Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 54: Chương 54




Nghe ba nói chuyện điện thoại, tôi không khỏi nhớ tới lời Lương Thiệu Văn từng nói, nếu không giao tôi cho Mạc Thiệu Văn, bố hắn thật sự sẽ chết.
Nhưng hiện giờ tôi đã cùng Mạc Thiệu Văn làm chuyện đó rồi, sao ông ấy vẫn chết?
Đang thắc mắc, tôi lại nghe ba tôi nói: "Còn một chuyện kỳ lạ nữa, khi nãy ba xem thẻ bệnh nhân của bệnh viện mới biết ba của Lương Thiệu Văn tên Lương Thiều Vấn, Thiều trong hoa thiều, Vấn trong vấn đề, phát âm tương tự con trai ông ấy."
Trước giờ hai bên gia đình gặp nhau đều gọi bằng họ, không hỏi tên cụ thể, ban đầu ba mẹ tôi gọi ba của Lương Thiệu Văn là ba Lương, thân hơn rồi thì gọi là lão Lương.
Có điều tên của gia đình họ sao lại giống nhau đến vậy?
Mạc Thiệu Văn, Lương Thiều Vấn, Lương Thiệu Văn...
Cứ như chỉ dùng hai từ cùng âm để gọi tên thôi...
Tôi chợt nhớ lại đêm canh giữ linh đường, trong mơ màng tôi luôn miệng gọi "Thiệu Văn".
Mẹ tôi đã không còn kiên nhẫn nghe những chuyện này, lập tức ngắt lời ba, nói: "Dù gì ông ấy cũng chết rồi, hai người trước giờ khá thân, ông đi tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng đi, nhân tiện lấy đồ của Dư Tâm ở bên nhà họ về, trong va li có đồ tôi nhét thêm cho Dư Tâm đấy."
Ba tôi gật đầu, bảo mẹ tôi đừng lo.
Tôi bước tới đẩy em trai mấy cái, hỏi: "Hôm qua mọi người xuống huyện hỏi được gì rồi?"
Đêm qua lúc tôi đi giữ linh đường, ba và em trai đã xuống huyện hỏi thăm, hình như nhà họ Lương đúng là có tục lệ nếu cô dâu mới cửa vào nhà khiến người thân qua đời thì phải để cô ấy đi giữ linh đường.

Nhưng cụ thể thế nào tôi chưa kịp hỏi họ.
Em trai hào hứng kể.
Người dân nói tổ tiên nhà họ Lương thời dân quốc không hề giàu có, chỉ có một ông bác sĩ chân đất dựa vào nghề bán thuốc để kiếm sống qua ngày.

Sau này hình như ông ta có được chút tiền, bèn thuê một khu đất định khai hoang trồng thuốc, dần dần phát triển rồi mua lại cả vùng núi đó, dù việc trồng thảo dược khó khăn đến đâu thì gia đình ông ta vẫn thu hoạch rất thuận lợi, việc làm ăn cũng nhờ thế mà phất lên như diều gặp gió.
"Nghe nói khu đất đó phong thủy tốt lắm, nhờ vậy nhà họ Lương mới phát tài nên sau này trở thành phần mộ tổ tiên nhà họ, chính là chỗ chị và Lương Thiệu Văn kết...!Khụ!" Nói tới đây, em tôi ho khan rồi mới tiếp tục, "Tục lệ nhà họ xưa giờ đều vậy, hôm tổ chức lễ cưới phải đi bái tế mộ tổ tiên, nếu cùng ngày có người chết thân chết thì phải để cô dâu mới một mình giữ linh đường, có người kể đêm giữ linh đường đó không xảy ra chuyện gì nữa nhưng người chết thì sống lại thật.

Mọi người trong huyện đều nói nhà họ Lương được tổ tiên phù hộ, con dâu hòa thuận với gia đình chồng, nhưng chuyện đăng ký kết hôn thì phải chờ đến khi sinh được con mới tính." Em tôi liếc nhìn tôi, "Nghĩa là phải xét nghiệm chứng minh gì đó, chị hiểu không?"

