Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1320: LỜI KHUYÊN CỦA TRẦN CH U ÁNH



Ngay cả bản thân Tống Vy cũng không ngờ rằng mình và Đường Hạo Tuấn có thể chiến tranh lạnh với nhau lâu như thế, sắp có thể so sánh với lần chiến tranh lạnh đầu tiên rồi. Dù sao thì ngay từ đầu cô thực sự không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ không xuống nước. Mà bọn họ phớt lờ nhau cũng chỉ là bởi vì ý kiến không phù hợp, chứ cũng không thật sự xảy ra chuyện ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Nhưng chỉ có như thế, thời gian chiến tranh lạnh của bọn họ kéo dài như vậy, điều này khiến trong lòng Tống Vy bắt đầu trở nên bất an. Bởi vì Đường Hạo Tuấn rất yêu cô, cô muốn cái gì, trên cơ bản anh đều sẽ thỏa mãn, nhưng mà lần này thái độ của anh lại kiên định như vậy. Kiên định đến nỗi anh tình nguyện chiến tranh lạnh với cô chứ không đồng ý thỏa hiệp. Điều này khiến cho mấy ngày nay Tống Vy gầy đi trông thấy. Hôm nay, Đường Hạo Tuấn đột nhiên ra khỏi nhà, hơn nữa vừa mới sáng sớm là anh đã đi, lúc đi ra ngoài, nghe người giúp việc nói là trời còn chưa sáng. Vội vội vàng vàng như vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu Tống Vy muốn liên lạc với Đường Hạo Tuấn để hỏi rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì, có gặp nguy hiểm hay không, nhưng sau đó nghĩ tới bây giờ mình đang còn chiến tranh lạnh, cô lại bỏ điện thoại xuống.

Trần Châu Ánh đang ăn sáng ở phía đối diện, nhìn thấy Tổng Vy cầm điện thoại di động lên rồi lại bỏ xuống, biểu cảm trên mặt Tổng Vy còn rầu rĩ không vui, cô không khỏi thở dài: “Muốn hỏi thì cứ hói đi, sao lại không chịu hỏi?”

Advertisement

“Đang chiến tranh lạnh mà.” Tống Vy bưng ly sữa bò lên uống một ngụm: “Cho nên hỏi cái gì chứ, với lại hỏi rồi thì mất mặt lắm, điều này chẳng phải chứng minh tớ là người đã nhận thua trong cuộc chiến tranh lạnh này à? Tớ đồng ý rời đi?”

"..." khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, không biết phải trả lời như thế nào.

Một lát sau, cô mới bất đắc dĩ lên tiếng: “Tớ nói chứ hai vợ chồng cậu rảnh không có chuyện gì làm, một chuyện nhỏ bé mà lại xé to như thế, còn chiến tranh lạnh nhiều ngày như vậy, tới ở bên cạnh nhìn thấy mặt khó chịu vô cùng, ngay cả thở cũng không dám thở lớn tiếng, chỉ sợ là chọc hai người các cậu, tự mình nhóm lửa thiêu thân”

"Sao lại là việc nhỏ?” Tống Vy nhíu mày.

Giang Hạ nhếch miệng: “Sao lại không phải là chuyện nhỏ chứ, không phải chỉ là việc cậu muốn ở lại đây mà sếp Đường thì lại kêu cậu đi, cũng không phải là trời sắp sập đến nơi, nói tóm lại chỉ cần không phải trời sập thì cũng không coi là chuyện gì lớn”

Tổng Vy không có cách nào phản bác lại câu nói này, đúng là như thế, trời không sập xuống, trái đất vẫn quay, đây không phải là chuyện nhỏ à? Tống Vy trợn mắt nhìn Trần Châu Ánh: “Xin cậu đó, tớ với chồng tớ còn đang chiến tranh lạnh đây này, bị cậu làm phiền như thế, tớ cảm thấy chiến tranh lạnh cũng chẳng là cái gì hết”

Trần Châu Ánh cũng lườm cô: “Tớ vừa mới nói rồi đó, là do hai vợ chồng cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vốn dĩ không cần phải chiến tranh lạnh với nhau, cuối cùng lại cứ không thèm để ý tới nhau, còn phớt lờ mà chiến tranh lạnh với nhau vài ngày, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn là mọi người sẽ cảm thấy hai vợ chồng cậu có vấn đề về đầu óc.

