Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1240



Chương 1240

“Không có gì là không thể cả, Tống Huy Khanh bị mẹ cô hạ độc khiến cơ thể suy nhược, sau đó lại biết được chuyện giữa mẹ cô và Lâm Quốc Thần, ông ta tức giận không chịu nổi nên đã qua đời. Có thể nói Tống Huy Khanh bị mẹ cô hại chết.” Tống Vy lạnh lùng nói.

Tống Huyền há hốc mồm, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, một lúc sau mới hỏi: “Tô Thu thì sao?”

“Bà ta bị kết án tử hình.” Tống Vy cong môi: “Bà ta hạ độc Tống Huy Khanh, đó chính là đang phạm tội, vả lại bà ta còn định bóp cổ Tống Huy Khanh trước mặt cảnh sát. Quan trọng nhất là bà ta đẩy mẹ tôi ngã xuống lầu khiến mẹ tôi chết, những tội này cộng lại chính là tử hình.”

“Cho nên… là cô hại chết mẹ tôi?” Tống Huyền gào lên rất dữ tợn.

Tống Vy buồn cười: “Xin lỗi, tôi phải đính chính lại với cô một chút, bà ta không phải bị tôi hại chết mà bà ta chết vì sự ác độc của mình. Nếu bà ta không làm nhiều chuyện xấu xa như vậy thì đã không chết rồi, không phải sao?”

Nhưng Tống Huyền không nghe lọt tai những lời này, cô ta chỉ biết Tô Thu đã chết.

Dù cô ta hận Tô Thu thì Tô Thu cũng là mẹ của cô ta.

Cô ta không cho phép người khác hại Tô Thu!

“Tống Vy, cô đừng nói nhảm nữa, gì mà tự mình hại mình chứ, chắc chắn là cô, nếu không phải cô báo cảnh sát thì mẹ tôi đã không chết, bà ấy sẽ không chết!” Tống Huyền vén chăn bước xuống giường muốn động tay động chân với Tống Vy.

Nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần Tống Vy thì đã bị vệ sĩ đẩy ngã xuống đất.

Tống Vy vẫn bình thản ngồi trên ghế, thờ ơ nhìn cô ta: “Suy luận của cô thật buồn cười, cô không nghĩ đây là quả báo mà Tô Thu đáng phải chịu mà lại cho rằng tôi không nên báo cảnh sát. Tôi chỉ muốn nói, Tống Huyền cô quả nhiên không hổ là con gái của Tô Thu, đầu óc không bình thường, không có ý thức pháp luật, cũng không có tam quan vững vàng.”

Tống Huyền giận run người: “Đừng nói mấy thứ ý thức pháp luật đó với tôi, tôi chỉ biết rằng cái chết của mẹ tôi không thoát khỏi liên quan đến Tống Vy cô.”

Tống Vy cười: “Tôi thừa nhận tôi đã đưa cảnh sát tới bắt Tô Thu, nhưng như vậy thì sao, cô bị nhốt ở đây thì có thể làm gì được tôi. Không phải cô hận Tô Thu lắm sao? Nghe tin bà ta chết, đáng cô ra phải nên vui mừng mới đúng chứ? Sao làm như kiểu đang bất bình thay bà ta vậy, đúng là giả tạo.”

“Không phải chuyện của cô, cho dù tôi hận bà ta thì bà ta cũng là mẹ của tôi, không đến lượt cô động tay động chân.” Tống Huyền bị vệ sĩ kìm chặt không cử động được nên chỉ có thể trợn mắt nhìn cô, như muốn băm cô thành trăm mảnh.

Tống Vy ngẩng đầu, phong thái lười biếng: “Vậy Tống Huy Khanh thì sao? Lúc nhỏ Tô Thu đối xử tệ bạc với cô mà bây giờ cô còn thay bà ta kêu oan. Tống Huy Khanh cũng đã chết, tại sao tôi không thấy cô buồn thay ông ta vậy? Tống Huy Khanh đối xử rất tốt với cô kia mà, ông ta vì cô mà đuổi hai đứa con ruột ra khỏi nhà, nhưng cuối cùng khi nghe tin ông ta chết, cô lại chẳng có một chút đau buồn.”

Nghe vậy, Tống Huyền cảm thấy chột dạ, ánh mắt lóe lên: “Tại sao tôi phải nhớ ông ta? Cô cũng nói rồi đấy thôi, ông ta đâu phải ba ruột tôi, vậy sao tôi phải nhớ ông ta?”

“Cho dù ông ta không phải ba cô, nhưng cũng đối xử rất tốt với cô.” Tống Vy nhìn cô ta.

Tống Huyền cười khẩy: “Tốt với tôi? Đúng, trước đây ông ta rất tốt với tôi, nhưng đó là vì ông ta tưởng tôi là con ruột của ông ta. Nếu biết tôi không phải con ruột của ông ta thì liệu ông ta có còn đối xử tốt với tôi không?”

Tống Vy vuốt tóc: “Nếu Tống Huy Khanh nghe được mấy lời này từ cái thứ vô ơn như cô thì đoán chừng sẽ tức đội mồ sống dậy đấy. Cô nói không sai, nếu ông ta biết cô không phải con ruột của ông ta thì có lẽ đã không đối xử tốt với cô. Nhưng trước kia ông ta rất tốt với cô, đây là điều cô không thể xóa bỏ, công ơn nuôi dưỡng của ông ta là thật, nhưng cuối cùng, chết rồi vẫn không nhận được một lời cảm ơn.”

Cô nói xong liền đứng lên: “Tôi vốn tưởng nếu nói chuyện này với cô thì ít nhất cô sẽ rớt vài giọt nước mắt cho ông ta, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã sai rồi, người không có trái tim thì sao có thể khóc được. Được rồi, cô cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây đi, tôi đi đây.”

Cô xoay người đi tới cửa.