Nhà họ Lương sợ người không cùng huyết thống chiếm đoạt tài sản là chuyện thường tình, có điều nó vẫn khiến người ta phải thấy chạnh lòng.
Mà chuyện trong ngày kết hôn có người thân chết cũng quá kỳ lạ.
Trước đây chưa từng nghe kể có chuyện này.
Em trai tôi cũng thấy kỳ quặc: "Chuyện này em nghe từ mấy anh em đi nghe ngóng về kể lại, ban đầu em với ba không để tâm, chỉ nghĩ là chuyện lừa gạt thôi."
"Còn nữa à?"
Em trai gật đầu, nói nhỏ: "Vâng, cũng giống chuyện ba nói khi nãy, tên con trưởng nhà họ Lương đều phải tương tự nhau, nghe bảo người đầu tiên phát triển gia nghiệp nhà họ có tên này, vậy nên những người kế thừa đều phải lấy tên giống thế, hơn nữa chỉ khi con trưởng cưới vợ thì gia đình mới có người thân chết." Em trai cười khinh, "Đám anh em của em còn đùa nhà họ có tục lệ ngày cưới phải đi tế mộ tổ tiên là để tổ tiên nhà họ cưới vợ.

Nếu xảy ra chuyện, họ bắt cô dâu mới đi giữ linh đường một mình cả đêm, chẳng lẽ không sợ đêm đó xảy ra chuyện đại nghịch bất đạo gì à?"
Tôi nghe mà sững sờ, lập tức nhớ đến chuyện xảy ra với Mạc Thiệu Văn trong quan tài đêm đó.
Mới đầu Mạc Thiệu Văn không định làm gì tôi, nhưng hình như lá bùa mẹ chồng vẽ sau lưng tôi nóng lên, tôi rơi vào trạng thái mơ hồ mới thành ra như vậy.
Mẹ tôi nghe xong liền cau mày, đẩy em trai tôi ra: "Cả ngày giao du với những đứa không ra gì, bớt nói nhảm đi!"
Sau đó, bà lo lắng nhìn sang tôi.
Em trai cũng biết bản thân quá lời, bèn cười nói: "Chị, chị đừng sợ.

Em có người bạn học đạo thuật, nếu thật sự gặp chuyện xui xẻo này, em nhờ cậu ta xem giúp chị."
Có lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi gặp ma rồi.
Tôi trừng mắt nhìn em trai, nhưng đầu óc lại hỗn loạn, không nắm được trọng điểm.
Một đêm không ngủ, sáng hôm sau ba tôi mới về, kể là giúp nhà họ Lương liên hệ với nhà xe tang lễ đưa thi thể về, gia đình họ không muốn hỏa táng mà chôn ở mộ tổ tiên, còn nói ông ấy chết vào ngày xấu, phải để bảy ngày.
Nói chung suy nghĩ này dù cổ hủ nhưng đây là tục lệ nhà họ, vẫn nên tôn trọng.

Mọi người không để ý, nhưng tôi cứ có cảm giác bất an.

