Hai mẹ con bà Thương có chấp nhận chuyện mình bị mang ra làm đề tài cho mọi người bàn tán hay không thì Lana không biết nhưng Lana biết được 1 chuyện đó là ông thám tử đã nói đúng rồi. Ông ta đúng là có ghi âm lời của bà Thanh Hương lại, và tiếp theo đó ông có tự thoại rằng sẽ lấy bằng chứng này tố cáo với Mãnh Long và tập đoàn Long Phụng nếu như bà Thanh Hương không có chịu chi tiền nhiều hơn.
- Cảm ơn ông đã hợp tác. Long Phụng và Mãnh Long không quên ơn của ông. Ông muốn làm việc cho Long Phụng hay Mãnh Long của tôi?
- Cảm ơn cậu. Tôi có lẽ sẽ làm cho Mãnh Long. Bởi tôi là người không có chịu ngồi yên 1 chỗ.
- Tốt rồi. Vậy ông sẽ ở lại biệt thự Mãnh Long của tôi và làm các công việc theo sự chỉ đạo. Anh Quân đưa ông ta về nhà đi ạ. Còn em sẽ xử lý cái máy ghi âm này.
Mạnh Long không có trở về nhà mà lượn lờ như cá cờ tới bệnh viện Bạch Mai để thăm Tiểu Phụng. Trong bệnh viện thì nhiều người mà vậy nên Phụng sẽ không có vào được mạng để xem video đó đâu, nên Long cũng yên tâm phần nào, đợi tới lúc Phụng biết thì mọi chuyện đã rồi. Vào tới phòng bệnh thì Long thấy ngay mẹ mình:
- Mẹ. Sao mẹ tới đây ạ?
- Mẹ tới để hỏi ý kiến con dâu mẹ về chuyện đính hôn đó mà. Nhẫn đâu đưa mẹ xem.
- Nhẫn… nhẫn nào ạ mẹ.
- Long. Hoá ra anh giấu em, nói em về nhà học bài để đi mua nhẫn. Em đã xem đoạn video đó rồi. Em đã nói với anh rồi mà Long.
Biết chuyện không thể giấu được nữa, Long mở túi đeo chéo ra lấy 1 hộp nhung hình trái tim màu đỏ ra đưa bằng 2 tay cho mẹ mình. Bà Duyên mở hộp ra và WOW…
- Ôi Phụng ơi. Đẹp lắm con à. Đưa tay đây mẹ đeo nào.
- Kìa mẹ. Con đeo cho em ấy mới hợp chứ. Mẹ để lại vào hộp đi.
- Long à. Anh trả lại nhẫn cho họ đi, em đeo cái vài triệu thôi cũng được mà.
- Sao mà được chứ. Em đang lo lắng về đoạn video đúng không?
Long tiến tới gần Phụng, nâng tay Phụng đặt lên bàn tay mình rồi nắm chặt lấy, Long nói rằng mình muốn công khai mối quan hệ của mình với cô cho mọi người biết. Long đã chờ Phụng từ lâu lắm rồi.
- Phụng à em nghe anh nói này. Em không còn là 1 cô gái bán thịt xiên hay ngô khoai nướng vỉa hè nữa, mà em à vợ sắp cưới của Mạnh Long này rồi. Ai chê em đào mỏ, ai chê em nghèo rớt mồng tơi vớ được cậu thiếu gia Mạnh Long, anh không tha cho họ đâu. Anh không sợ du luận xỉa xói chúng ta, chiếc nhẫn chỉ có hơn 3 tỷ mà thôi, nó không có quá đắt mà. Cái anh chủ ở chỗ con mua nhẫn đó mẹ, còn tặng bạn gái cả 2 chiếc nhẫn giá 25 tỷ kìa.
- Long à. Anh có thể nào đừng lôi em ra không? Em sợ lắm… và cũng ngại nữa.
- Không việc gì em phải ngại hết cả, và không ai có thể động vào dù chỉ là 1 sợi lông chân của em. Tin tưởng anh Phụng à.
Nhân đây Long cũng nói với mẹ mình rằng Long có lí do để làm như vậy, có thể từ đó mà Long Phụng của họ phát triển lớn mạnh hơn thì sao. Long Phụng nên có bước chuyển mình để vươn xa hơn nữa chứ không phải chỉ có lĩnh vực nhà hàng khách sạn.
