Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1366



CHƯƠNG 1366

Đây mới là chuyện cần phải chú ý nhất hiện giờ.

Tống Vy cắn môi: “Hay là như vậy đi, tôi lát nữa gửi cho anh một video.”

“Video?” Trình Hiệp có chút không hiểu.

Tống Vy gật đầu: “Bên ngoài đều biết Hạo Tuấn thường ra nước ngoài cùng tôi, nếu đám người Đường Hạo Minh thật sự tiết lộ tin tức Hạo Tuấn mất tích ra thì chúng ta buộc phải nghĩ ra cách xử lý, chứng minh với bên ngoài Hạo Tuấn không có mất tích, mà cách duy nhất chứng minh chính là làm giả, chỗ tôi có video Hạo Tuấn chơi với hai đứa trẻ, tôi bảo Hải Dương chỉnh sửa thời gian của video và lời mà Hạo Tuấn nói trong video, như vậy chắc có thể tạm thời giấu được.”

Mắt của Trình Hiệp chợt sáng lên: “Cách này không tồi, ngộ nhỡ tin tức tổng giám đốc mất tích truyền ra ngoài, chúng ta có thể công bố video này để biểu thị tổng giám đốc không có mất tích, mà lại ra nước ngoài rồi.”

“Không sai.” Tống Vy ừ một tiếng.

Tống Hải Dương vỗ ngực: “Mẹ, giao cho con, để con chỉnh sửa video, nhất định sẽ không để người khác nhìn ra là giả.”

“Được, nhờ vào con rồi Hải Dương.” Tống Vy sờ mặt của đứa trẻ.

Tống Hải Dương mỉm cười lắc đầu: “Vì ba, nên ạ.”

Tống Vy mỉm cười, sau đó đưa điện thoại cho cậu bé: “Đi thôi.”

“Được, con đi ngay.” Tống Hải Dương cầm điện thoại, chạy tới trước máy tính.

Đây là phòng bệnh cao cấp, máy tính TV… trong phòng nghỉ đều đầy đủ.

Tống Hải Dương mở máy tính ra, kết nối với điện thoại, sau đó bắt đầu thao tác.

Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu dẫn theo Tống Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh.

Tống Vy không nhìn thấy, chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, nhìn ngây lên trần nhà, trong lòng tràn ngập sự mong nhờ và lo lắng về Đường Hạo Tuấn.

Hạo Tuấn, anh rốt cuộc đang ở đâu?

Trong nước, trong bệnh viện của trấn nhỏ.

Giang Vân Khê nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh ở trên giường bệnh, cũng không khỏi trở nên lo lắng.

Cô ta gọi bác sĩ tới, hỏi người đàn ông tại sao chưa tỉnh.

Bác sĩ mở mí mắt của người đàn ông ra xem, lại kiểm tra một lượt, sau đó đáp: “Phần đầu của anh này chịu va đập nghiêm trọng, cụ thể khi nào tỉnh lại không ai nói rõ được, có lẽ lát nữa sẽ tỉnh, có lẽ vài ngày nữa thì sẽ tỉnh, nếu cô Giang thật sự lo lắng, có thể đưa anh này đến bệnh viện trong thành phố lớn, ở đó thiết bị y tế hiện đại hơn, cũng có lợi cho anh này.”

“Không được!” Giang Vân Khê thẳng thừng từ chối.

Không thể đến bệnh viện trong thành phố lớn.

Ngộ nhỡ có người từng thấy anh, vậy anh chẳng phải sẽ bị đưa đi sao.

Như vậy tuyệt đối không được.

Bác sĩ thấy Giang Vân Khê từ chối như vậy, liếc nhìn cô ta với ánh mắt hơi kỳ lạ.

Người đàn ông này không phải là bạn trai của cô ta hay sao?

Tại sao lại từ chối đưa bạn trai đến bệnh viện lớn để khám bệnh chứ?

Có điều chuyện nhà của người ta, một người ngoài như anh ta tuy không hiểu, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, đẩy mắt kính trả lời: “Nếu cô Giang không muốn, vậy thì thôi, may mà sức khỏe của anh này cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị tổn thương khá nghiêm trọng, đợi thêm xem sao, nếu vài ngày nữa còn không tỉnh, cô Giang vẫn là đưa đến bệnh viện lớn để chẩn đoán thì tốt hơn.”