Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1305



“Không được!” Mặc cho cảm xúc của Tống Vy có kích động bao nhiêu, giọng nói mang theo vẻ van nài, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không đồng ý để cô ở lại, cô nhất định phải rời đi.

Tống Vy dùng răng cắn chặt môi dưới, môi gần như sắp bị cô cắn rách rồi.

Thấy vậy, trong lòng Đường Hạo Tuấn quặn lại, anh giơ ngón tay cái ra vuốt thẳng khóe miệng cô: "Đừng cắn."

“Anh quản được em!” Tống Vy tức giận hất tay anh ra, không muốn anh chạm vào mình.

Anh vừa từ chối cô, lại còn từ chối một cách lạnh nhạt như vậy, bây giờ lại quan tâm đến cô, hà tất phải thế chứ?

Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn biết người phụ nữ đã tức giận rồi, đôi môi mỏng mím lại, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn, rất tự trách mình, cũng rất áy náy.

Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, vì sự an toàn của cô, anh chỉ có thể tàn nhẫn như vậy.

Advertisement

"Dù sao sắp tới em cứ cố gắng thi đấu cho tốt, sau khi thi xong, em đến hội họp với bọn trẻ, ở cùng với bọn trẻ, đừng lo lắng cho anh. Trước đó anh đã hứa với em, nhất định sẽ sống sót trở về, trở về bên cạnh em và các con, anh tuyệt đối sẽ không thất hứa, vì vậy em phải nghe lời, được chứ?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy bằng ánh mắt sâu thẳm.

Tống Vy không phải là không biết anh một lòng kiên định bảo cô đi là bởi vì lo lắng cho cô, quan tâm cô, sợ rằng đến lúc đó cô sẽ bị Đường Hạo Minh bắt đi.

Thế nhưng, nếu thực sự rời đi và để anh một mình đối mặt với Đường Hạo Minh, cô không biết bất cứ tin tức nào của anh, không biết rốt cuộc anh có gặp nguy hiểm gì không thì trái tim này của cô làm sao có thể an tâm được, làm sao cô có thể ở cũng bọn trẻ một cách yên bình được.

“Đường Hạo Tuấn, anh thật sự quyết tâm rồi, không định đổi chủ ý này sao?” Tống Vy nắm chặt tay, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông.

Yết hầu của người đàn ông chuyển động, cuối cùng ừ một tiếng.

Tống Vy hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: "Em biết rồi, anh ra ngoài đi, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh, tiếp theo, anh cũng đừng mong bước vào phòng ở cùng em, anh tự mình tìm riêng một phòng mà ở.”

Đường Hạo Tuấn trợn to hai mắt: "Ý gì vậy? Em đuổi anh ra ngoài?”

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ bị vợ của mình đuổi khỏi phòng và ngủ ở phòng khác.

Trước đây, anh đã nghe Trình Hiệp nói rằng sau khi làm Hạ Bảo Châu tức giận, anh ta đã bị Hạ Bảo Châu đuổi ra khỏi phòng.

Lúc đó nghe xong, mặc dù trên mặt hắn không nói điều gì, nhưng trong lòng lại cười nhạo Trình Hiệp không có địa vị, vậy mà lại bị đuổi ra khỏi phòng.

Không ngờ, sông có khúc người có lúc, người đàn ông bị đuổi ra khỏi phòng lại đến lượt anh rồi.

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: "Vy, em..."

“Ra ngoài!” Tống Vy không muốn nghe anh nói, nắm lấy một chiếc gối và ném về phía người đàn ông.

Người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cái gối, không bị cái gối đánh trúng, nhưng lông mày nhăn nhíu lại.

Anh không tức giận vì hành vi của người phụ nữ, vì anh cũng biết rằng cách làm của mình đã khiến người phụ nữ tức giận đến như vậy.

Vì vậy, anh không có mặt mũi để tức giận.

Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của Tống Vy, lại liếc nhìn chiếc gối trong tay.

Cuối cùng, anh đặt chiếc gối lại trên giường, ho nhẹ một tiếng và nói: “Anh biết trong lòng em đang tức giận vì quyết định của anh, nhưng anh là vì muốn tốt cho em.”

"Em biết anh muốn tốt cho em nhưng cái phần muốn tốt cho em này không phải là điều em muốn, điều em muốn rất đơn giản, là muốn tiến lùi cùng anh, chiến đấu cùng anh. Em biết anh sợ rằng đến lúc đó Đường Hạo Minh sẽ làm hại em hoặc là lợi dụng em để kìm hãm anh, khiến anh rất có thể sẽ không thể bảo vệ em kịp thời hoặc là cứu em được, nhưng đây là điều em cam tâm tình nguyện, em không thể để anh đối mặt một mình. Nếu anh đối mặt một mình, em và anh không chắc có thể thường xuyên liên lạc, em không biết tình hình của anh, trái tim em cũng không thể bình yên, Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh có biết không hả?”

Cô sờ vào ngực mình.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên cúi người, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, nói với giọng trầm thấp: "Anh biết, đương nhiên anh biết, nhưng so với sự an nguy của em, anh thà để em hoảng hốt lo sợ, chí ít em cũng bình an vô sự.”