- Mẹ thấy con quá tự kiêu rồi Long. Cái video này thì mẹ không nói, thế còn cái…
- Chuyện đó con không muốn nói ở đây.
Tiểu Phụng nhìn mặt bà Duyên với Long thấy 2 người có vẻ như là đang giấu Phụng chuyện gì đó, ừm… nhưng Phụng cũng không có muốn hỏi thêm, Long không muốn nói chuyện đó trước mặt cô mà. Cô nói với bà Duyên rằng cô muốn xuất viện, nằm đây khó chịu lắm, cả cô cũng không có bị quá nặng mà. Ok thôi, con dâu bà muốn thì bà sẽ làm, nếu điều đó làm cô vui vẻ.
- Rồi. 2 đứa ngồi đây đợi mẹ làm thủ tục xuất viện nhé.
- Dạ mẹ.
Mạnh Long thấy còn chai lựu đỏ nên xoáy nắp chai ra rồi đưa cho cô uống, cô đón lấy chai nước uống 1 2 ngụm rồi nói với Long:
- Long à. Ừm… anh biết trong tình yêu đó… thì không nên giấu giếm nhau chuyện gì mà phải không?
- Ừm đúng vậy. Và anh biết em muốn nói với anh điều gì ở vế sau rồi. Em nhớ anh đã từng nói với em về con nhỏ Thuỳ Linh rồi đúng không?
Phụng gật đầu, Long mới nói chuyện với cô rằng cậu đã post đoạn video clip nóng của Thuỳ Linh lên mạng, vì bà Thanh Hương đã thuê thám tử theo dõi cô và Mạnh Long, hòng làm chia rẽ tình cảm của Long và Phụng, từ đó sẽ lợi dụng lúc Long thèm quan hệ tình dục mà đẩy Thuỳ Linh tới gần Long, sau đó sẽ cho cô thấy cảnh ân ái giữa Long và Thuỳ Linh.
- Post video clip nóng lên mạng là huỷ hoại thanh danh người khác mà Long. Anh không biết sao?
- Anh biết rất rõ điều đó. Và anh đã tha cho họ 1 lần rồi vì bà Thanh Hương đã dâng 2 tay cho anh dự án S92 kia. Nhưng anh không thể chấp nhận được chuyện bà ta lợi dụng mối quan hệ giữa anh, em và cả thằng Minh Huy kia để trục lợi cho bản thân. Anh nên diệt bà ta từ trong trứng nước.
Long nói mình làm như vậy cũng vì để bảo vệ cô thôi, nhưng Long cũng muốn công khai tình cảm với cô nên sẽ dùng ngày sinh nhật của mình vào ngày mai, cậu sẽ mời thêm 1 vài phóng viên nữa tới nhà, cậu sẽ giải thích rõ mọi chuyện để họ viết báo. Và Long cũng nói với cô rằng đừng sợ hãi gì hết cả, có Long, mẹ cô, bố mẹ của Long đứng đằng sau hỗ trợ cho cô rồi. Sẽ không ai đụng tới cô đâu.
- Em tin anh mà, em chỉ là 1 người bình thường mà thôi, họ cũng sẽ không có làm gì em mà.
Bà Duyên làm thủ tục xuất viện xong rồi đi vào phòng cùng cô với Long sắp xếp đồ đạc, à thì cũng chẳng có gì nhiều đâu, chỉ có 2 3 giỏ trái cây do Thắng với bác Ngà tới thăm cô thôi hihi.
Nay ngày 31 rồi, ngày mai là sinh nhật của Mạnh Long cho nên ông Tuấn đã rời Quảng Ninh để lên Hà Nội rồi, ông muốn gặp Minh Huy để nói chuyện 1 chút.
- Alo, cháu đây ạ chú Tuấn.
- Con có ở tiệm không? Chú đang tới gần đó rồi, chú muốn hỏi con 1 vài vấn đề.
- Dạ… cháu lại đang ở khách sạn Wyndham Garden bên Hà Đông ạ.
- Ừ vậy chú tới khách sạn tìm con nhé.
Ông Huy quay xe ra đường lớn và đi về phía trung tâm thương mại Royal City. Ngày mai là sinh nhật Mạnh Long, cậu bé lì lợm da đen nhẻm hồi đó, ông cũng nên có 1 chút quà cho xứng tầm chứ. Thanh niên chắc là chỉ có giày dép quần áo với đồng hồ, mà giày dép quần áo thì ông không biết size số rồi nên mua đồng hồ thôi.