Mẹ tôi thấy sắc mặt tôi không ổn, nhưng hình như ba mẹ còn có việc, bảo em trai ở nhà với tôi, dặn tôi ngủ ở sô pha, sau đó nói em trai xin nghỉ phép một ngày, cứ ngồi đó chơi điện thoại, không được phép ra ngoài tụ tập với đám bạn không ra gì kia.
Mệt mỏi cả đêm, tôi uống một ly sữa nóng rồi nằm xuống sô pha, em trai cứ luyên thuyên mãi, nói nó dương khí nặng, sức lực dồi dào, có thể giúp tôi ổn định tinh thần.
Có lẽ do ánh mặt trời đã ló dạng, tôi không còn quá sợ hãi nữa, thầm tự an ủi có lẽ do bản thân nghĩ nhiều nên cứ thế thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại nghe tiếng có ai gõ cửa, còn loáng thoáng gọi: "Dư Tâm...!Dư Tâm..."
Em trai đang chơi game, vừa chơi vừa hét vọng ra bên ngoài: "Ai đó?" Rồi nó xỏ dép đi về phía cửa.
Tôi còn mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe tiếng Mạc Thiệu Văn ghé sát bên tai tôi thì thầm: "Đừng để em trai em mở cửa!"
Nghe vậy tôi giật mình tỉnh lại, ngồi dậy nói: "Đừng mở cửa."
Em trai còn đang cầm di động, bị tôi hét đến mức giật mình nhảy dựng lên.
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vang lên liên tục, từng tiếng từng tiếng, không nhanh không chậm, như thể...!Đang gõ mõ.
Mỗi một tiếng gõ, hình như lại có một giọng nói âm trầm gọi tên tôi: "Dư Tâm...!Dư Tâm..."
Em tôi lo lắng: "Chẳng lẽ lại là Lương Thiệu Văn tới gây chuyện?"
Không, cảm giác tiếng gõ cửa rất yếu ớt.
Tôi nhìn ra ban công, ánh nắng chan hòa, sau đó không để tâm nữa, nghĩ rằng ban ngày ban mặt thì sao có ma được.
Nếu là Lương Thiệu Văn, tôi cũng rất muốn nói chuyện thẳng thắn với anh ta, cứ vướng mãi vào rắc rối này cũng chẳng có ích lợi gì.
Nghĩ vậy tôi bèn đi đến cạnh em trai, nghe tiếng gõ cửa "ầm ầm" kỳ lạ bên ngoài.
Ma xủi quỷ khiến, tôi đưa tay gạt mắt mèo trên cửa, thứ hầu như bình thường rất ít khi dùng tới, rồi nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy có một chiếc ô màu đen rất lớn chắn ở cửa, không thể nhìn thấy ai.
Nhìn từ mắt mèo, tôi có cảm giác ai đó đang cầm ô giơ cao lên từ từ.
Kế đến tôi liền thấy dưới cái ô kia là một gương mặt xanh mét như xác chết, hai mắt đục ngầu đang trợn mắt nhìn vào đây.
Cánh tay cứng đờ không ngừng đập vào cửa, còn có thứ gì đó mắc kẹt trong miệng khiến tiếng kêu trở nên không rõ ràng.
Ông ta là ba của Lương Thiệu Văn!

Tôi sợ hãi hét lên, vội lùi lại.
Em trai bị tiếng hét của tôi dọa sợ, vội hỏi: "Chị sao thế?"
Tôi chỉ ra cửa, thở hổn hển: "Ba của Lương Thiệu Văn tới tìm chị!"
"Cái gì?" Em trai tôi không tin, vội ghé đến mắt mèo xem thử, lập tức bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, "Đây...!Đây..."
"Lấy điện thoại...!Gọi cho bảo vệ..." Tôi lắp bắp.
Em trai tôi cũng hoảng loạn, vừa gọi điện vừa nhìn qua mắt mèo để chắc chắn ông ta còn ở bên ngoài.
Khi đầu dây bên kia bắt máy, thằng em trai bình thường rất gan dạ của tôi cũng sợ mức run cầm cầm.
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.
Bảo vệ nghe nói có người chết đang đứng bên ngoài nhà tôi còn gõ cửa, cho rằng em trai tôi lừa họ, phải đợi nó gào lên, bọn họ mới kêu hai người tới xem thử.
Tôi sợ hãi thu mình vào một góc, không biết phải làm gì.
Em trai nhìn tôi, run rẩy nói: "Chị đừng sợ, có lẽ người nhà họ Lương lại dựng vở kịch giả chết để dọa chị thôi, đợi bảo vệ lên sẽ không sao nữa." Rồi nó lại lấy di động ra, "Để em gọi điện hỏi bạn xem."
Nhưng tay cầm điện thoại của nó cứ run liên hồi, nó có rất nhiều bạn, lục tìm danh bạ nửa ngày vẫn không tìm được số của người học đạo thuật kia.
Tôi nghe bên ngoài có tiếng thang máy đi lên, sau đó là tiếng hét của bảo vệ cùng âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.
Kế tiếp là tiếng bảo vệ gõ cửa, hét lớn: "Chủ nhà có ở bên trong không? Chủ nhà có ở bên trong không?"
Nghe giọng đó cứ như sắp khóc đến nơi rồi!
Em trai nhìn vào mắt mèo, sau đó quay lại kể tôi nghe: "Là bảo vệ, xác chết và ô đều ngã xuống đất rồi.

