Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 47: Chương 47




Vì có đại sư và Mặc U, trong nhà không còn xảy ra việc lạ nữa.
Chỉ là tôi hơi mệt, tuy rằng đã xin nghỉ phép với công ty, nhưng buổi tối ở với Mặc U thật là...!Đâu chỉ nửa bước không rời, đều là được một bước lại tiến một bước!
Tiến rồi lại tiến!
Ngày thất đầu của Tống Vũ, đại sự ở nhà che chở gia đình tôi, còn tôi đi theo Mặc U tới nơi Tống Vũ tự sát, chờ kẻ làm yếm thắng đứng sau mẹ Tống Vũ xuất hiện.
Ba mẹ tuy rất lo nhưng vừa nhìn liền biết Mặc U là người khiến người ta an tâm, anh chỉ nói mấy câu, ba mẹ tôi lập tức đồng ý.
Đêm đó tôi quay về căn nhà kia, vốn tưởng Mặc U sẽ bày pháp đàn hoặc làm gì đó, nhưng anh lại kéo tôi ngồi trong vườn hoa Tống Vũ gặp chuyện, ôm tôi nằm trên ghế, còn nói có anh ở đây, không cần chuẩn bị gì cả, sau đó cả hai cùng ngắm sao trời.
Anh không phải người nói nhiều, nhưng mấy ngày ở chung, tôi phát hiện thật ra anh là người hết sức thoải mái, chẳng qua tính cách có hơi giống mèo, kiêu ngạo, dính người, có khi còn thích cắn.
Ban đêm ở vườn hoa có hơi lạnh, nhưng cơ thể Mặc U rất ấm, dựa vào người anh vô cùng sảng khoái.

Tôi đã dần chấp nhận sự thật, cho nên an tâm nằm trong lòng Mặc U.
Anh ôm tôi, luôn thích vỗ về lưng tôi như mèo, khiến tôi mới một hồi đã ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng gió lạnh rét gào, tôi giật mình tỉnh giấc.
"Đến rồi.


Em cứ ngủ tiếp đi, còn lại cứ để anh." Mặc U lật người, cẩn thận đắp chăn cho tôi, sau đó linh hoạt chui ra khỏi chăn.
Theo tiếng gió thổi, bên ngoài truyền đến tiếng cười ha ha quái dị của mẹ Tống Vũ.
Đi theo là một bóng người mặc đồ liệm, đột nhiên nhảy qua hàng rào cao hơn 1 mét.
Tôi sợ tới mức bật dậy, thiếu chút hét chói tai.
Đó rõ ràng là Tống Vũ đã chết, hắn đã chết bảy ngày rồi, cho dù mỗi ngày đều tiêm thuốc chống phân hủy, khuôn mặt vẫn là mặt của người chết, ánh mắt vốn tan rã trống rỗng hình như được thứ gì đó bịt kít.

Chắc là người của nhà xác tốn công trang điểm, đắp một lớp phấn thật dày.
Hắn vừa nhảy vào, mẹ Tống Vũ liền xuất hiện bên ngoài rao chắn, tay đang cầm thứ gì đó, cười ha ha với tôi: "Doãn Liên, linh miêu mà Tống Vũ sợ không ở đây, mày còn dám trở về? Mày đừng tưởng mình nói mấy câu là tao sẽ bỏ qua cho mày.

Muốn trách thì trách bát tự của mày quá tốt.

Kiếp này tao có lỗi với Tiểu Vũ, chỉ cần mày gả cho nó, kiếp sau nó sẽ hạnh phúc hơn.

Tao nhất định phải gả mày cho Tiểu Vũ bằng được, nhất định!"
Mẹ Tống Vũ điều khiến món đồ trong tay, thi thể của hắn lập tức xông về phía tôi.
Thật sự rất đáng sợ, mắt thấy hắn tới gần, Mặc U đứng cạnh ghế hừ nhẹ một tiếng, một bước đá ngã thi thể Tống Vũ xuống đất, nhấc chân giẫm lên ngực hắn.
Tống Vũ như cá lên bờ, tứ chi giãy giụa liên tục, muốn đứng dậy.
Mặc U giơ tay rút hơn mười cây đinh đóng trên đầu Tống Vũ ra, đảo mắt nhìn mẹ hắn đứng sau hàng rào: "Để khống chế thi thể cậu ta, bà thế mà lấy đinh ghim vào xác chết? Bà có biết làm vậy cậu ta đau đớn thế nào không hả?"
"Tao mặc kệ, kiếp này là tao hại nó, tao chỉ muốn kiếp sau nó tốt hơn thôi!" Mẹ Tống Vũ lụi hụi với đồ trong tay, định làm gì đó.
Mặc U hừ lạnh, nhìn tôi: "Lấy đinh ra rồi, cậu ta sẽ không cử động nữa, em gọi điện cho công an đi, anh đi tìm người kia."
Dứt lời, anh ném mấy cây đinh đi, phóng người nhảy lên tựa như linh miêu đuổi theo ra ngoài.
Sau khi bị rút đinh ra, thi thể Tống Vũ nằm yên dưới đất, không nhúc nhích.
Tôi không dám một mình đợi ở vườn hoa, vừa vội gọi báo công an vừa chạy vào nhà, khóa kỹ cửa sổ, sau đó gọi bảo vệ khu vực tới đây.