- Dạ cháu chào chú ạ.
- Chào cháu. Tư vấn giúp chú 1 chiếc đồng hồ, chú tặng quà sinh nhật cho con trai.
- Dạ vâng ạ. Con trai chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?
- Nó ngày mai là 18 tuổi cháu à.
- Dạ. 18 tuổi, vẫn còn là thanh niên. Cháu mời chú qua quầy đồng hồ thể thao G Shock ạ. Giá học sinh và bền bỉ lắm.
Sau 1 tiếng đồng hồ tư vấn các kiểu thì ông Tuấn cũng mua được 1 chiếc đồng hồ cho Mạnh Long rồi, cầm túi quà và đi ra lấy xe, ông vừa đi khỏi thì ông Cường cùng bà Duyên với bà Thuơng đi tới, họ cũng tìm và mua quà sinh nhật cho Mạnh Long.
- Duyên à. Tao ngại lắm ấy. Có mua nhẫn đính hôn thôi mà đâu nhất thiết phải mua tới 3 tỷ.
- Phải tao á tao còn mua cái đắt hơn nữa kìa. Chiếc thẻ 50 tỷ đó là của con bé, mày biết không, mật khẩu thẻ cũng là ngày sinh của nó. Con bé nó không dùng thì thằng Long dùng. Và nó sẽ dùng thẻ đó mua những mà con bé thích.
Còn ở biệt thự Mãnh Long, ông thám tử tư được điều đi chỗ khác rồi cho nên cô không có thấy cũng như không có biết gì về vụ moi mắt kia. Cô đang cùng Long dọn lại căn nhà 1 lượt cho sạch, để sáng mai khi cô và Long đi học thì ở nhà mọi người sẽ trang hoàng và bày tiệc luôn.
- Phụng à. Chiều tối mai sẽ có rất nhiều bạn học cùng lớp với anh tới đây. Em phải làm sao để cho họ thấy em là người yêu với vợ sắp cưới của anh nhé.
- Ủa lại chứng minh sao Long?
- Tất nhiên rồi. Con Trà My tổ trưởng đợt trước đó thì nó yêu thằng khác rồi, nhưng còn các con khác nữa, anh không muốn bị bọn nó bám mãi đó. Ngày mai nha… ờ… à đúng rồi. Bỏ đó đi chút anh làm, em đi tắm đi rồi thử váy lại 1 lần nữa nhé, anh muốn ngắm.
- Thôi mà. Để chút nữa bố mẹ về rồi mặc thử được không. Nay bố mẹ về đây mà.
Long quên mất ahihi, và thế là 2 người lại cùng nhau dọn dẹp tiếp tục. Long đang mất tập trung chuyên môn, bởi tối mai chắc chắn tới 99% là Minh Huy với bà Thảnh sẽ tới rồi, Phụng ngày mai còn mặc váy nữa chắc chắn sẽ xinh đẹp như hoa. Không được rồi. Nhanh chóng rút máy ra nhắn tin cho mấy đứa con gái, nói rằng tối mai phải tới nhà Long bằng mọi giá, và còn bonus thêm 1 câu là nhớ mang quà theo. Phải có quà thì mới được vào.
Mà đấy, lại nói tới quà, bà Duyên đang ngăn bà Thương đừng có mua bán gì cho Mạnh Long cả, bởi chuyện tìm được 2 mẹ con bà Thương đã là món quà lớn đối với Long rồi.
- Cái con này. Thằng Long nó mua nhẫn cho con Phụng thì tao cũng nên mua cho nó bộ quần áo chứ. Kết hôn thì cũng có lại mặt cơ mà. Đi!
- Ơ đi đâu?
Bà Thương kéo bà Duyên vào cửa hàng Lacoste tìm 1 bộ quần áo cho Mạnh Long mặc đi chơi. Mua thu mát mẻ thế này thì cứ quần dài bo gấu với áo phông là đẹp nhất rồi.
- Duyên.
- Cái gì?
- Mày còn đứng đó à, không chọn size cho thằng bé.
- Em gái. Cho chị mẫu này cho con trai cao m78, 76kg.
