Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1216



Chương 1216

Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Được, 10 phút, làm xong chuyện của bà.”

“Được.” Bà Dường gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhấc đôi chân dài đi ra ngoài.

Thấy trong phòng chỉ còn lại bà Đường và Đường Mãnh.

Bà Đường đập túi văn kiện trong tay lên bệ cửa sổ: “Phải, khoảng thời gian này tôi quả thật không đến thăm ông, ông cho rằng tôi không muốn đến sao? Đánh rắm, tôi là bị Đường Hạo Tuấn giam lỏng lại, tôi mỗi ngày ăn uống đi vệ sinh cũng có người trông, một khi có chút hành vi khác thường đều sẽ bị nghi ngờ có phải có âm mưu không, ông biết tôi trong khoảng thời gian này sống thế nào không, tất cả chuyện này đều là ông mang tới cho tôi.”

“Tôi… tôi không biết, bà đâu có nói sớm.” Ánh mắt chột dạ của Đường Mãnh lóe lên, điều nực cười là ông ta lại không muốn thừa nhận là mình không hỏi, ngược lại trách người khác không nói sớm.

Bà Đường cũng sớm đã nhìn thấu bản tính của ông ta, ngược lại cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy mỉa mai: “Được rồi, tôi hôm nay đến không phải là nói những chuyện này với ông.”

“Vậy bà là đến làm gì?” Đường Mãnh nhíu mày.

Bà Đường đánh giá ông ta: “Tôi nghe nói ông sắp phải tham gia phiên tòa cuối cùng rồi, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị tử hình, cho nên đến thăm ông.”

Nghe thấy hai chữ tử hình, cơ thể của Đường Mãnh run rẩy, cảm xúc trở nên rất kích động, hai mắt cũng đỏ ngầu: “Đều là do tên khốn Đường Hạo Tuấn đó, tôi là bác cả của nó, nó sao dám đối xử với tôi như vậy?”

“Được rồi, bác cả như ông đã giết ba mẹ của cậu ta, lại bỏ thuốc cậu ta, khiến cậu ta suýt nữa không thể làm ba, ông đối xử với cậu ta như vậy, cũng là tự ông chuộc lấy.” Bà Đường trợn mắt.

Đường Mãnh không thể tin được mà nhìn bà ta: “Bà nói chuyện giúp nó?”

“Tôi không nói chuyện giúp ai, tôi chỉ là đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, tùy việc mà xét mà thôi.” Bà Đường đáp lại.

Đường Mãnh hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, tôi không nói những điều này với bà nữa, bà mau chóng liên lạc với Hạo Minh, bảo nó cứu tôi, đằng sau Hạo Minh có thế lực, chỉ cần nó ra tay, án tử hình của tôi có thể biến thành vô hiệu, bà…”

“Nằm mơ đi, trong lòng Hạo Minh căn bản không có ba mẹ như chúng ta, nó sẽ không cứu ông, chúng ta trước đó bị bắt thì bắt, bị nhốt thì nhốt, nó không thể không biết, nhưng nó có lộ mặt không? Có gửi tin nói muốn đến cứu chúng ta không? Một tin cũng không có, nó căn bản không để tâm đến cặp ba mẹ như chúng ta.” Bà Đường lạnh nhạt nói, đáy mắt cũng lộ ra một tia oán trách.

Cơ thể của Đường Mãnh càng run rẩy dữ hơn: “Nó sao có thể như vậy, tôi là ba của nó!”

“Ba thì như nào, ông trước kia từng quan tâm nó, chăm sóc nó, yêu thương nó chưa? Không có nhỉ, cho nên nó sao có thể coi ông là ba nó, giống như vậy, những điều này tôi cũng chưa từng làm cho nó, cho nên nó cũng sẽ không coi tôi là mẹ của nó. Trái tim của nó, lạnh lùng hơn sự tưởng tượng của chúng ta, mà người tạo thành tất cả chuyện này cũng là chúng ta, cho nên nói đến cùng, là chúng ta có lỗi với nó, không có tận chức trách của ba mẹ, cũng không trách được nó như vậy.” Bà Đường thở dài.

Trong lòng bà ta quả thật oán trách đứa con trai Đường Hạo Minh này không ngó không màng với ba mẹ như bọn họ.

Nhưng oán trách thì oán trách, bà ta sẽ không thật sự mặt dày đi cầu xin con trai.

Đầu tiên là không có mặt mũi, thứ hai là không có tư cách, cuối cùng là không có ý đó.

Nếu con trai không muốn nhận ba mẹ như bọn họ, vậy bà ta tác thành cho nó, dù sao bà ta sắp rời khỏi nhà họ Đường rồi, sau khi rời đi, bà ta và nhà họ Đường, và đứa con trai này, cũng không sẽ bất kỳ quan hệ gì nữa.