lấy lại mặt dây nửa thân rắn của tôi nên Ngô Phương Vân cảnh giác giữ chân Trương Hiển Minh ở một căn nhà ở ngoại ô, vì thế tôi không thể khống chế Trương Hiển Minh xuất hiện.

Nhưng đêm nay cô ta phải ra ngoài dự tiệc, không ở bên, đây là cơ hội lấy về nửa mặt dây trên người Trương Hiển Minh." Nói tới đây, Bạch Nguyên Trạm nhìn Cố Vân Trạch, "Lát nữa để Chu Di đi tìm Trương Hiển Minh, việc lấy mặt dây bắt buộc phải do tự cô ấy làm.

Cậu ngồi dưới đề phòng Ngô Phương Vân về."
Cố Vân Trạch quay đầu nhìn chúng tôi, giơ tay đẩy mắt kính: "Người phụ nữ kia giữ phần đầu rắn đúng không? Cô ta là người nuôi rắn, chắc chắn lợi hại hơn Trương Hiển Minh, tôi sợ..."
"Hửm?" Không chờ Cố Vân Trạch nói hết câu, Bạch Nguyên Trạm quát một tiếng.
"Được rồi."
Tôi nghe thấy kế hoạch không có vấn đề gì, lại hỏi: "Thế ba con cóc hút máu em thì giải quyết sao đây?"
Bạch Nguyên Trạm nghiêng đầu nhìn tôi, nhíu mày, hình như đau lòng.
Cố Vân Trạch có vẻ bị câu hỏi của tôi làm nghẹn họng, chỉ nói: "Có Bạch Nguyên Trạm, mấy con cóc kia chỉ là cóc bình thường thôi."
Ngẫm lại cũng đúng, Bạch Nguyên Trạm chỉ để lại mùi tanh của rắn trên người tôi thôi cũng đủ dọa sợ ba con cóc kia.
Đến vùng ngoại ô, tôi cũng đã rải tiền xong, xe cuối cùng dừng trước một biệt thự.
Xung quanh biệt thự có bức tường bao vây, bên trong hình như không có ai.
Vừa đến đây, Bạch Nguyên Trạm liền thấy khó chịu: "Biệt thự của nhà họ Ngô này xây lên để nhằm vào tôi, tôi ở đây không thể giúp được gì, Trương Hiển Minh ở căn phòng bên tay trái lầu hai, tất cả cửa sổ đều bị khóa cứng từ bên ngoài."
Làm vậy để cầm tù Trương Hiển Minh, đề phòng hắn bỏ chạy.
"Lấy thứ này, có thể mở khóa." Bạch Nguyên Trạm chỉ tóc tôi, "Em chỉ cần đút vào ổ khóa là được."
Sau đó, anh nhẹ nhàng lấy một sợi tóc đen của tôi xuống.
Giống như nghĩ tới gì đó, đôi mắt thon dài híp lại, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cho tôi rồi biến mất.
Tôi cầm sợi tóc, nhìn Cố Vân Trạch ngồi trước lái xe và bức tường cao hơn một mét.
Trèo tường có thể cố gắng.
Nhưng bản lĩnh dùng tóc mở khóa hình như tôi chưa học thì phải.
"Trương Hiển Minh dùng tóc của em làm dây đeo mặt dây bằng máu kia, đại tiên huyết xà ở trong đó, em chỉ cần dùng tóc là được." Cố Vân Trạch nhìn tôi, "Chu Di, em có kho báu của riêng mình, đừng nghĩ tới đống bùn lầy kia nữa."

"Em biết rồi." Tôi tưởng anh nói việc ba con cóc lấy vận may của tôi.
Cố Vân Trạch thở dài, phất tay, ý bảo tôi mau đi.
Tôi sợ sợi tóc này đã được Bạch Nguyên Trạm làm phép, cho nên quấn vào ngón tay, đầu tiên leo lên xe của Cố Vân Trạch, sau đó từ đỉnh xe bám vào bức tường, mượn lực nhảy lên.
Nhưng tôi không ngờ bên trong bức tường là một cái rãnh sâu khoảng hai mét trồng rất nhiều cây xanh.
Dưới ánh đèn, ngay bên dưới chỗ đang đứng, tôi có thể thấy không dưới mười loài rắn độc có kiểu dáng khác nhau.
Rắn độc kiếm ăn vào ban đêm, có con bò lên cây, có con bò lang thang dưới đất.
Đừng nói có dám nhảy xuống khi thấy rắn không, cho dù tôi nhảy xuống, lỡ bị cắn thì sao?
Trong lúc còn chần chừ do dự, tôi lại nghe tiếng của Bạch Nguyên Trạm vang lên bên tai: "Chúng nó không dám cắn em đâu."
Trên người tôi có mùi của Bạch Nguyên Trạm, ngay cả ba con "kim thiềm" hút máu lấy vận may kia còn sợ, số rắn này hẳn cũng thế.
Tôi hạ quyết tâm, tay chống tường trực tiếp nhảy xuống.
Lúc nhỏ ở dưới quê với ông ba, tôi thường xuyên leo cây trèo tường, gần đây tuy sức khỏe không tốt nhưng việc nhảy xuống không thành vấn đề.
Có điều tiếng động hơi lớn, những con rắn độc kia lập tức quay đầu, nhe răng gầm nhẹ với tôi.
Nhưng ngay sau đó, chúng liền hoảng sợ, đầu cúi thật thấp, không dám động đậy, thậm chí có một số con lùi về lùm cây.
Thấy thế, biết Bạch Nguyên Trạm không gạt tôi, tôi vội bò ra khỏi cái rãnh sâu.
Căn biệt thự lớn như vậy mà không có ai trông coi.
Tôi cầm sợi tóc đến trước căn nhà, cứ có cảm giác không đáng tin lắm.
Nhưng khi sợi tóc đến gần ổ khóa liền như con rắn linh hoạt chui vào, kế tiếp, cánh cửa lặng lẽ mở ra.
Cảnh này giống hệt mỗi đêm Trương Hiển Minh vào phòng tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, theo vị trí Bạch Nguyên Trạm nói chạy thẳng tới căn phòng đóng cửa, vẫn dùng tóc để mở khóa.
Cửa mở, liền thấy Trương Hiển Minh ngồi trên sô pha cầm một ống hút rút máu, đút cho một con rắn nhỏ nuôi trong lòng.
Có điều lần này, hình như hắn dùng máu của chính mình!.