- Dạ vâng… 1m78 và 76kg thì mẫu này có size 2xl chị nhé.
Trong lúc chị nhân viên đang tìm size như bà Duyên chỉ thì bà Thảnh cùng Minh Dương và Thắng đi tới mua đồ.
- Trái đất tròn quá, lại gặp 2 cô ở đây.
- Cô…
- Chị Thảnh. Chào 2 cháu.
- Dạ cháu chào cô Thương ạ. Cháu là Minh Dương con mẹ Thảnh.
- Chị Thương có rảnh rỗi ngồi uống với tôi tách cafe chứ?
- Vâng. Tất nhiên rồi chị Thảnh, tôi cũng đã tan làm rồi nên rảnh rỗi.
Bà Thảnh nói Thắng với Dương chọn quà mừng sinh nhật, sau đó hỏi size số của Mạnh Long để mua đồ cho vừa vặn, nhưng bà Duyên nói không cần bà Thảnh tặng quà, có lòng tới chơi là được rồi.
- Con kia.
- Tao làm sao? Mày không thấy chị ta làm gì với mày trước kia à?
- Haha… con trai thì ghen tuông trẻ con, còn mẹ nó thì chấp nhất tới vậy sao? Đúng là tôi sai, và tôi cũng gặp quả báo rồi, tôi phải bỏ 2 đứa con trai tôi đi tìm cách đổi đời. Haha tới khi quay về thì đứa con trai thứ 2 nó chưa công nhận tôi là mẹ nó.
Minh Dương nói rằng không biết size thì đừng mua quần áo, hãy tặng đồng hồ hoặc trang sức đeo tay gì đó. Nhưng Thắng thì nói hãy tặng tiền, chứ đại ca băng Mãnh Long thì cái gì mà chẳng có.
- Thôi đã vào đây rồi thì nên mua quần áo. Chị Thảnh à, thằng Long nó mặc size 2xl đó chị, tôi cũng vừa mua 1 bộ cho nó.
Nhân viên bàn tán nhau xôn xao, bỗng giật bắn mình và đi làm việc khi nhìn thấy ánh mắt chết chóc từ phía anh Thắng vệ sĩ.
- Các cô hãy làm đúng phận sự của mình đi.
- Dạ vâng ạ thưa quý khách.
Bà Thảnh sau khi xem 1 loạt những bộ đồ ở đây thì cũng chọn được cho Mạnh Long 1 bộ và cho con trai mình vài bộ quần áo nữa để mặc đi chơi.
- Chúng ta đi uống cafe thôi. Tôi mời.
- Cảm ơn chị.
- Con kia… tại sao…
- Tao sẽ bắt taxi về sau.
Starbucks là quán cafe được bà Thảnh và bà Thương chọn, 2 người cùng order 1 Chocolate Chip Cream rồi ngồi ngay ở bàn cạnh cửa sổ. Bà Thương hỏi thăm sức khoẻ của bà Thảnh và người nhà của bà.
- Tôi với 2 thằng con trai cũng khoẻ. Cô đã gặp anh Tuấn chưa?
- Nói thật với chị tôi cũng… Ơ. Như vậy là…
- Tôi không có sống với anh Tuấn, và 2 đứa con tôi cũng không phải là con trai anh Tuấn. Haha vì tôi lừa cô mà bây giờ tôi phải chịu tội. Anh Tuấn vẫn yêu thương cô như thuở ban đầu cô Thương à.
Bà Thương từ trước tới giờ chưa bao giờ hận bà Thảnh hết, có trách thì trách bà Thương sinh con gái trong hoàn cảnh hết sức ngặt nghèo mà thôi.
- Con bé Phụng… bệnh tình của nó…
- Cảm ơn chị. Bệnh tình của con bé đang được kiểm soát ở mức tốt. Chỉ tại kiêng cữ quá nhiều, con bé nó gầy quá tôi xót lắm chị à.
- Bệnh tim bẩm sinh này thì phải kiêng cữ thôi cô Thương à. Chị có dự định phẫu thuật cho con bé hay không?
- Bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai khuyên là không nên phẫu thuật chị à. Phẫu thuật thì sẽ phải uống thuốc để thải ghép gì đó. Lại phải uống thêm thuốc nữa, nên là thôi chị à. Chị có mua nhà trên này hay là thuê chung cư?
