Long Phụng Sum Vầy

Chương 18



Dù chưa biết bà Thảnh có lừa hay giấu giếm mình thêm chuyện gì nữa hay không, dù chưa biết bố mình có thật ở trên Đà Lạt hay không, nhưng trong Huy vẫn có 1 nửa dòng máu của mẹ, hiện tại bây giờ cậu chỉ là chưa chấp nhận được thôi bởi vì nghèo mà mẹ cậu đã bỏ cậu đi xa mười mấy năm.

“Tiếng chuông ip” nhưng không phải của Huy mà là của anh Thắng ngồi cạnh bên Huy. Thắng nghe luôn ở bàn ăn, không nói gì nhiều nhặn, chỉ có ừ, ừ rồi có thật là như vậy không nọ kia.

- Bà chủ. Theo Lân nói thì bên Long Phụng sẽ cho mở cuộc họp báo với nội dung hạ bệ tập đoàn Phương Đông ạ. Và ngày hôm đó cũng là ngày 1/8 sinh nhật thiếu gia tập đoàn.

- Hay lắm. Tập đoàn Phương Đông đó cũng có ngày phá sản. Làm ăn thất đức quá mà.

- Dạ vâng ạ. Làm ăn trên thương trường đúng là nên cạnh tranh, nhưng tập đoàn Phương Đông đó cũng tham lam quá rồi. Dự án S92, xây dựng khu đô thị phức hợp dành cho giới thừa tiền của Phương Đông cũng đã nằm trong tay cậu thiếu gia đó ạ thưa bà chủ.

Huy ăn cơm trắng với thịt bò xào hành tây, nói rằng:

- Dự án đó tôi có xem trên điện thoại rồi, cuộc họp báo đó diễn ra cũng khá quy mô và hoành tráng. Long Phụng sẽ cần lời giải thích cho chuyện này đấy.

Đúng là như vậy đấy, nếu cho mở cuộc họp báo cũng ở Nha Trang và nội dung của cuộc họp báo đó vẫn là dự án S92 thì Long Phụng sẽ mệt mỏi giải thích với cánh nhà báo đấy.

- Huy à. Mẹ muốn cho con đi học lại. Trước đây ở cô nhi viện, con có được học chữ không?

- Có. Thực ra thì tôi và các bạn cũng như anh chị được thầy dạy cho cái chữ, từ lớp 1 cho tới hết lớp 9. Nhưng vì muốn khám phá thế giới bên ngoài cho nên tôi đã trèo tường thoát khỏi cô nhi viện, cứ đi thẳng về phía hướng mà bà đã đi vào năm đó.

Vậy là con trai bà đã học hết cấp 2 rồi đấy, lúc nãy thì điện thoại của Thắng bây giờ thì tới điện thoại của Huy đổ chuông, 1 số lạ đấy.

- Tôi xin lỗi.

- Ừ.

Huy đứng dậy rồi đi ra chỗ khác nghe máy, đầu dây bên kia là ông Tuấn. Ông Tuấn muốn gặp lại Huy trước khi đi về Quảng Ninh, ông muốn hỏi mẹ mình cho ra nhẽ tất cả, lí do vì sao lại tìm gặp Thương để nhờ Thương vay tiền, tại sao lại không có nói với ông Tuấn 1 lời nào. Và Huy ngạc nhiên lắm rằng ông Tuấn gọi Huy là con rồi xưng bố, trong khi 2 người không có máu mủ ruột già gì với nhau.

- Nếu chú gọi cháu là con trai rồi... Thì chú ở Hà Nội thêm 1 vài hôm nữa được không, cho qua ngày 1/8, có được không vậy? Còn chuyện mẹ của chú làm ra... tới thứ 7 tuần này cháu và băng Sáu lì sẽ về Quảng Ninh, chú có muốn đi cùng với cháu hay không? Cháu muốn chú kể cho cháu nghe về chú và bà Thương trước kia.

- Được. Bố sẽ ở đây tới thứ 7, bố sẽ về Quảng Ninh cùng con và ông Sáu lì. Con đã ăn chưa, con đang ở tiệm cầm đồ phải không? Bố muốn 2 bố con mình ăn trưa với nhau 1 bữa.

- Ờ... thực ra... thực ra thì cháu đang ăn ở bò tơ quán Mộc, với bà Thảnh.