“Đầu óc cậu mới có vấn đề đó.” Tổng Vy giận dỗi trả lời một câu.

Trần Châu Ánh gật gật đầu: “Vâng vâng vâng, đầu óc của tớ có vấn đề, nhưng mà Vy Vy à, cậu và sếp Đường cũng không cần thiết phải chiến tranh lạnh với nhau đâu, đơn giản chỉ cần một trong hai người lui bước, nhưng mà hai người lại không có ai chịu lui bước, càng không chịu nhận thua, lại không chịu cúi đầu, cho nên mới có thể kéo dài cuộc chiến tranh lạnh lần này. Tất nhiên là cuộc chiến tranh lạnh của hai người có chút kịch tính, nhưng Vy Vy à, nếu như hai người cứ tiếp tục không thèm quan tâm nhau, có lẽ là tình cảm hai vợ chồng thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó.”

Nói đến đây, biểu cảm của cô trở nên nghiêm túc hơn: “Rõ ràng là hai người cũng là vì muốn tốt cho đối phương, nhưng lại vì muốn tốt cho đối phương mà sinh sự với nhau đến mức phải chiến tranh lạnh. Nói tóm lại thì đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy hai người như vậy, vợ chồng người ta mà muốn đối xử tốt với nhau thì cả hai đều hận không thể ôm nhau cùng khóc, cảm động không chịu được, còn hai người các cậu thì.."

Tống Vy ho khan không lên tiếng. Đúng vậy đó, cô cũng không hiểu tại sao mình và Đường Hạo Tuấn lại phải đến nước này. Rõ ràng là vì muốn tốt cho đối phương, cuối cùng sao lại cãi nhau, còn chiến tranh lạnh nữa chứ. “Nói trắng ra là hai người đều tốt với đối phương, nhưng mà đồng thời hai người lại không chịu nhận cái tốt của đối phương đối với mình” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt.

Tống Vy chớp chớp mắt, nhưng không phủ nhận. Đúng là như thế, cô muốn ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn, cùng tiến cùng lùi với anh. Mà Đường Hạo Tuấn lại muốn đưa cô về, là bởi vì không muốn để cố xảy ra chuyện. Cũng là bởi vì đối phương, nhưng lại hoàn toàn không muốn nhận cái tốt của đối phương, không phải là mâu thuẫn này bắt đầu từ đó à. Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh, vậy cậu có cách nào không?”

Trần Châu Ánh nhún nhún vai: “Có chứ, cách rất đơn giản, cậu cũng biết rồi đó, một trong số hai người các cậu lùi một bước. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy thì tình cảm hai vợ chồng các cậu thật sự sẽ có vết nứt, đến lúc đó tình cảm sâu đậm của hai vợ chồng sẽ gặp phải nguy hiểm”

Tống Vy không hề phủ nhận câu nói này, nhưng cô lại thở dài: “Nhưng mà tớ lại không muốn nhận thua”

“Cậu không muốn lùi bước, sếp Đường cũng không muốn, cho nên hai người mới có thể tiếp tục chiến tranh lạnh với nhau như thế” Trần Châu Ánh nói: “Nhưng mà nói thật nha Vy Vy, tớ cảm thấy tốt nhất vẫn là cậu nên lùi một bước đi.”

“Tại sao?” Tống Vy lập tức ngồi thẳng lưng, có chút không vui: “Dựa vào cái gì mà tớ phải nhận thua mà không phải là Đường Hạo Tuấn?”

