“Tôi biết sự việc đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nhưng...”
Miếng của Giang Hạ hơi mấp máy, còn muốn nói cái gì, Kiều Phàm giơ tay, lần nữa cắt ngang lời của cô: “Được rồi, tôi nói rồi, đừng nói nữa.”
Giang Hạ cúi đầu: “Được.”
Nhất thời, trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.
Có điều một lát sau, Giang Hạ vẫn rất không yên tâm mà ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh Kiều, anh là bác sĩ khoa não, vậy anh biết, máu tụ trong não anh sẽ biến mất không?”
Cô rất lo lắng không biến mất, sau đó diễn biến thành khối u thì phiền phức rồi.
Trước kia cô nhớ mình từng xem một bộ phim, nữ chính trong phim là trong não có máu tụ, chèn ép dây thần kinh, cuối cùng lại biến thành u não mà chết.
Cho nên nghĩ thôi cũng biết, một vấn đề nhỏ bé, cuối cùng cũng sẽ diễn biến thành vấn đề lớn.
Advertisement
Chuyện trong não có thứ gì đó như này thì không thể xem thường được.
Thấy Giang Hạ siết chặt hai tay, vẻ mặt lo lắng, khóe miệng của Kiều Phàm hơi cong lên: “Sẽ.”
“Thật sao?” Mắt của Giang Hạ chợt sáng lên, trên mặt cũng rõ ràng nở nụ cười mừng rỡ.
Kiều Phàm gật đầu: “Tôi là bác sĩ khoa não, cô cảm thấy tôi sẽ không rõ sao? Hơn nữa cô cảm thấy tôi sẽ lấy nghề nghiệp của mình ra đùa sao?”
“Không không không, tôi không phải có ý này.” Giang Hạ vội lắc đầu giải thích: “Tôi chỉ là quá vui thôi, cho nên mới không nhịn được mà tìm xác thực.”
“Ổ? Quá vui ư?” Kiều Phàm hơi nghiêng về phía trước, mắt nhìn chằm chằm cô: “Tôi không sao, cô rất vui sao?”
Ánh mắt của Giang Hạ lóe lên tránh ánh nhìn của anh, sau đó gật đầu: “Phải, tôi rất vui, sự việc là ba tôi gây ra, nếu cô có chuyện, gia đình chúng tôi đều khó yên lòng, vậy nên nghe thấy anh sẽ không sao, tôi đương nhiên vui mừng, như vậy gia đình chúng tôi cũng không cần gánh trách nhiệm tâm lý quá nhiều.”
Kiều Phàm mấp máy môi: “Tôi còn tưởng rằng, cô là vì lo lắng cho tôi.”
Lời này anh nói không phải quá lớn tiếng, cho nên Giang Hạ không nghe rõ, cô nghi hoặc nghẹo đầu: “Anh Kiều, anh nói cái gì.”
“Không có gì.” Kiều Phàm cụp mí mắt, lạnh nhạt đáp lại một câu.
Giang Hạ cảm nhận được thái độ của anh đột nhiên lạnh đi rất nhiều, nhưng không biết nguyên nhân, cô nhún vai, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Đúng rồi anh Kiều, máu tụ trong não anh khoảng bao lâu sẽ biến mất?”
“Khoảng hơn một tháng.” Kiều Phàm lại dựa về đầu giường rồi đáp.
Giang Hạ gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Một tháng, không ngắn, nhưng cũng không phải quá dài, coi như là phạm vi có thể chấp nhận được.
“Có điều một tháng này, anh đều sẽ váng đầu hoặc đau đầu sao?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm lại hỏi một vấn đề.
Kiều Phàm ngước mắt, ừ một tiếng: “Gần như vậy, đây là hiện tượng bình thường mà thôi.”
“Vậy ư.” Giang Hạ bỗng nâng cằm lên.
Chẳng trách anh cứ không cho cô đi tìm bác sĩ, bởi vì vấn đề của bản thân anh, trong lòng anh đều biết rõ.
Cũng đúng, anh là bác sĩ, còn có thể không biết tình trạng của anh có cần đi tìm bác sĩ khác hay không sao.
Hơn nữa anh là chuyên gia khoa não trẻ nhất trên thế giới, địa vị ở trên thế giới rất cao, bác sĩ khoa não có thể đạt tới trình độ y thuật như anh, trừ mấy ông lão ra, căn bản không có người thứ hai.
Cho nên bác sĩ khoa não của bệnh viện này, không ai có y thuật tốt hơn anh.
Tìm những bác sĩ khác, hình như có chút không thích hợp lắm.
Giang Hạ vén tóc ra sau tai, không nói gì nữa.
Lúc này, Kiều Phàm đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn cô: “Bảo cô làm thủ tục nằm viện, cô làm chưa?”
“Á?” Giang Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn đôi mắt u tối đó của anh.
Cô vô thức lắc đầu: “Chưa.”
Sắc mặt của Kiều Phàm tối lại: “Tại sao chưa?”
“Quên rồi.” Giang Hạ cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.