Nói tới đây ông Tuấn liền cúp máy, Huy cũng biết mà, mối hận thù bà Thành bên trong ông Tuấn rất cao, không có kém gì Huy hận bà vì đã bỏ rơi mình. Nhưng suy cho cùng, những gì Huy có bây giờ, quần áo đẹp, giày mới, phụ kiện, tất cả đều do bà Thảnh mang lại. Bà vì Huy mà cũng sắp chuyển trường cho Minh Dương để 2 anh em gần gũi nhau. Huy nên tha thứ cho bà rồi.

- Ông Tuấn có gọi cho tôi, và nói rằng ông sẽ về lại Quảng Ninh.

- Vậy à. Thế để mẹ...

Huy đưa tay ra chặn và Thảnh lại, tỏ ý rằng Huy chưa nói hết. Huy nói với bà Thảnh rằng Huy đã lợi dụng lúc ông Tuấn coi mình là con trai mà bắt ông Tuấn ở đây với mình thêm vài ngày nữa rồi. Và Huy cũng nói với ông rằng thứ 7 tuần tới này Huy và cả băng Sáu lì cũng sẽ về Quảng Ninh để mừng khai trương quán bar mới của ông Chính. Huy muốn nghe ông Tuấn kể chuyện của chính ông.

- Huy à. Con...

- Bà đừng nghĩ tôi vì bà mà làm vậy. Thực ra... tôi thích ông Tuấn. Ông ấy với tôi đi xét nghiệm ADN, kết quả là không có máu mủ gì nhưng ông coi tôi là con trai mình, và tôi vui vì điều đó. Chiếc đồng hồ này là ông ấy mua cho tôi.

Ông Tuấn những tưởng rằng không có tới quán bò tơ vì hận bà Thảnh, nhưng vì Huy mà ông ấy đã tới, con trai nuôi của ông mà.

- Huy à!

- Anh Tuấn. Sao anh tới đây?

- Tôi tới vì con trai của tôi.

- Xin chú tự trọng, cháu không phải con trai chú mà. Thực ra cháu có cảm tình với chú.

Thắng đi gọi thêm 1 phần lẩu, mỳ tôm và 1 vài món ăn nữa mang lên cho ông Tuấn. Ông Tuấn tâm sự rằng mình đã tới tìm gặp bà Thương ở tập đoàn Long Phụng nhưng bà không chịu gặp ông. Ông vẫn chưa nhìn mặt con gái mình.

- Bố thấy con hơi khác hôm qua, ờ...

- Khác? Đẹp trai hay là xấu đi?

- Rất đẹp trai.

- Tất cả đều do bà Thảnh mang lại cho cháu. Và cháu sẽ đi tới tập đoàn Long Phụng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Mạnh Long đại ca băng Mãnh Long, với tư cách là con trai bà Thảnh. Nhưng chắc chú cũng biết, cháu và bà ta có thể sẽ không được mời.

Ông Tuấn lẩm bẩm ngày sinh nhật của Mạnh Long, sau đó mở điện thoại ra nhìn ngày giờ, ồ hôm nay đã là 28/7 rồi, chỉ còn 4 ngày nữa là tới sinh nhật.

- Vì sao con lại muốn tới đó dự sinh nhật?

- Thực ra thì cháu không phải tới đó dự sinh nhật, mà là muốn gặp ân nhân của cháu, Hoàng Tiểu Phụng.

Chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà Tiểu Phụng lúc đi tới showroom xem xe máy với Long và Thịnh lại cứ hắt hơi liên tục. Cô cũng đã chọn được xe cho mình rồi, là 1 con SH Mode 2017 màu đen rồi sau đó cùng Long và Thịnh đi về nhà.

- Long à.

- Ơi Long nghe nè.

- Em muốn đi qua đoạn công viên 1 chút rồi mới về nhà. Anh về trước đi nhé.

- Anh cũng muốn đi cùng em mà.



Long quay đầu xe ra sau nói Thịnh về trước, Long và Phụng muốn đi chơi loanh quanh công viên 1 chút. Anh Thịnh lái xe về lại tập đoàn còn Phụng và Long mỗi người 1 xe máy đi về phía công viên.

Tới đoạn công viên Thống Nhất Phụng dừng lại và nhìn sang bên đường nơi mà trước đây cô cùng bác và mẹ mình bán hàng. Bán quen rồi bây giờ đi hơi đủng đỉnh thế này Phụng lại không có quen. Gửi xe ở trong công viên rồi sau đó nắm tay Long, cùng Long đi sang bên đường ngồi ở ghế đá.

