Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1364



CHƯƠNG 1364

Phải, bây giờ Hạo Tuấn xảy ra chuyện rồi, cô cũng đã hại đứa con trong bụng phải chào đời sớm, chỉ có thể nằm trong lồ ng ấp.

Nếu cô còn không vực dậy, ba đứa trẻ ai chăm sóc?

Nhìn thấy Tống Vy nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc và tâm thái của mình thì Hạ Bảo Châu biết cô đã nghe lọt lời của mình, bỗng chốc trở nên vui mừng.

“Như vậy là đúng rồi, Vy Vy, bây giờ ba đứa trẻ đều chỉ có thể dựa vào cậu, cậu tuyệt đối không thể ngã xuống.” Hạ Bảo Châu thâm ý nói.

Tống Vy c ắn môi dưới, cưỡng ép nở nụ cười: “Tớ biết, tớ sẽ điều tiết cảm xúc của mình, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu?”

“Hiệp dẫn chúng ra ngoài đi ăn rồi, lát nữa mới quay lại.” Hạ Bảo Châu trả lời.

Tống Vy gật đầu, ra hiệu đã biết, sau đó lại nói: “Bảo Châu, tìm một chiếc xe lăn, tớ muốn đi thăm cục cưng.”

Hạ Bảo Châu vốn muốn nói trên bụng của cô có vết mổ, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô, bỗng chốc nói không thành lời.

Thôi vậy, là người mẹ, nếu không để cô nhìn thấy con của mình, vậy cô chắc chắn sẽ không yên tâm nghĩ ngơi.

“Được, cậu đợi chút, tớ đến phòng thiết bị.”

Tống Vy nói cảm ơn.

Không lâu sau thì Hạ Bảo Châu đẩy một chiếc xe lăn vào, đỡ Tống Vy lên xe lăn, sau đó đẩy đến phòng sơ sinh.

Đứng ở bên ngoài phòng sơ sinh, nhìn đứa trẻ cả người đỏ hỏn trong lồ ng ấp, Tống Vy bịt miệng, nước mắt lần nữa không kìm được mà rơi xuống.

Lần này, Hạ Bảo Châu không có ngăn cô khóc.

Bởi vì Hạ Bảo Châu đến lúc này, cũng không ngăn được, đừng nói người mẹ như Tống Vy, ngay cả bọn họ nhìn thấy đứa bé này cũng hai mắt cay cay.

Dù sao đứa bé này thật sự quá đáng thương.

Bàn tay bịt miệng của Tống Vy đang run rẩy, rõ ràng là đang kìm tiếng khóc của mình.

Cô không ngờ đứa trẻ 6 tháng vậy mà bé như vậy.

“Bác sĩ nói rồi, tỷ lệ sống của em bé vẫn rất cao, chỉ cần không xảy ra sự cố, chắc có thể sống được.” Hạ Bảo Châu ở bên cạnh nói.

Tống Vy cụp mắt.

Chắc, cũng tức là nếu xuất hiện chút chuyện gì nữa thì cục cưng có thể ra đi?

Dường như nhìn ra Tống Vy đang nghĩ cái gì, Hạ Bảo Châu để tay lên vai cô: “Yên tâm đi, em bé nhất định sẽ không sao, đừng nghĩ nhiều, tin tưởng bác sĩ, bọn họ là người chuyên nghiệp.”

Tống Vy cười khổ.

Cô ngoài tin tưởng, còn có thể làm gì?

“Bé trai hay bé gái?” Tống Vy hỏi với giọng khàn khàn.

Hạ Bảo Châu mỉm cười đáp: “Bé trai, đặt cái tên đi.”

Tống Vy suy nghĩ: “Nhũ danh của Hải Dương và Dĩnh Nhi lúc bé gọi là Đoàn Đoàn Viên Viên, đứa nhóc này gọi là An An đi, tớ hy vọng nó bình an sống tiếp.”