Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1242



Chương 1242

Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh nhìn họ dựng bia.

Dựng bia xong, anh chuẩn bị rời đi.

Cũng coi như người cháu trai này cho ông ta chút thể diện cuối cùng.

“Vậy à.” Tống Vy gật đầu: “Ừm, em vừa gặp Tống Huyền xong, cũng thật nực cười, Tống Huyền lại cho rằng em đã hại chết Tô Thu, cô ta nói em không nên đưa cảnh sát tới đó, như thế Tô Thu sẽ không chết.”

“Người có đầu óc không bình thường mới nghĩ như vậy thôi, em cứ mặc kệ cô ta đi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Tống Vy cười: “Em biết, cho nên em không ở lại lâu, bây giờ em đang chuẩn bị về biệt thự.”

“Được, về sớm một chút, khi nào tới nơi báo anh một tiếng, đừng khiến anh lo lắng.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng dặn dò.

Kể từ khi biết Lâm Giai Nhi không còn ở thành phố Giang, anh đã linh cảm rằng Lâm Giai Nhi có thể sẽ xuất hiện ở chỗ cô.

Ngay cả khi đã bố trí vài vệ sĩ đi theo bảo vệ cô và mấy đứa nhỏ thì anh cũng không yên tâm.

“Ừm, em biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó, hai người trò chuyện thêm một chút rồi mới tắt máy.

Tống Vy cất điện thoại, bắt taxi về nhà.

Taxi vừa rời đi, cách đó không xa có một chiếc xe con màu đen đang đậu bên đường, cửa xe ghế sau đột nhiên hạ xuống.

Bên trong xe, Lâm Giai Nhi u ám nhìn về hướng Tống Vy đang rời đi, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên thu liễm lại một chút, cô bày ra vẻ mặt như muốn giết người trước mặt tôi, tôi sợ tôi sẽ không nhịn được giết cô trước đấy.”

Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên đùi của Lâm Giai Nhi bỗng nắm chặt, cô ta cắn môi, như muốn cắn nát môi dưới.

Nhưng ngay sau đó, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén suy nghĩ đen tối trong lòng, gượng cười nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Đường Hạo Minh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Giai Nhi thu hồi tầm mắt rồi nhìn bệnh viện tâm thần phía đối diện: “Tống Huyền đang ở trong đó?”

“Đúng vậy.” Đường Hạo Minh gật đầu: “Tôi mất rất nhiều công sức mới nghe ngóng được đấy.”

Lâm Giai Nhi híp mắt: “Lúc đầu tôi giúp con ngu kia thay hình đổi dạng, tưởng cô ta sẽ thành công, không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy, cuối cùng còn bị nhốt ở một nơi như thế này, quả thật quá vô dụng!”

Đường Hạo Minh cười: “Nếu cô ta có tác dụng thì cô ta đã kết hôn với Hạo Tuấn từ lâu rồi chứ không phải lưu lạc đến một nơi như thế này. Cô có muốn đi lên gặp cô ta không?”

“Không.” Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Không phải anh nói ở đây có vệ sĩ của Hạo Tuấn sao? Nếu tôi đi, há chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?”

Đường Hạo Minh nhún vai: “Nếu cô không đi thì chúng ta về.”

Lâm Giai Nhi ừm một tiếng, đẩy cửa kính xe lên.

Bọn họ nghe tin Tống Vy đã trở về nên đến xem thử.

Bây giờ đã thấy Tống Vy, đương nhiên không cần ở lại nữa.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rời khỏi cổng bệnh viện tâm thần, hòa vào biển xe rồi biến mất.

Mặt khác, Tống Vy không biết sau khi cô rời đi, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đã xuất hiện.

Cô trở về biệt thự, hai đứa nhóc chạy tới chào cô: “Mẹ.”