Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 106: Vậy Thì Tốt Rồi





"Không sao." Tống Vy lắc đầu.

Gương mặt căng cứng của Đường Hạo Tuấn dịu đi rất nhiều: "Vậy thì tốt rồi."
"Ha ha, tổng giám đốc Đường, tình cảm của anh và vợ chưa cưới thật tốt.

Có nhà phê bình chợt thốt lên.

Tống Vy có chút xấu hổ, vừa định nói mình không phải vợ chưa cưới của Đường Hạo Tuấn, Đường Hạo Tuấn đã mở miệng: "Cảm ơn" Tống Vy ngạc nhiên nhìn anh: "Tổng giám đốc Đường, tại sao anh."

Cô còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn đã ngắt lời cô: "Không cần thiết giải thích, có một số việc, càng giải thích càng khiến người ta không tin tưởng, sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
Nghe vậy, Tống Vy khẽ gật đầu: "Nói cũng đúng" "Em uống cái này đi" Đường Hạo Tuấn đặt một cố nước ép hoa quả màu cam đặt trước mặt cô.

Tống Vy nhìn thoáng qua: "Nước chanh à?" "Ừm, tối qua em vừa uống rượu, tối nay đừng uống nữa, tôi không muốn em tiếp tục nôn đầy xe tôi." Đường Hạo Tuấn tự nâng ly rượu vang của mình lên uống một ngụm, nhẹ nhàng nói.

Tổng Vy đỏ mặt, hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Khụ, tôi đi toilet." Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi phòng VIP.

Sau khi cô từ trong toilet đi ra, đang định trở về, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cuối hành lang đi tới.

"Tống Huyền?"
Tống Vy nhíu hàng lông mày thanh tú, không rõ sao Tống Huyền lại ở chỗ này?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta, còn có vẻ lén lén lút lút.

Không phải là đang làm việc gì không thể lộ ra ngoài chứ? Tống Vy cắn môi, do dự một chút, quyết định bám theo sau nhìn xem.

Nhưng khi cô đuổi tới thì đã không nhìn thấy bóng dáng Tống Huyền đầu.


"Người đâu rồi?" Tống Vy nghi ngờ nói thầm một tiếng.

Nơi này không có phòng VIP, cũng không có phòng, chỉ có thang máy cùng đường thoát hiểm, chắc là Tổng Huyền đi vào đây rồi.

Nghĩ vậy, Tống Vy có chút tiếc nuối thở dài, định quay trở về.

Nhưng vào lúc này, âm thanh của Tổng Huyền chợt truyền ra từ lối đi cầu thang thoát hiểm: "Đồ đâu?"
Tống Vy vội xoay người, rón rén đi tới gần cầu thang thoát hiểm.

Sau khi tới gần, cô lại nghe thấy một giọng nam vang lên: "Ở đây này" "Mau đưa cho tôi!" Trong cửa cầu thang thoát hiểm, Tống Huyền nhìn bình nhỏ trong tay người đàn ông, trên mặt lộ vẻ kích động, không kịp chờ đợi đưa tay bắt lấy.

Nhưng khi tay cô ta sắp bắt được thì người đàn ông lại đột ngột thu cái bình lại.

Tổng Huyền sắc mặt khó coi: "Anh có ý gì?" Người đàn ông bật cười lớn: "Đừng nóng vội, tôi chắc chắn đưa đồ cho cô, nhưng mà..." Ánh mắt bỉ ổi của anh ta quan sát Tống Huyền.

Tống Huyền sao có thể không nhìn ra anh ta muốn cái gì, cụp mí mắt, che đi chán ghét trong mắt: "Tôi khuyên anh đừng nghĩ nữa, tôi thế nhưng là vợ chưa cưới của Đường Hạo Tuấn"

"Tôi biết mà, nhưng vậy thì thế nào, không phải cô đã ngủ với tôi sao." Người đàn ông xem thường.

Ngoài cửa, nghe vậy, Tống Vy kinh ngạc che miệng lại, tránh để bản thân kêu ra tiếng.

Trời!
Cô đã nghe được gì thế, Tống Huyền thế mà lại cắm sừng Đường Hạo Tuấn.

"Lần đó là ngoài ý muốn, là tôi uống say" Tống Huyền siết chặt nắm đấm hét lên.

Người đàn ông nhếch miệng: "Thôi đi, lần đó rõ ràng là cô cố ý uống say, chính là muốn tìm đàn ông giải sầu tịch mịch, đừng nói đường hoàng như vậy."
"Anh.." Tống Huyền bị anh ta làm cho rất tức giận.

Người đàn ông xua tay: "Được rồi được rồi, một câu, đêm nay ngủ với tôi, nếu không." "Tôi biết rồi" Trong tay người đàn ông dường như cầm cái gì đó, Tống Huyền nghiến răng nghiến lợi đồng ý.