Bảo vệ tới trước, trực tiếp khống chế mẹ Tống Vũ, thấy sau nhà tôi xuất hiện một thi thể cũng hoảng sợ, vội gọi thêm vài người tới vây quanh.
Công an tới rất nhanh, hỏi tôi sao lại về, tôi không dám nói gì linh tinh, chỉ nói muốn quay về lấy đồ thì gặp chuyện này.
Vì chuyện của mẹ Tống Vũ, gia đình tôi đã báo công rất nhiều lần, lần này bọn họ gọi thẳng cho ba Tống Vũ, sau đó kêu nhà tang lễ đưa đi.
Khi ba Tống Vũ tới thoạt nhìn như già đi hơn mười tuổi, dù công an nói gì cũng gật đầu.
Xe của nhà tang lễ đưa thi thể của Tống Vũ đi, mẹ của Tống Vũ còn la hét liền bị áp giải vào xe cảnh sát.
Ba Tống Vũ vẫn không nói gì, thậm chí trực tiếp ký tên đồng ý hỏa táng.
Trò cười này cứ thế mà kết thúc, chờ mọi người giải tán, lúc lấy khẩu cung xong, công an hỏi tôi định về đâu.
Nghĩ đến Mặc U đuổi theo kẻ yếm thắng còn chưa về, tôi quyết định quay về căn nhà không may kia.
Mãi đến 5 giờ sáng, vẫn không thấy Mặc U đâu.

Tôi không biết nhiều về vu thuật, nhưng chỉ bằng một người giấy, mẹ Tống Vũ đã có thể khống chế mẹ tôi từ xa, khiến bà nổi điên như bị bệnh nặng.
Dùng mấy cây đinh có thể khống chế thi thể khiến Tống Vũ phải đuổi theo, người kia chắc chắn rất lợi hại.
Không biết Mặc U có đối phó được không, lòng tôi bắt đầu bồn chồn.
Cũng không biết Mặc U sẽ về đâu, thỉnh thoảng tôi mở cửa ra xem bên ngoài, dần dần là mở hết tất cả cửa sổ, thuận tiện cho anh trở về.
Mắt thấy mặt trời dần lên cao, tôi thật sự hoảng loạn, cầm di động, nghĩ nghĩ, định gọi điện cho đại sư.
Ngay lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, kế tiếp là tiếng của Tống Vũ từ phía sau truyền đến: "Doãn Liên."
Toàn thân tôi rét lạnh, đúng là âm hồn không tiêu tan mà!

Nắm chặt di động, tôi định quay lại đánh hắn.
Dù hắn là người hay quỷ, âm hồn cứ không tiêu tan thế này, tôi chỉ có thể làm được đến đó thôi!
Đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, Mặc U lộ vẻ không vui, hỏi: "Sao tay lạnh thế? Sợ à?"
Tôi quay đầu nhìn thấy nét lo lắng trên mặt anh, thở phào.
Anh quay về là tốt rồi, tốt rồi...
Sau đó tôi đảo mắt nhìn về phía Tống Vũ.
Không còn bộ dáng đáng sợ như trước, hắn đứng ở góc tối nhìn tôi và Mặc U, cười gật đầu: "Cảm ơn."
Tôi không biết hắn cảm ơn cái gì, cảm ơn tôi đã không đánh hắn à?
Có điều trời đã sáng hẳn, ánh nắng chiếu vào, Tống Vũ trực tiếp tan biến.
"Bị hắn dọa à? Biết thế anh đã không siêu độ cho hắn, để mặc linh hồn của hắn trôi nổi thêm mấy ngày nữa." Chờ hắn đi rồi, Mặc U ôm tôi vào lòng.
Tôi xoay người lại ôm chầm lấy anh, đầu tựa vào lồ ng ngực ấm áp, trầm giọng: "Anh còn không về, em sẽ đi nhờ đại sư bắt anh đấy!"
Mặc U cúi đầu cười: "Em ở đây, anh không về thì có thể đi đâu!".