- Long à. Anh cho em tới nhà hàng làm cùng mọi người được không? Trước đây em bán hàng với bác và mẹ lâu đã quen rồi. Bác và mẹ cũng có việc để làm, còn em thì...

Long vuốt lọn tóc mai đang loà xoà trước mặt cô ra sau tai sau đó đặt đầu cô tựa vào vai mình 1 cách nhẹ nhàng tình cảm. Long nói:

- Anh biết em muốn phụ mọi người, nhưng ở tập đoàn cũng như nhà hàng đã đủ người hết rồi. Việc của chúng ta bây giờ là học giỏi thôi Phụng à. Em đã vất vả từ nhỏ tới bây giờ rồi, không tìm lại được em thì thôi, nhưng bây giờ em đã về bên anh rồi, em không cần phải làm gì cả hết. À mà có đấy.

Phụng nhổm đầu dậy nhìn Long và hỏi Long rằng Phụng nên làm gì, Long véo yêu mũi cô rồi nói rằng việc cô cần làm bây giờ là bồi bổ cơ thể, ăn uống cho tăng cân 1 chút để sắp tới đây sẽ phẫu thuật tim.

- Không không. Không phẫu thuật tim đâu. Em sợ, em chưa muốn chết đâu.

- Bậy nào! Sao em lại nói chết chóc ở đây chứ. Này nha, bây giờ đó khoa học kỹ thuật phát triển rồi, các bác sĩ cũng giỏi nữa, em phải phẫu thuật để có 1 trái tim khoẻ mạnh, có như vậy...

- Có như vậy thì sao Long?

Long bật cười rồi ghé môi sát vào tai Phụng, nói rằng Phụng phải phẫu thuật để có 1 trái tim khoẻ mạnh, có như vậy Phụng mới cùng với Long sinh con được chứ. Mà sinh con thì phải làm chuyện đó, Phụng nghe xong liền mặt đỏ tía tai đấm vào vai Long thùm thụp.

- Anh... quá đáng.

- Ủa ủa, anh quá đáng gì nè. Thậm chú anh đã đặt trước cả tên cho con của chúng mình rồi nữa cơ.

- Tên gì?

- Con gái thì sẽ là Huyền, còn con trai thì sẽ tên là Bạch.

Chắc hẳn các bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao Long lại nói sẽ đặt tên con trai là Bạch đúng không? Có thể các bạn đã biết nhưng Lana vẫn nói, rằng Long mà có con với Phụng thì sẽ đặt tên con theo tứ linh, mà tứ linh thì có Long Ly Quy Phụng đấy, Huyền ở đây là Huyền Vũ, còn Bạch ở đây là Bạch Hổ, 2 trong 4 vị linh thần đó mọi người. Phụng cứ đơ mặt ra còn Long thì cậu cười sướng quá, sau đó Long cầm tay Phụng đứng dậy rồi đi 1 vòng xung quanh hồ đó.

- Bà chủ hãy nhìn về phía tay phải đi ạ. 2 cô cậu đó...

Không chỉ có bà Thảnh mà ông Tuấn và Huy cũng đưa mắt nhìn theo.

- Đó là Mạnh Long, đại ca băng Mãnh Long.

- Con nói đó là Mạnh Long sao?

- Phải đó chú. Con trai của chủ tịch Vũ Mạnh Cường tập đoàn Long Phụng. Còn bên cạnh là con gái chú, ân nhân của cháu đấy

Ông Tuấn nói Thắng dừng xe để cho ông xuống nhưng Huy nói rằng nếu bà Thương đã nói những lời cạn tình với ông thì bà có muốn con gái mình gặp ông hay không, còn chưa kể bệnh tình của Phụng có thể sẽ tái phát. Ông Tuấn nghe vậy nên thôi, con xe đi tiếp tục về hướng ngược lại của Long và Phụng.

Ông Tuấn bây giờ không biết phải làm sao, bà Thương không muốn gặp mặt ông nữa, thế này thì sao mà ông gặp con gái mình đây. Lúc nãy nhìn Phụng đi với Long, cậu bé đen nhẻm năm xưa mà vợ ông đã cho bú, Mạnh Long bây giờ là đại ca của 1 băng gì đó.

- Băng Mãnh Long đó thế nào vậy con?