"Anh..." Tống Vy thở gấp.

Cô đã nói khăng khăng như vậy rồi, muốn ở cùng anh nhưng anh vẫn không đồng ý.

Xem ra, bọn họ thực sự không thể nói tiếp được nữa.

Đang nghĩ, Tống Vy đẩy người đàn ông ra với vẻ mặt vô cảm: "Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy hai chúng ta đã đi vào ngõ cụt rồi, chúng ta đều biết, chúng ta là vì đối phương nhưng lại không chịu lùi bước nhượng bộ, vì vậy em nghĩ, hiện tại chúng ta thực sự cần bình tĩnh lại, mỗi người suy nghĩ cho đối phương một chút, xem xem có thể nhượng bộ cho nhau không, trước khi suy nghĩ xong xuôi, em muốn chúng ta tạm thời tách nhau ra thì hơn, vì vậy anh đi ra đi, khoảng thời gian tiếp theo, em thực sự không muốn nhìn thấy anh.”

Nói xong, cô chỉ tay ra cửa.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên sa sầm, không thể ngờ rằng cô lại muốn chia phòng với anh.

Thôi bỏ đi, cô nói không sai, hiện tại bọn họ đều không muốn nhượng bộ nhau, cho dù đều biết là vì muốn tốt cho đối phương.

Nếu đã không thể nói tiếp, vậy tạm thời mỗi người nên bình tĩnh lại một chút.

"Được, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng ngủ bên cạnh. Chúng ta hãy suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao giữa hai chúng ta luôn phải có một người phải lùi một bước.”

Lời nói vừa dứt, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy một cái rồi xoay người đi về phía cửa.

Tống Vy không ngờ rằng anh thực sự đi rồi, vội vàng quay đầy qua nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh. Môi cô mấp máy, dường như muốn gọi anh lại.

Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô cắn chặt môi dưới và nuốt lời định nói vào trong, nhưng đôi mắt cô lại dần trở nên đỏ và ẩm ướt, trong lòng cũng dâng lên một chút tủi thân.

Cô thấy rằng anh sẽ không đồng ý phân phòng, nên mới cố ý đề nghị phân phòng ngủ riêng, muốn để anh thỏa hiệp cho cô ở lại.

Nhưng không ngờ rằng anh lại thà chia phòng ngủ riêng chứ không thoả hiệp.

Anh thực sự muốn đưa cô đi như vậy sao?

“Đồ ngốc, Đường Hạo Tuấn, anh là đồ ngốc!” Tống Vy thật sự đã khóc rồi, vừa khóc vừa đấm chiếc chăn bên dưới.

Ngoài cửa, Đường Hạo Tuấn đang dựa vào cửa, nghe thấy tiếng khóc và tiếng chửi mắng của người phụ nữ, mí mắt rũ xuống, trên mặt không chút che đậy mà lộ ra vẻ áy náy.

Anh biết trong lòng cô đang rất khó chịu nhưng lần này anh sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.

Híp híp mắt, trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia kiên định, sau đó nhẹ bước xuống lầu.

Trong phòng khách, Trần Châu Ánh đang nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô ấy vội vàng nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại, sau đó đứng dậy hỏi: "Sếp Đường, Vy Vy chưa tỉnh sao? Cô ấy đã ngủ một ngày một đêm rồi, còn không tỉnh nữa thì nên gọi bác sĩ thôi, tôi nói sếp Đường, anh cũng thật là, buổi tối anh không thể...”

“Cô ấy tỉnh rồi.” Đường Hạo Tuấn cau mày, ngắt lời cô ấy.

Trần Châu Ánh nhướn mày: "Tỉnh rồi?"

"Ừ."

“Vậy quá tốt rồi, tôi còn tưởng cô ấy còn muốn tiếp tục ngủ nữa, có điều nếu Vy Vy đã tỉnh rồi vậy tại sao cô ấy còn không xuống đây?” Trần Châu Ánh nhìn lên lầu.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ nhìn cô ấy mà nói: "Một lát nữa cô giúp tôi một chuyện.”

“Hả?” Trần Châu Ánh chớp chớp mắt nghi ngờ: “Chuyện gì, sếp Đường nói đi.”

“Giúp tôi mang chút đồ ăn lên cho cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không xuống đâu.” Đường Hạo Tuấn xoa xoa ấn đường, nói với vẻ có chút mệt mỏi.

Trần Châu Ánh đầy vẻ khó hiểu: "Có thể thì cũng có thể, nhưng loại chuyện này, tại sao sếp Đường không tự mình làm đi, anh là chồng cô ấy, anh mang đồ ăn cho cô ấy không phải tốt hơn sao?”

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, lãnh đạm nói: "Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi."

Nghe thấy lời này, Trần Châu Ánh như hiểu ra điều gì đó, há to miệng kinh ngạc: “Không phải chứ, sếp Đường, hai người... anh và Vy Vy không phải là đang cãi nhau đấy chứ?”

Cô chỉ vào Đường Hạo Tuấn, sau đó lại chỉ lên lầu.

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, không nói gì, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Trần Châu Ánh kinh hãi nuốt nước bọt: "Hai người thật sự cãi nhau rồi? Tại sao?”