Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1452



CHƯƠNG 1452

Có một đêm như vậy với anh ta, cô nghĩ, khoảng thời gian yêu thầm đau khổ vất vả này coi như viên mãn rồi.

Sau khi Giang Hạ rời đi không lâu thì Kiều Phàm tỉnh lại.

Anh ta nhìn cơ thể trần như nhuộng của mình, lại nhìn ga giường lộn xộn và mùi kỳ lạ như có như không trong không khí, đâu thể không rõ chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt của anh ta rất âm trầm, khí tức xung quanh càng đè nén đến mức khiến người sợ hãi.

Anh ta vậy mà trải qua một đêm với một người phụ nữ xa lạ!

Người phụ nữ đó là ai!

Kiều Phàm nhìn quần áo trên sàn, cúi người nhặt lên, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, nhịn chứng sạch sẽ mà mặc lại bộ đồ hôm qua lên người, mở cửa đi ra.

Sau khi đi ra, anh ta nhìn số phòng, ghi lại số phòng, đi tới trước quầy lễ tân, hỏi thông tin của người thuê phòng.

Lễ tân nói cho anh ta thông tin của người thuê phòng.

Sau khi anh ta nghe xong, đồng tử co rút, sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Là cô ấy!”

Vậy mà là Giang Hạ!

Nhất thời, trong lòng Kiều Phàm nói không ra cảm giác gì, vốn tưởng rằng là một người phụ nữ lạ, còn rất tức giận, muốn tìm người phụ nữ đó tính sổ.

Nhưng nghe thấy là Giang Hạ, lửa giận trong lòng anh ta giảm đi rất nhiều, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp khó nói.

Anh ta không rõ tại sao tối qua lại là cô ấy.

Có điều…

Kiều Phàm rút điện thoại ra, gọi điện cho Giang Hạ.

Ở một bên khác, Giang Hạ đã đến công ty, sắc mặt của cô có hơi tái nhợt, còn có chút mệt mỏi, dáng đi cũng có hơi kỳ lạ, khiến người khác thấy mà cảm thấy cô đang đi trộm cướp.

“Phó tổng Giang, chào buổi sáng.” Có nhà thiết kế chào hỏi với cô.

Giang Hạ cũng vội đáp lại: “Chào buổi sáng, tôi về văn phòng trước.”

Nói xong, cô vội đi về phía văn phòng của mình.

Khi đi qua văn phòng của Tống Vy, Tống Vy từ trong đi ra.

Nhìn thấy Giang Hạ, sắc mặt của Tống Vy chợt vui mừng: “Hạ, cậu cuối cùng cũng đến rồi, hôm nay cậu tới hơi muộn.”

“Ừ… phải.” Giang Hạ không ngờ trùng hợp gặp phải Tống Vy như vậy, nghĩ tới tối qua Kiều Phàm coi mình thành Tống Vy, sau đó quấn lấy cô cả đêm thì cô có hơi không dám nhìn vào mắt của Tống Vy.

“Vy Vy, cậu có chuyện gì sao?” Giang Hạ cúi đầu, giọng nói có hơi chột dạ hỏi.

“Không có chuyện gì lớn cả, là tớ cần danh sách hàng thiết kế tồn của mùa trước.” Tống Vy mỉm cười đáp.

Giang Hạ gật đầu: “Được, tớ lát nữa gửi mail cho cậu.”

“Ừ.” Tống Vy đáp một tiếng.

Giang Hạ lại hỏi: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tớ về văn phòng trước.”

Chỗ đó của cô quá đau, hơn nữa hai chân cũng không có bao nhiêu sức lực, cần quay về văn phòng ngồi xuống nghỉ ngơi gấp.