- Băng Mãnh Long đó làm việc dưới sự chỉ huy của gia đình 3 người nhà ông Cường, phục vụ cho lợi tích của tập đoàn Long Phụng đó chú. Băng Sáu lì cũng từng đụng độ với Mãnh Long 1 lần trong vụ tranh giành địa bàn làm ăn ở 1 quán bar. Bên đó toàn người trẻ khoẻ và có vũ khí nóng. Bản thân Mạnh Long cũng 1 thân võ và có tài dùng dao. Nhưng trong cuộc đụng độ đó quán bar đã thuộc quyền bảo kê của băng Sáu lì.

- Con có vẻ rất hiểu thằng Mạnh Long đó.

- Tôi cũng chỉ được nghe anh Tài kể lại. Băng Sáu lì tuy là xã hội đen nhưng chính nghĩa, không phải là không dám đối đầu với Mãnh Long, nhưng cần tránh thì vẫn nên tránh bởi dây vào nhữn người có tiền và quyền thì chẳng khác gì chui đầu vào rọ.

Về tới tiệm cầm đồ rồi, Huy mở cửa xe và lấy mấy túi đồ hiệu của mình ra từ cốp xe rồi đi vào trong, còn ông Tuấn thì phải đi cùng với bà Thảnh rồi nếu ông muốn gặp con gái của mình.

Mọi người trong tiệm cầm đồ mãi mới nhận ra Huy, vì Huy quá đẹp trai luôn. Mái tóc vẫn màu đen được cắt tỉa gọn gàng quá, đúng là có tiền có khác.

- Mọi người đừng nhìn em vậy chứ. Em ngại chết.

- Ngại gì nào. Đẹp trai ngời ngời thế này. Dũng, tại sao tao không biết thằng Huy trẻ lại có gương mặt đẹp trai thế này nhỉ?

- Nó vốn đã đẹp trai rồi mày. Mà Huy trẻ, mua vest làm gì vậy?

- Em sắp tới đây sẽ xuất hiện với tư cách là con trai đại gia trầm hương Bùi Thị Thảnh, đi dự sinh nhật Mạnh Long.

- GÌ CƠ?

Họ không nghe nhầm đâu bởi sự thật chính là như thế. Huy nói mình sẽ tha thứ cho bà Thảnh chuyện bà đã bỏ rơi Huy ở cô nhi viện, nhưng chú Sáu và những người ở tiệm cầm đồ này vẫn là gia đình của cậu.

- Sinh nhật của thằng đại ca băng Mãnh Long à? Nhưng mà nó biết mặt mày rồi, sao mà vào đó được?

- Ông Tuấn sẽ cho em và bà ta vào buổi tiệc đó, ông Tuấn muốn gặp lại Hoàng Tiểu Phụng, đó là con gái của ông ta.

- Haha ok. Hỉu ồi. Thôi. Lên phòng thay vest rồi xuống đây bọn tao chiêm ngưỡng nào.

- Haha dạ vâng ạ.

Trong lúc Huy đang thay vest để cho cá anh ngắm nghúa dung nhan thì ở nhà hàng Long Phụng bên Mỹ Đình, Long đang cùng với Phụng phụ các bác các chú cùng các anh chị 1 tay 1 chân bởi vì hôm nay nhà hàng khá đông, có cả 1 tốp khách nước ngoài tới thăm quan và ăn uống nữa. Và họ đều muốn ăn những món ăn Việt Nam truyền thống đặc sắc. Ồ, nếu là đặc sắc của Việt Nam thì dễ thôi, so easy bởi vì nhà hàng nào của Long Phụng thì đầu bếp nào cũng phải nấu được các món ăn đặc sản của 3 miền. Nhưng đang ở Hà Nội thì ăn món của miền Bắc thôi.

- Phượng hoàng ơi. Em mệt thì nghỉ ngơi nhé để đó anh rửa cho.

- Không mệt đâu mà. Em cũng muốn làm chứ đi học về rồi ngồi chơi chán lắm.



- Hihi. Anh cũng dzậy ó. Trước đây đó bị mẹ bắt làm suốt, từ lúc còn nhỏ cơ, lớn lên rồi đi học, tới nhà bạn anh chơi nó có người giúp việc. Haha tới lúc về nhà anh mới hỏi mẹ là tại sao lại bắt con phải làm việc thế.

- Mẹ trả lời sao anh?

