CHƯƠNG 1427
Đường Hạo Tuấn trả lời: “Thiệp mời làm ban giám khảo của cuộc thi thiết kế trang phục châu Á.”
“Thiệp mời làm bạn giám khảo?” Giọng nói của Giang Hạ cất cao, trên mặt tràn ngập sự kích động: “Sếp Đường, có phải có ý là để Tống Vy đi làm ban giám khảo không?”
Tống Vy nghe thấy lời này, trái tim cũng nhấc lên, sau đó nảy lên: “Làm bạn giám khảo?”
“Không sai, bọn họ bảo em đi làm ban giám khảo.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Giang Hạ vui mừng vỗ tay: “Vậy mà là thật, Vy Vy cậu nghe thấy không? Cậu sắp làm ban giám khảo!”
Bàn tay cầm tấm thiệp mời của Tống Vy đều đang run rẩy, sững sờ gật đầu: “Nghe thấy rồi, tớ nghe thấy rồi!”
Cô ta không ngờ bản thân vậy mà có thể làm ban giám khảo.
Điều này sao không khiến cô vui mừng, làm sao không kích động cho được!
Giang Hạ kéo tay của Tống Vy: “Vy Vy, cậu cuối cùng cũng hết khổ, cậu từng làm ban giám khảo, có nghĩa là cậu sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế rồi, chỉ còn thiếu một bước để trở thành nhà thiết kế chủ chốt hàng đầu!”
Mắt của Tống Vy trở nên ươn ướt vì vui mừng, xem kỹ một lượt thiệp mời: “Phải, tớ cũng không ngờ sự nghiệp của tớ phát triển nhanh như vậy, đúng rồi chồng, anh làm sao lấy được tấm thiệp mời này? Tại sao em trước đó một chút tin tức cũng không nghe thấy?”
Theo lý mà nói, ban tổ chức nếu muốn mời làm giám khảo, sẽ tiếp xúc với giám khảo đó trước, tiết lộ với giám khảo đó là có dự định mời cô làm ban giám khảo.
Nhưng khoảng thời gian này, hoàn toàn không nghe thấy bên tổ chức cuộc thi nào có ý tìm cô.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Là ông Mạc cho em, cũng là quà cưới của chúng ta.”
“Á?” Tống Vy sững người: “Ông Mạc sao?”
“Không sai, anh mời ông Mạc tham gia đám cưới của chúng ta, có điều ông ấy dạo này có hoạt động khác, không đến được, cho nên bảo Mạc Vân đưa cái này cho anh.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu trả lời.
Tống Vy nhíu mày: “Mạc Vân?”
Anh không nói, cô cũng sắp quên người này rồi.
Mạc Vân này kiêu ngạo hống hách, trước đó còn cùng với Tống Huyền vu khống cô trộm dây chuyền, về sau lại tìm cô gây phiền phức ở xưởng vải, cuối cùng tranh lễ phục với cô ở tiệm lễ phục.
Đương nhiên, những chuyện này không tính là gì, điều quan trọng nhất là Mạc Vân cũng có loại tâm tư đó với Hạo Tuấn.
Nhìn ra sự không vui trên mặt Tống Vy, trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia cười.
Rõ ràng, anh rất thích dáng vẻ ghen của cô.
“Vy Vy, Mạc Vân này, là cháu gái của ông Mạc sao?” Giang Hạ bỗng hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Là cô ta.”
Sau đó, cô nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cô ta đến tập đoàn tìm anh sao?”
“Phải.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi, vẻ mặt càng không vui.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, kéo tay của cô, kéo cô vào trong lòng mình, để cô ngồi trên chân của anh.