Chị cứ ở trong nhà đừng đi đâu cả, em ra ngoài xử lý, chị gọi điện cho ba mẹ đi."
Tôi vội kéo em trai lại, bò tới chỗ mắt mèo nhìn ra ngoài thử thì thấy hai bảo vệ đang cầm gậy đập cửa.

Thi thể của ba Lương Thiệu Văn nằm dưới đất, cái ô màu đen cũng rơi bên cửa.
Bảo vệ sợ tới mức mặt mày tái mét, hận không thể tông cửa chạy vào.
Tôi vốn tưởng chuyện tâm linh thế này đợi bảo vệ chạy lên ba của Lương Thiệu Văn sẽ biết mất, không ngờ thi thể của ông ta lại nằm ngay bên ngoài.
Em trai tôi mở cửa, nói bảo vệ mau kéo xác chết đi, nhưng bọn họ nào dám, chỉ đành gọi công an.
Lúc bố mẹ tôi về, vừa thấy liền gọi cho Lương Thiệu Văn, bảo nhà họ tới đưa thi thể đi.

Trong nhà trở nên hỗn loạn, mẹ tôi chăm chăm bảo vệ tôi, không cho tôi ra ngoài.
Công an tới lấy lời khai rồi kiểm tra camera an ninh nhưng không phát hiện chi tiết khác thường nào cả.
Lương Thiệu Văn và chú hắn tới, hình như còn có mấy người trong gia đình, tất cả đều nói không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sáng nay rõ ràng thi thể đã được lên xe nhà tang lễ do ba tôi liên hệ, kết quả lúc xuống xe lại không thấy đâu, tài xế lái xe cũng sợ chết khiếp.
Nhà họ Lương còn đang tìm thì nhận được điện thoại nói thi thể ở nhà tôi.
Công an lại lấy lời khai của họ, cùng lúc đó mẹ tôi tức giận nhắc lại việc hủy bỏ hôn lễ, tranh chấp kiểu này dù gì cũng phải nói rõ, hơn nữa lại không có bằng chứng chứng minh gia đình bên kia cố ý đưa thi thể tới trước cửa nhà tôi, cuối cùng phải liên hệ với phía nhà tang lễ cho xe tới lần nữa.
Ba tôi không yên lòng, do vậy đi theo nhà họ Lương đưa thi thể đi, nhân tiện lấy đồ của tôi còn để ở bên đó về.
Lúc tiễn công an, Lương Thiệu Văn nói với tôi: "Em bắt buộc phải quay về, nếu không ba anh sẽ lại tới tìm em.

Dư Tâm, anh thật sự không biết đêm đó ở linh đường sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Anh tưởng sẽ giống những lần trước, chỉ trông chừng một đêm là ổn.

Anh không biết chuyện lại đi tới nước này..."
Rõ ràng hắn biết gì đó, nhưng cứ úp úp mở mở không chịu thừa nhận.
"Nói nhiều cũng vô ích, hoặc là anh kể rõ đầu đuôi sự việc, hoặc là anh về đi." Tinh thần của tôi đã đến cực hạn, tôi cứ có cảm giác chuyện kỳ dị nhà họ mỗi lúc một nhiều.
Nhưng Lương Thiệu Văn lại rất gấp gáp, kéo tay tôi: "Nếu em không về với anh, ba anh sẽ lại tới tìm em, chú anh có thể cũng sẽ chết, anh cũng..."
Tôi định hất tay ra thì Lương Thiệu Văn đột nhiên hét lớn, bàn tay nắm lấy tay tôi phát ra tiếng "tách" nhỏ, đau đớn tới mặt mày đều nhăn nhó.
Giây tiếp theo, tôi nghe bên cạnh truyền tới tiếng của Mạc Thiệu Văn: "Là nhà họ Lương cậu tham lam vô độ.

Tôi đã nói rồi, chỉ cần tìm được cô ấy, tôi sẽ đi cùng cô ấy.

Các cậu lại ảo tưởng giam cầm cô ấy ở lại nhà mình để bảo vệ của cải nhà cậu đời đời sung túc!".