“Chỉ dựa vào việc sếp Đường lo lắng cho sự an toàn của cậu, mặc dù tớ không biết Đường Hạo Minh đó là người như thế nào, nhưng mà cũng đã nghe hai người nhắc nhiều như thế, có lẽ cũng hiểu được đôi phần, đây chính là một kẻ điên, là một kẻ điên sẽ liều mạng với sếp Đường, sếp Đường sợ kẻ điên này làm cậu bị thương, cho nên mới kêu cậu đi. Anh ta là vì sự an toàn của cậu, sự an toàn của cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cậu có hiểu chưa?" Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy.

Tống Vy gật đầu: “Tớ hiểu chứ, nhưng mà..." Nhưng mà cậu lại muốn đồng hành cùng sếp Đường” Trần Châu Ánh biết là cô muốn nói cái gì, trực tiếp ngắt ngang lời cô. Tổng Vy mím môi ừ một tiếng.

Trần Châu Ánh mỉm cười: "Vy Vya à, suy nghĩ này của cậu là tốt bởi, vì hai người là vợ chồng, cho nên cậu không muốn để một mình sếp Đường phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng mà cậu lại không nhìn rõ năng lực của bản thân mình”

“Năng lực? Tổng Vy khẽ giật mình, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, nhưng lại có chút không chắc chắn.

Trần Châu Ánh gật đầu: "Đúng vậy, là năng lực, cậu không có thể lực như sếp Đường, không có nhiều cánh tay đắc lực có thể phát huy tác dụng nhiều như sếp Đường, càng không có năng lực tự bảo vệ bản thân như sếp Đường, thử hỏi xem cậu như thế này thì sao có thể đồng hành với sếp Đường được chứ?”

Lời nói này làm Tổng Vy nghẹn họng nói không nên lời.

Trần Châu Ánh lại tiếp tục nói: “Vy Vy, tớ nói những lời này không phải là đang xem thường cậu, mà là tớ hi vọng cậu có thể nhìn rõ hiện thực. Sự chênh lệch giữa cậu và sếp Đường thật sự rất lớn, một mình sếp Đường đối mặt với Đường Hạo Minh có thể sẽ dễ dàng đối phó với Đường Hạo Minh hơn, mà nếu như có thêm cậu, sếp Đường sẽ phải phân người và tinh lực để bảo vệ cậu, chú ý tới cậu, nếu như cuối cùng Đường Hạo Minh không đối phó với sếp Đường mà chỉ đối phó với cậu, bắt cậu lại, dùng cậu để uy hiếp sếp Đường, sếp Đường cần phải nghĩ cách cứu cậu ra. Đến lúc đó, không phải là câu nói đồng hành cùng tiến cùng lùi với sếp Đường, mà là cậu đang cản trở sếp Đường

Ánh mắt Tổng Vy bỗng nhiên co rút, đôi môi đỏ giật giật, cả nửa ngày mới phát ra tiếng: “Tớ... không vô dụng như vậy chứ?”

“Cậu à, đương nhiên là cậu không vô dụng như vậy rồi, nhưng chỉ sợ là đối thủ của cậu mạnh hơn cậu. Mọi người đã nói thủ đoạn của Đường Hạo Minh âm hiển tàn nhẫn, bản thân anh ta cũng có thế lực rất mạnh, cho nên anh ta mới có thể luôn luôn chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của sếp Đường. Nói như vậy, chỉ cần anh ta không nhằm vào sếp Đường mà đối phó với người bên cạnh sếp Đường, thế thì xác suất thành công cao đến đáng sợ, cho nên xác suất của việc Đường Hạo Minh bỏ qua sếp Đường mà đối phó với cậu, dùng cậu để uy hiếp sếp Đường là rất cao. Nếu như là tớ, có thể ép chết kẻ thù thì có dùng biện pháp gì cũng không quan trọng, chỉ cần có kết quả là được rồi.”

Cô nhún nhún vai. Tống Vy không nói tiếp nữa, nhưng mà nhịp tim đập nhanh như sấm, trong lòng vô cùng hoảng loạn.