Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1231



Chương 1231

Tống Vy nhìn bà ta: “Tại sao lại trách dì?”

“Bởi vì cậu chủ từ nhỏ thì không ở bên cạnh bà chủ, bà chủ rất nhớ nhung cậu chủ, đã khóc rất nhiều lần, mãi tới sau này Đường Hạo Minh xuất hiện ở bên cạnh bà chủ, an ủi cho sự mong nhớ của bà chủ dành cho cậu chủ, tôi thấy bà chủ trở nên vui vẻ hơn, cũng rất vui khi Đường Hạo Minh có thể mang đến niềm an ủi cho bà chủ, vậy nên cho dù bà chủ đối xử với Đường Hạo Minh quá mức tốt, tôi cũng chưa từng ngăn cản.” Dì Vương cười khổ.

Nếu bà ta sớm biết chuyện như vậy, năm đó tuyệt đối không để Đường Hạo Minh lại gần bà chủ.

Tống Vy vỗ vỗ lên mù bàn tay của dì Vương, an ủi: “Dì Vương, dì cũng đừng tự trách, năm đó không ai biết sẽ biến thành như này, dù sao Đường Hạo Minh nhỏ hơn mẹ chồng tôi hơn hai mươi tuổi, ai có thể ngờ, Đường Hạo Minh lại nảy sinh tình cảm như vậy với mẹ chồng tôi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi lại không thể thoải mái được, bởi vì tôi rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng…” Dì Vương đấm ngực.

Tống Vy không nói gì nữa, cụp mắt nghĩ gì đó.

Cô đang nghĩ, Đường Hạo Minh mười mấy tuổi thì yêu thím hơn 30 tuổi, điều này rõ ràng rất không bình thường.

Chắc không phải có nguyên nhân tâm lý chứ?

Xem ra phải tìm cơ hội hỏi thử Kiều Phàm.

Cơ hội này rất nhanh đã đến rồi.

Khi dì Vương đi lên lầu đưa cà phê cho Đường Hạo Tuấn thì Tống Vy nhân cơ hội gọi điện cho Kiều Phàm.

Kiều Phàm nhìn thấy người gọi tới, còn có hơi bất ngờ: “Vy Vy, sao đột nhiên nhớ tới mà gọi điện cho tôi vậy?”

Từ sau khi cô biết tình cảm của anh ta dành cho cô và tâm lý có bệnh, cô gần như chưa từng chủ động liên lạc với anh.

Bây giờ đột nhiên gọi điện tới, thật sự khiến anh được cưng quá mà đâm lo sợ.

Kiều Phàm đẩy mắt kính phản quang, khóe miệng nhếch lên độ cong khiến người khác mê mẩn, nhưng giọng nói phát ra vẫn dịu dàng như trước.

“Kiều Phàm, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tống Vy cắn môi dưới nói.

Kiều Phàm dựa người vào lưng ghế: “Vấn đề gì, em hỏi, nếu tôi có thể trả lời được thì sẽ cố gắng trả lời.”

Tống Vy thở sâu: “Là như vậy, tôi có một người bạn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc của chú hai thím hai. Vậy mà lúc anh ta mười ba tuổi, chú hai thím hai của anh ấy qua đời. Nhưng khi anh ta mười lăm tuổi, viết một cuốn nhật ký, trên đó viết rằng anh ta có tình cảm không nên có với thím hai của anh ta. Chuyện này…có bình thường hay không?”

Cô không nói thẳng người bạn kia là Đường Hạo Minh, chú hai thím hai là ba mẹ của Đường Hạo Tuấn.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Đường, nếu có thể giấu diếm được thì cứ giấu diếm hết đi.

Kiều Phàm nghe mấy câu này của Tống Vy, hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ý của em là người bạn của em đã yêu thím hai của anh ta đúng không?”

“Đúng.” Tống Vy gật đầu.

Kiều Phàm đẩy mắt kính, lại hỏi: “Vì sao anh ta lại lớn lên dưới sự chăm sóc của chú hai thím hai, ba mẹ của anh ta đã qua đời rồi à?”