Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1247



Chương 1247

Tống Vy cười gật đầu: “Được, Bảo Châu mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”

Đường Hạo Tuấn nói thêm: “Nếu đơn hàng chuyển phát nhanh kia thật sự là do Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi gửi, vậy bọn họ sẽ không dễ bị bắt đâu, cho nên sau này chắc chắn sẽ còn tiếp tục, nếu nhận được đơn hàng tương tự thì đừng có mở, bảo vệ sĩ mở, hiểu chưa?”

Lần này là xác một con mèo, còn lần sau thì không biết là gì nữa.

Lỡ như là rắn độc còn sống thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Biết Đường Hạo Tuấn lo lắng cho sự an toàn của mình, Tống Vy cảm thấy rất ấm áp, cô mỉm cười đồng ý: “Ừm, em biết rồi.”

“Biết là tốt.” Đường Hạo Tuấn vẫn còn lo lắng.

Không lâu sau, Hạ Bảo Châu nói chuyện xong đã quay lại.

Tống Vy nói với cô ấy về chuyện đền bù, quả nhiên cô ấy không thể che giấu được niềm vui.

Vui thì vui nhưng Hạ Bảo Châu vẫn không quên công việc của mình, cô ấy đặt điện thoại xuống nói: “Vy Vy, công ty chuyển phát nhanh đã hứa sẽ đưa người bưu tá đó đến đây, chắc sắp đến rồi.”

Tống Vy uống một ngụm nước: “Tớ biết rồi, vất vả cho cậu rồi.”

“Không sao.” Hạ Bảo Châu xua tay.

Là bạn bè, đây cũng là đều nên làm.

Chưa đầy nửa tiếng, bưu tá và giám đốc của anh ta đã đến.

Vừa nãy lúc gọi điện thoại, Hạ Bảo Châu đã nói với công ty chuyển phát nhanh chuyện món hàng kia.

Khi công ty chuyển phát nhanh nghe tin bưu tá của họ giao xác mèo cho khách hàng thì rất hoảng sợ.

Đặc biệt vị khách hàng này còn là một người nước ngoài rất giàu có.

Vì vậy, sau khi công ty chuyển phát nhanh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, họ đã lập tức đưa bưu tá đến đây.

“Lúc giao hàng, anh có biết bên trong là thứ gì không?” Tống Vy nhìn bưu tá, lạnh lùng hỏi.

Bưu tá vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết, hàng chuyển phát nhanh bị niêm phong, không thể tự tiện mở ra xem, cô à, tôi thật sự không biết gì cả, tôi vô tội.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy không ngạc nhiên với câu trả lời này, bởi vì vừa rồi cô đã đoán được.

Bưu tá đã làm việc ở khu biệt thự này mấy năm và hầu như không có đánh giá xấu nên chắc chắn không thể bị mua chuộc.

Bởi vì bưu tá biết người sống ở đây đều là những người tai to mặt lớn, không thể phật lòng, một khi xảy ra chuyện thì người đầu tiên bọn họ tìm chính là bưu tá.

Bưu tá biết điều này nên không thể nào ngu ngốc mạo hiểm được, nếu anh ta mà biết bên trong có thứ đó thì chắc chắn sẽ không giao, vì vậy khả năng lớn nhất là bưu tá không biết.

Tống Vy mím môi: “Vậy anh có biết ai gửi đơn hàng chuyển phát nhanh này không?”

Mặc dù trên đơn hàng chuyển phát nhanh không có thông tin người gửi, nhưng bưu tá đã giao tới chỗ cô, cho nên chắc chắn anh ta biết ai đã gửi nó.

Giám đốc cũng đẩy vai bưu tá, ra hiệu cho anh ta mau trả lời, không được nói dối.

Bưu tá cũng biết đây là chuyện lớn nên không dám chậm trễ, anh ta nhanh chóng trả lời: “Là một người phụ nữ.”