Đôi môi của Kiều Phàm mím chặt lại: “Ban ngày tôi không phải đã nói với cô, bảo cô lập tức làm thủ tục nằm viện sao, cô tại sao không nghe, cô rốt cuộc là thật sự quên mất, hay là cố ý không làm?”
“Tôi... tôi là thật sự quên mất, không phải cố ý.” Giang Hạ xua tay giải thích.
Kiều Phàm nhìn cô, dường như đang xác nhận tính thật giả của lời cô.
Nhưng thấy dáng vẻ có hơi căng thẳng sợ hãi của cô, cuối cùng anh đã mềm lòng thở dài: “Lần này thì bỏ qua.”
Giang Hạ nghe thấy anh không định làm khó thì hai mắt sáng lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Kiều Phàm không có đáp lại, mà rút điện thoại ra, ấn cái gì đó ở trên điện thoại.
Giang Hạ đứng ở bên cạnh giường bệnh, cẩn thận nhìn anh.
Sau khi nhìn một lúc, cô cắn môi nói: “Anh Kiều, tôi muốn biết, anh tại sao muốn kêu tôi nằm viện? Bác sĩ là bảo tôi cố gắng điều dưỡng cơ thể, để sau này có thể bình an sinh em bé, mới kêu tôi nằm viện, anh...”
“Cô muốn nói cái gì?” Kiều Phàm nhíu mày, sau đó để úp điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Giang Hạ hít sâu một hơi: “Tôi muốn nói, anh không phải luôn không muốn cho tôi sinh đứa trẻ này hay sao? Anh không thích nó, bởi vì nó ở trong bụng của tôi, cho nên anh biết tôi bây giờ thai tượng không ổn định, không nên thở phào hay sao? Tại sao còn muốn tôi nằm viện? Nếu tôi nằm viện, sẽ chỉ bảo vệ đứa trẻ mà thôi.”
Khóe miệng của Kiều Phàm hơi nhếch lên: “Thì ra cái cô muốn nói là chuyện này?”
Giang Hạ lí nhí ừ một tiếng: “Phải, thật ra tôi luôn muốn hỏi, anh tại sao đột nhiên đồng ý để tôi giữ lại đứa trẻ này, lúc mới đầu, anh nói tôi có thể giữ lại đứa trẻ, cũng có thể không để ba tôi ngồi tù, tuy trong lòng tôi vui mừng, nhưng chung quy có chút bất an, tôi không cho rằng anh là thật sự nguyện ý để tôi giữ lại đứa trẻ.”
“Cô tại sao lại nghĩ như vậy?” Kiều Phàm khoanh tay nhìn chằm chằm cô.
Giang Hạ cắn môi dưới: “Rất đơn giản, bởi vì anh bắt tôi phá bỏ đứa trẻ này, tuy tôi không nhớ ký ức lúc đó, nhưng dựa theo miêu tả của người bên cạnh và nỗi sợ mà tôi dành cho anh, tôi biết chuyện lần đó đối với tôi mà nói, nhất định rất đau khổ, tôi cũng càng thêm chắc chắn, anh quả thật là thật sự không muốn đứa trẻ đó, cho nên về sau anh đột nhiên quay ngược đồng ý cho tôi giữ lại đứa trẻ, tôi mới cảm thấy quá kỳ lạ, anh tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”
“Cô cảm thấy là vì cái gì?” Kiều Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại.
Giang Hạ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Nói thật, tôi không biết, tôi cũng nghĩ không ra được nguyên nhân, tóm lại không thể vì anh đột nhiên nảy sinh tình ba con đối với đứa trẻ, cho nên mới thay đổi chủ ý giữ lại đứa trẻ nhỉ?”
Nói đến đây, cô cũng không nhịn được mà cười.
Có tình ba con đối với đứa trẻ ư?
Sao có thể chứ?
Cô là mẹ của đứa trẻ, anh ghét cô, hận cô như vậy, cũng không cho phép cô sinh con cho anh, vậy nên sao có thể nảy sinh tình cảm gì đó đối với đứa trẻ trong bụng cô chứ.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đồng thời ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
Thấy vẻ mặt tự giễu của Giang Hạ, ánh mắt của Kiều Phàm tối đi.
Anh không cần hỏi nhiều thì có thể đoán được đại khái cô đang nghĩ cái gì.
Trong lòng rất bất lực.
Rất nhiều lúc cô rõ ràng đã nghĩ ra kết quả, nhưng cô là không chịu tin, còn tích cực phủ nhận.
Lẽ nào anh không xứng để cô tin tưởng như vậy sao?
Có điều cũng đúng, những chuyện anh làm trước kia, sớm đã khiến cô tuyệt vọng tới mức chủ động quên đi tất cả, đối với cô của bây giờ mà nói, anh chỉ là một người xa lạ có thù với cô.
Nếu đã là người xa lạ, vậy thì càng không đáng được tin tưởng.
Vậy nên cô phủ nhận tất cả suy đoán, cũng là báo ứng của anh.
Kiều Phàm day mi tâm: “Giang Hạ, nếu tôi nói, tôi muốn giữ lại đứa trẻ, quả thật là vì nảy sinh một chút tình cảm đối với đứa trẻ này thì sao?”