- Mẹ nói anh là không phải chỉ có nữ giới là dọn dẹp nhà cửa, con trai cũng làm được. Sau này có vợ rồi nên giúp vợ mình làm việc nhà. Đỡ đẫn vợ con hihi.

Tới tối, ông Tuấn đi cùng bà Thảnh rời khỏi khách sạn Lotte đi về phía nhà hàng Long Phụng ở Mỹ Đình vì nghe nguồn tin rằng Phụng và Long đang ở nhà hàng đó.

- Chỉ cần gặp được con gái anh. Anh sẽ đi theo em chứ Tuấn?

- Tôi chưa biết nữa.

- Vậy thì thôi. Thắng, quay xe về.

- Tôi muốn con gái tôi nó gọi 1 tiếng bố thôi. Bây giờ có nói gì với Thương cô ấy cũng không còn yêu tôi nữa. Tôi chỉ muốn gặp con bé, tôi xin cô mà... Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng hết mà Thảnh.

Con mẹc e350 vẫn tiếp tục đi tiếp, nhưng tắc đường quá không nhích nổi, ông Tuấn sốt sắng quá cho nên mở cửa xe ra rồi chạy vọt đi, bà Thảnh cũng không có đuổi theo, vẫn từ từ mà ngồi trên xe rồi gọi điện cho con trai cả.

Ở Hải Phòng, Minh Dương đnag tự cắt móng tay cho mình ở bàn ăn cơm thì bà quản gia đi tới đưa điện thoại của mình cho cậu:

- Dạ cậu chủ. Bà chủ gọi điện cho cậu ạ.

- Dạ.

Minh Dương dừng việc cắt móng lại rồi giơ điện thoại lên nói chuyện với mẹ của mình:

- Mẹ ơi. Mẹ nhìn này, móng tay của Dương đẹp không?

- Haha đẹp lắm con trai của mẹ. Mẹ bảo này, ngày mai mẹ sẽ về nhà sớm để chuẩn bị đồ cho con lên Hà Nội học.

- Mẹ ơi. Vậy là con sẽ lên Hà Nội học và ở Hà Nội ạ?

- Đúng vậy con yêu à. Con sẽ được học cùng với cả em Huy đó, con thích không? Sẽ đi tiệc cùng với em Huy nữa.

- Dạ. Vậy con chuẩn bị quần áo nhé mẹ.

Ông Tuấn sau khi rời khỏi xe của bà Thảnh ông bắt xe ôm tới nhà hàng Long Phụng cơ sở 1, đi vào thì thấy ôi sao đông quá, cho nên ông cũng ngại ngùng đi tới chỗ mấy anh chị nhân viên đang bưng đồ cho khách hỏi về Tiểu Phụng.

- Tiểu Phụng ạ? Cháu thấy cô chủ đã đi về với cậu chủ rồi ạ chú ơi. Dạ cháu xin phép cháu đang giở tay 1 lát ạ.

- Cảm ơn cháu nhé.

Ông Tuấn đầu 2 thứ tóc đi ra ngoài để gọi cho ông Cường xem 2 đứa nhỏ có về tập đoàn không. Nhưng ông Cường không có nghe máy rồi cứ ò í e suốt. Bà Thảnh cũng tới được nhà hàng rồi nhưng thấy ông Tuấn đứng ngoài, gương mặt buồn thiu khắc khổ quá, điệu này không gặp được con gái mình rồi. Bà ấn nút mở cửa sổ xe xuống rồi gọi:

- Anh Tuấn!

- Hả?

- Anh gặp được con bé chưa?

Ông Tuấn lắc đầu sau đó mở cửa xe ngồi vào bên trong, nói lại với bà Thảnh là nhân viên nói Phụng đã về với Long rồi.

- Nghe em đi. Ngày 1/8 này anh, em và thằng Huy sẽ tới dự tiệc. Anh sẽ gặp con bé và cô ta mà.

Long đưa Phụng về nhà để học bài, Long cũng muốn học bài cho sớm để tối đêm tâm sự với phượng hoàng mà. Phụng có nói rằng nếu muốn đi chơi thì bài vở phải xong trước đã rồi muốn đi đâu thì đi. Nghe bà Thương nói thì Phụng từ lớp 1 tới lớp 11 đều được học sinh giỏi thôi, cứ lúc nào về căn nhà mái lá chuối kia là ăn cơm xong rửa bát rồi ngồi học, học xong rồi thì ra phụ mẹ với bác được tí nào hay tí đó. Đấy nhà nghèo mà người ta còn như vậy, thiếu gia Mạnh Long cố gắng môn Tiếng Anh vào nhé.