Bà Thảnh nói mình có mua lại 1 khách sạn gần trường cấp 3 để cho 2 người con trai của bà tiện đi lại học hành.
Uống nước xong xuôi rồi thì nhà ai nấy về, bà Thảnh nói đã mười mấy năm rồi bà không có gặp hay liên hệ gì với ông Tuấn, 2 người con trai cũng không phải là con của ông Tuấn, như vậy là bà trước đây đã bị lừa rồi. Vì bà Thảnh mà 2 mẹ con bà Thương sống chật vật suốt gần 18 năm, nhưng bà không trách cũng không căm ghét gì cả. Và ông Tuấn…
[Anh Tuấn anh ấy từ đầu chí cuối chỉ yêu mình cô mà thôi. Hôm trước tôi có ngăn anh ấy tìm con bé Phụng nhưng không được. Xem ra tôi không có duyên với anh ấy. Anh ấy nói đúng, cho dù 2 người có cách xa nhau, nhưng mà họ yêu nhau thì dù có ở đâu chăng nữa họ vẫn có thể tìm thấy nhau. Tôi thất bại rồi cô Thương à.]
Số điện thoại của ông Tuấn bà Thảnh có cho bà Thương rồi, và trước khi chia tay nhau và ra về, bà Thảnh có nói với bà Thương rằng hãy sống vui vẻ và sống thật tốt cùng với ông Tuấn và Tiểu Phụng, bà Thảnh thì không cần chồng vẫn sẽ chăm sóc tốt cho 2 đứa con trai của mình.
- Alo? Ai ở đầu dây vậy?
Đúng giọng ông Tuấn đây rồi, bà Thương lại nhanh chóng tắt máy đi và tắt luôn cả nguồn điện thoại. Bà bị làm sao vậy cơ chứ? Bà Thảnh đã không còn gì với ông Tuấn nữa rồi mà, tại sao bà Thương không nhân cơ hội này hẹn gặp ông Tuấn để nói rõ tình cảm của mình đi, rồi thì là còn cho Phụng gặp bố nữa. Kỳ cục quá đi à.
- Chị ơi! Tới nơi rồi ạ.
- À vâng… cảm ơn anh nhé.
Bà Thương trả tiền taxi rồi mở cửa xe ra đi vào trong biệt thự Mãnh Long chuẩn bị đồ đạc cùng chị Nga giúp việc để tối còn ăn cơm. Chị Nga có hỏi sao bà Thương lại về có 1 mình vậy rồi ông bà chủ của chị đâu:
- Ô… 2 vợ chồng nó… về trước cô cơ mà. Hay là nó…
2 ông bà đang ở L2 Luxury nè, nhưng không phải mua quà sinh nhật cho Long mà là muốn đặt trang sức ở đây. Bà thì muốn mua bông tai của Tiffany còn ông thì lại muốn đặt trang sức chế tác, đứng cãi nhau qua lại mãi thôi.
- Dạ cô ơi. Cháu thấy em Long đã mua nhẫn rồi thì cô với chú nên mua đồng hồ hoặc 1 cái gì đó như phụ kiện ấy ạ?
- Có bán đồng hồ nữ à cháu?
- Dạ vâng ạ. Bên cháu chủ yếu là đồng hồ nhập khẩu, cả nam và nữ đều có ạ. Đồng hồ thì ở dưới tầng 1 ạ cô.
- Hay lắm. Anh đi xuống chọn đồng hồ đi, em mua nhẫn tặng con dâu em.
Bà Duyên đuổi ông Cường xuống tầng 1 rồi xem nhẫn ở quầy Tiffany, nhẫn đắt nhất thì con trai bà đã mua rồi chỉ còn nhẫn đắt nhì với giá 3 tỷ 125 triệu thôi, nó có 3 viên kim cương, viên chủ ở giữa là 2.5 carat và 2 viên phụ bên cạnh mỗi viên 1 carat. Nhưng bà Duyên thấy chiếc đó hợp với bà hơn là con dâu bà.
- Dạ cô ơi. Con dâu cô là bao nhiêu tuổi ạ?
- Con bé sắp 18 cháu à.
- Dạ vâng. 18 tuổi vẫn còn trẻ lắm thì cô chọn chiếc nào có thiết kế đơn giản 1 chút cô ạ. Thiết kế basic với 1 viên kim cương chủ tầm 2 tới 2.5 carat sẽ rất là đẹp cô ạ. Đeo đi chơi, đi học cũng không sợ bị bạn bè nói là quá ăn chơi này nọ.
