Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1372



CHƯƠNG 1372

Thông báo rút khỏi cuộc thi được công bố trên trang web chính của cuộc thi vào 9 giờ sáng ngày hôm nay, ngay lập tức, cả thế giới mọi người đều chú ý vào cuộc thi đấu này, cũng biết Tống Vy và Trần Châu Ánh đã rút khỏi cuộc thi.

Biết được Tống Vy là vì đứa bé xảy ra chuyện mới rút khỏi cuộc thi thì mọi người đều hiểu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao thực lực của Tống Vy và Trần Châu Ánh mọi người đều nhìn thấy, so sánh với bốn nhà thiết kế kia, nếu cạnh tranh vị trí quán quân, cuộc thi nhất định rất hay rất kịch tính.

Nhưng không ngờ, cuối cùng vậy mà kết thúc như vậy.

Hiệp hội thiết kế trong nước còn gọi điện cho Tống Vy, bày tỏ sự quan tâm an ủi.

Tuy Tống Vy rút khỏi cuộc thi khiến hội trưởng hiệp hội cảm thấy rất đáng tiếc, có điều cũng có thể hiểu Tống Vy, với lại, tuy không giành được quán quân, nhưng á quân 2 cũng đủ rồi.

Dù sao nhiều mùa thi đấu quốc tế như vậy, trong nước đừng nói lọt được vào top 3, ngay cả vòng tứ kết cũng không lọt vào được.

Tống Vy tham gia, không những lọt vào bán kết, còn lấy được vị trí á quân 2, chỉ là vì nguyên nhân sức khỏe mới đành phải rút khỏi cuộc thi, thật sự đã rất giỏi rồi, bọn họ cho dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không tư cách trách cô.

“Vy Vy, khi nào về nước?” Trần Châu Ánh cầm văn kiện rút khỏi cuộc thi đi tới bệnh viện cho Tống Vy ký tên.

Tống Vy vừa ký tên của mình, vừa mỉm cười đáp: “Chuyến bay tối nay.”

“Vội như vậy sao” Trần Châu Ánh ngạc nhiên.

Tống Vy day mi tâm: “Hết cách, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hạo Tuấn.”

“Vậy đứa trẻ thì sao?” Trần Châu Ánh lại hỏi.

Tống Vy đưa văn kiện đã ký xong cho cô ấy: “Hải Dương tôi dẫn về nước, dù sao để tìm Hạo Tuấn, cần thằng bé giúp đỡ, Dĩnh Nhi tôi để lại đây, trước tiên để người giúp việc chăm sóc, còn An An, An An không thể rời khỏi lồ ng ấp, tôi cũng không thể mang thằng bé trở về, trước đó Hạo Tuấn để lại đoàn đội y tế cho tôi dưỡng thai, tôi để bọn họ tiếp tục ở đây chăm sóc cho An An.”

“Như vậy cũng được.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy tôi đưa trả văn kiện này cho ban tổ chức, buổi tối tiễn cô.”

Tống Vy ừ một tiếng.

Sau khi Trần Châu Ánh đi, Tống Dĩnh Nhi đã khóc: “Mẹ, mẹ muốn để con một mình ở lại đây sao?”

“Xin lỗi Dĩnh Nhi, mẹ cũng hết cách, mẹ phải đi tìm ba, không có quá nhiều thời gian chăm sóc con, con ở đây có người giúp việc chăm sóc, mẹ cũng yên tâm, mẹ sẽ gọi điện cho con mỗi ngày, đợi sau khi mẹ tìm được ba, mẹ lập tức đón con về nước có được không?” Tống Vy xoa đầu của con gái, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Hiện nay, cô làm sao muốn để một mình đứa trẻ ở lại đây chứ?

Nhưng cô hết cách rồi, cô phải đi tìm Hạo Tuấn, một khi đi tìm, cô khả năng sẽ không quan tâm tới con, vậy không bằng để đứa trẻ ở đây.

Tống Hải Dương cũng nắm tay của em gái khuyên nhủ: “Dĩnh Nhi, đừng buồn, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được ba, lẽ nào em không muốn tìm ba sao?”

“Em muốn, em nhớ ba rồi.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục.

“Vậy em nghe lời một chút, anh và mẹ không phải là không cần em, chỉ là bây giờ phải tìm được ba trước đã, hiểu không?” Tống Hải Dương ra dáng ông cụ non, nói đầy thâm ý.

Tống Dĩnh Nhi khịt cái mũi nhỏ, gật đầu liên tục: “Em hiểu, vậy anh và mẹ nhất định phải tìm được ba, sau đó đến đây đón em nha.”

“Yên tâm, mẹ sẽ không quên.” Tống Vy ôm con gái vào trong lòng.

Tống Hải Dương cũng ôm: “Anh cũng sẽ không quên, chúng ta móc ngoéo