Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1394



CHƯƠNG 1394

Đường Hạo Tuấn nhận ra cô đang ghen, môi mỏng nhếch lên, tựa hồ rất vui vẻ vì cô ghen.

Suy cho cùng, ghen là vì cô quan tâm đến anh.

“Cô gái đó là ai?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi.

Tống Vy biết anh không có ý gì khác, nhưng vẫn muốn cố ý trêu chọc anh, nên giả bộ không vui nói: “Sao, nghe ngóng cho rõ rồi đem về à?’

Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm, sau đó vươn tay nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng khàn khàn nói: “Anh là người không có gu vậy à? Anh đã có được người phụ nữ đẹp nhất trên đời rồi, làm sao có thể xem trọng mấy cô gái tầm thường khác.”

“Ai mà biết được, nói không chừng ngắm hoa nhà chán rồi, hoa dại bên ngoài dù có xấu đến mấy cũng thơm.” Tống Vy cười nói.

Đường Hạo Tuấn xoa xoa tóc của cô: “Đừng lo lắng, cả đời này anh sẽ chỉ thích hoa nhà thôi.”

“Được rồi, em đều biết.” Tống Vy ôm cánh tay anh, bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Cô gái đó tên là Giang Vân Khê, là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, lúc đi thăm họ hàng, băng qua con sông đó thì phát hiện thấy anh nên cứu anh. Cho dù là có lòng tốt nhưng lại làm lỡ việc tìm thấy anh. Tụi em tận hai ngày trước mới tìm thấy anh, mà cô ấy còn không muốn giao anh ra.”

“Ý của em là sao? Là người của Đường Hạo Minh ư? Cho nên không muốn giao anh ra?” Đường Hạo Tuấn cau mày.

Tống Vy nhìn thấy cái suy nghĩ của trai thẳng như anh, không nhịn được dở khóc dở cười: “Đương nhiên là không phải, cô ấy đã yêu anh rồi nên không muốn chúng em tìm được anh rồi mang anh đi.”

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn càng nhíu mày hơn.

Vì thích anh nên giấu anh đi, ngăn cản người nhà tìm được anh, loại thích này anh không có phúc hưởng.

Mà có rất nhiều phụ nữ thích anh, anh hoàn toàn không đắc ý vì có thêm một người thích mình, thậm chí còn vô cùng ghét bỏ Giang Vân Khê này.

Cho dù cô Giang Vân Khê này cứu anh, nhưng anh không hề có chút xíu hảo cảm nào!

“Trả tiền đền ơn chưa? Chưa trả thì để Trình Hiệp đưa cho cô ấy một khoản tiền coi như cảm ơn cô ấy đã cứu anh.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.

Tống Vy nhún vai: “Lúc tìm thấy anh, em có nói một lần rồi, nhưng mà suy nghĩ của cô ấy rất kỳ lạ, cho rằng em đưa tiền là sỉ nhục cô ấy, nên cô ấy nhất quyết không muốn. Chẳng còn cách nào, em đành để cô ấy suy nghĩ cho kỹ, khi nào nghĩ kỹ rồi thì tới tìm chúng ta.”

Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy cách nói rằng đưa tiền là sỉ nhục người khác.

Có thể thấy, bộ não của Giang Vân Khê không bình thường.

“Thôi kệ đi, để cô ấy suy nghĩ đi. Nếu không nghĩ ra được thì cứ để Trình Hiệp tìm cô ấy, đưa cho cô ấy một căn nhà hoặc một khoản tiền hay thứ gì đó. Ân tình này dây dưa lâu quá cũng không tốt.” Đường Hạo Tuấn nói.

Anh không thích mắc nợ người khác, trả ơn sớm chừng nào thì thanh thản sớm chừng ấy.

Tống Vy ừ một tiếng, sau đó nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của Đường Hạo Tuấn, liền đứng dậy nói: “Em đi rót cho anh một cốc nước để làm ấm cổ họng của anh.”

“Không cần, ở đây có sẵn rồi.” Đường Hạo Tuấn nhướng mắt nhìn môi cô.

Tống Vy phản ứng lại, vừa tức giận vừa buồn cười: “Vừa mới tỉnh mà đã…ưm…”

Cô chưa kịp nói hết lời, Đường Hạo Tuấn đã nắm lấy cổ tay cô một lần nữa.