- Haha đúng lắm. Vậy chọn cho cô chiếc đó đi.
Chị Thảo lấy ngay 1 chiếc kiểu dáng cổ điển và viên kim cương 2 carat, giá cũng có hơn 1 tỷ 1 chút thôi nhưng bà lại không thích như vậy, khổ lắm cơ. Thế thì đặt nhẫn qua website vậy.
Còn ông Cường, nhìn chỗ đồng hồ này ông chỉ muốn khuân hết về nhà thôi, đã 5 rưỡi chiều rồi ông bà vẫn chưa chọn được đồ cho cô. Haizz bà Duyên thì đã chọn nhẫn qua mạng rồi và trả tiền luôn. Mua đồ ở đây lại còn cầm tiền mặt mang về nữa, nó SƯỚNGGG gì đâu.
- Anh xong chưa Cường?
- Anh chưa chọn được em à. Mua 1 lại muốn mua 2.
- Cậu à. Ở đây có túi xách cho nữ không?
- Dạ túi xách nữ thì bên cháu tạm thời chỉ có túi Hermes Bikin và Chanel ạ cô.
- Ừ cho cô xem đi. Anh qua đây.
Dù là tiệc ở nhà hay có tiệc ở đâu đi nữa thì con dâu bà phải đầy đủ phụ kiện, và cô chưa có chiếc túi xách nào hết.
- Cậu trai. Sao toàn túi đen với trắng không vậy?
- Dạ đó là do ông củ chỗ cháu yêu cầu vậy đó ạ. Cô chú yên tâm, những mẫu túi này đều là hàng chính hãng đó ạ. Màu đen với trắng thì dễ phối đồ hơn là các màu bắt mắt khác đó cô.
- Đúng lắm. Chủ cửa hàng tinh tế lắm. Báo giá cho chú đi cháu.
- Dạ mẫu túi Hermes Bikin này thì đang được sale đồng giá 336 triệu ạ chú. Còn túi Chanel thì rẻ hơn, chỉ cần 178 triệu thôi là chú đã mua được rồi ạ.
Bà Duyên lấy ngay chiếc túi màu trắng Hermes kia đưa cho Xuân Tiến. Bỗng chị Quỳnh có chạy xuống và gọi bà Duyên lên chọn nước hoa không sợ bà Duyên quên lấy quà.
- Ơ cháu ơi. Cô cầm tiền mặt rồi mà.
- Dạ tiền mặt là voucher của chúng cháu ạ cô. Còn nước hoa là hàng tặng kèm ạ. Cô có thể chọn nước hoa cho cô hoặc là con dâu ạ.
- Chú cũng vậy à cháu?
- Dạ vâng ạ chú. Chú có mua đồng hồ omega và túi xách Hermes Bikin với giá trị tổng sản phẩm lên tới hơn 1 tỷ 3, vì thế nên chú được chọn 1 chai nước hoa nam 100ml ạ, và bên cạnh đó cháu tặng chú 25 triệu đồng tiền mặt.
Ông Cường hỏi lần thứ 2 3 4 tới đây mua hàng nữa thì có được tặng quà hay không thì Xuân Tiến nói là có, tuỳ thuộc vào giá trị sản phẩm mà sẽ có quà tặng khác nhau, có thể là tiền mặt hoặc trang sức.
- Dạ chú ơi. Bên cháu vào mùa đông sẽ có nhập về 1 vài chiếc áo dạ cao cấp. Rất mong chú và em Long tới ủng hộ ạ.
- Haha chắc rồi. Nhưng mà cửa hàng nhỏ thế này thì để nhiều đồ cũng hơi chật đấy cậu.
- Dạ L2 Luxury chúng cháu đang xây dựng 1 cơ sở mới L2 Wedding Luxury trên đường Khuất Duy Tiến ạ chú. Sắp tới đây không chỉ có trang sức mà sẽ trưng bày thêm cả áo cưới và Studio chụp ảnh cưới nữa ạ.