Minh Dương biết số zalo của Minh Huy rồi cho nên học xong 2 anh em cũng trò chuyện qua zalo với nhau. Dương kể chuyện cho Huy từ lúc còn ở nhà bác mình. Hồi đó nhà bác cũng nghèo, mẹ gửi Dương cho bác nuôi, bác cũng chẳng có con chỉ ở vậy đi bán đồng nát nuôi Huy ăn học chứ mẹ thì đi biệt tích có thấy liên lạc về đâu.

- Anh. Vậy bà ta về lại Hải Phòng từ bao giờ?

- Mẹ của chúng ta đó Huy là cách đây 3 năm đó mới về lại đây. Lúc đó bác và anh không có nhận ra mẹ đâu bởi mẹ quá là khác. Da căng bóng trắng sáng nha rồi quần áo đẹp lắm đó. Sau đó anh nghe bác và mẹ nói chuyện với nhau rằng mẹ tìm được trầm hương đó, quý lắm nên mới có tiền. Mẹ nói đúng ra là sẽ về sớm hơn nhưng mẹ còn ở lại để kiếm thêm trầm, gỗ trầm quý lắm đó Huy. Bán đi được nhiều tiền lắm đấy.

Huy thấy Dương rời bàn học rồi mở cửa đi xuống cầu thang. Dương đi xuống dưới sân quay cảnh ngôi biệt thự mà Dương và mẹ cùng mọi người đang ở.

- Huy à em xem này. Nhà chúng ta ở Hải Phòng đó, đẹp không?

- Đẹp, đẹp lắm. Dương à, anh thật là may mắn đấy.

- Cả anh và em luôn. Này nha, mấy hôm nữa mẹ sẽ đón anh lên ở với em, anh sẽ cắt móng chân móng tay cho em nè, rồi dạy em học nữa hihi.

2 anh em từ nhỏ đã ưa nhau rồi nên bây giờ nói chuyện với nhau hợp rơ lắm các bạn. Dương có hỏi về Tiểu Phụng rằng tại sao Huy lại quen biết chị ấy, thì Huy trả lời thật thôi:

- Tiểu Phụng không phải chị của chúng ta đâu anh Dương.

- Ồ. Nhưng mà vẫn hơn tuổi chúng ta hihi. Anh nghe anh Thắng nói đó rằng em đang cảm mến chị ấy. Em yêu chị ấy hả?

- Chưa hẳn là yêu Dương à. Tiểu Phụng là ân nhân của em, đã cho em chiếc bánh mỳ thịt khi em trốn khỏi cô nhi viện đấy.

- Ồ. Vậy chị ấy là người tốt rồi. Mà người tốt thì nên được yêu thương phải không? Mẹ chúng ta đó cũng cực cực kỳ tốt luôn. Huy ơi nghe anh nói nè, mẹ chúng ta cũng chỉ vì muốn tương lai anh em chúng mình sống sung túc đủ đầy thôi, nếu mà mẹ mang chúng ta đi theo đó mẹ sẽ không làm được việc gì cả, sẽ không kiếm được tiền. Huy tha thứ cho mẹ nhé em, gọi mẹ là mẹ nha, đừng gọi là bà ta nữa.

Dương có điện thoại rồi cho nên phải dừng cuộc gọi videocall ở đây, Huy cũng tắt máy rồi ra ban công phòng ngủ của mình ở tiệm cầm đồ nhìn ngắm bầu trời đêm. Những lúc cần suy nghĩ cậu lại thèm thuốc, liền đi vào trong giở bao thuốc ra thì thấy rỗng rồi, mặc áo phông vào rồi chạy xuống dưới mua bao thuốc, nhưng nghĩ sao lại thôi, thế là rót cốc nước cho mấy cục đá rơi vào rồi cầm lên trên phòng. Không nhắc tới Tiểu Phụng thì thôi chứ, nhắc tới Huy lại thấy nhung nhớ. Nhớ lúc Phụng đứng nướng thịt xiên, nhớ tới gương mặt ửng hồng vì sức nóng của lửa, nhớ tới lúc cô ngượng ngùng khi Huy thơm vào má. Chưa hẳn là yêu sao? Chỉ là nguỵ biện thôi.