Đứng trong đây riết rồi quên cả giờ về nhà ăn cơm luôn bởi nghe Xuân Tiến nói là vui tai quá sức tưởng tượng. Tới khi Mạnh Long gọi cho bố mình rồi quát ở trong điện thoại bảo bố mẹ có về ăn cơm hay không, quát to tới nỗi Xuân Tiến cũng nghe thấy rồi che miệng cười tủm tỉm.
- Bố mẹ đang ở L2 Luxury, cái cửa hàng mà con mua nhẫn cho bé Phụng đấy.
- Ôi vậy ạ. Thế thì bố mẹ cứ thong thả mà về nhé không cần về sớm đâu.
- Cái thằng này… chỉ thế là giỏi. Con dùng nước hoa gì ấy nhỉ để bố chọn.
- Bố xem ở đấy có chai nào mà nó mùi mát ấy. Hoặc bố có gần anh Tiến không cho con nói chuyện đi.
Ông Cường đưa máy cho Tiến, chẳng biết 2 người họ có chuyện gì mà anh Tiến sau đó đi lục tìm gì đó ở dưới tủ quầy đồng hồ.
- Có nhé em trai ơi. Em trai thích tông ngọt à!
- Dạ vâng anh. Nó ngọt nhưng không quá nồng gắt mà.
- Ấy trời. Em cũng biết chơi đấy Long. Anh cúp nhé.
Xuân Tiến cúp máy rồi gói đồ và quà tặng cho ông Cường. Bà Duyên cũng đã xong khi chọn cho con dâu mình chai Lancome kim cương, cũng có Good Girl nữa nhưng chị Thảo tư vấn cho bà rằng Lancome kim cương này đi học cũng xài được nên bà lấy luôn. Mua đồ được quá trời quà với tiền rồi nên bà đi về. Trước khi ra về thì Thạch (vệ sĩ mới của anh Lâm tuyển) có đưa cho ông bà tờ rơi quảng bá cho L2 Cafe, sẽ được giảm giá 20% khi đưa gia đình tới ăn bánh và uống nước ở đây.
Ở nhà, Mạnh Long cười vui lắm, cười tươi như Miss Universe đăng quang vậy, cùng với Phụng và mẹ vợ tương lai sắp cơm ra bàn. Bà Thương gặng hỏi Mạnh Long mãi mà không được, tới khi bà Duyên về thì ôi trời ơi:
- Con điên này. Tao mà biết mày mua cho con bé thì tao cấm, tao cấm tiệt.
- Thì tao mua cho con dâu tao, có mua cho mày đâu nào. Tháng sau là sinh nhật mày thì mua sau. Phụng ơi ra đây với mẹ nào con.
Ngoài chiếc nhẫn đặt qua web với giá hơn 4 tỷ 1 chút thì bà còn mua tặng cô thêm 1 đôi bông tai kim cương nữa với giá trên 300 triệu đồng.
- Ơ. Con không có bấm lỗ tai à Phụng?
- Dạ con không có bấm ạ mẹ.
- Được rồi không sao, đeo sau cũng được. Đây, thằng Long cầm cái túi này lên phòng cho mẹ. Chút nữa mấy mẹ con mình mở show thời trang ha!
- Gì mà có mỗi cái túi vậy mẹ?
- Thì ở cửa hàng L2 gì đó ấy mới chỉ có mẫu túi này thôi.
Phụng nhiều quà quá nhất thời kinh hãi, ngồi vào bàn ăn cơm mà mồ hôi tay đầm đìa haha. Cô ngại lắm, vì chưa có làm gì để đỡ đần cho bố mẹ chồng mà 2 ông bà mua nhiều đồ đắt tiền cho cô quá.
- Dạ bố mẹ ơi. Ở nhà hàng… con muốn làm nhân viên ở đó ạ.
- Sao thế con?
- Dạ… trước kia con đi về nhà, học bài và làm bài tập xong xuôi rồi ra phụ bác và mẹ bán hàng, còn bây giờ… con ngồi có 1 chỗ, không quen ạ mẹ.
- Nếu vậy thì phượng hoàng ở nhà dạy Long học tiếng Anh đi. Đừng có tới nhà hàng, nhà hàng đủ người rồi. Nha nha!
Bà Duyên cũng đồng ý đấy, ở nhà dạy Long học tiếng Anh cũng được. Ở nhà hàng có người rồi, còn ở tập đoàn thì đang tuyển người, Phụng với Long chưa hợp với chuyện học việc ở văn phòng.