Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1464



CHƯƠNG 1464

Tài xế đỗ xe, đưa thẻ ra vào phòng tổng thống cho Đường Hạo Tuấn rồi lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn.

Đường Hạo Tuấn một tay kéo vali, một tay dắt Tống Vy, đi về phía cửa khách sạn.

Đến phòng, điều đầu tiên hấp dẫn Tống Vy, chính là nguyên một mặt tường pha lê.

Xuyên thấu qua bức tường pha lê kia, cô hoàn toàn có thể thu toàn bộ cảnh biển của thành phố này vào mắt.

Tống Vy vội vàng hất tay của Đường Hạo Tuấn ra, chạy tới phía bức tường pha lê kia, chạy đến trước mặt tường pha lê, hai tay chống ở bên trên, đôi mắt tỏa sáng nhìn xem biển cả phía bên ngoài.

Đây là một khách sạn năm sao được xây ở bờ biển, ở đây, có thể thấy rõ tất cả cảnh vật ở bờ biển, bãi cát, nước biển vân vân.

Hiện tại bờ biển còn có không ít người đang chơi, Tống Vy nhìn thấy, cũng có suy nghĩ muốn đổi áo tắm xuống dưới nghịch nước.

Nhưng sau đó lại nghĩ đã muộn như vậy, đành phải bỏ ý nghĩ này đi, đợi ngày mai lại nói.

Đằng sau, Đường Hạo Tuấn đi tới, nhẹ nhàng ôm eo của cô từ phía sau, đặt cằm ở trên vai của cô: “Đẹp như vậy sao? Đẹp đến mức ném cả chồng là anh đi.”

“Đương nhiên đẹp rồi, em vẫn luôn rất muốn đến biển chơi một lần, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại cơ hội tới rồi, đương nhiên em rất hưng phấn.” Tống Vy cũng không quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài nói.

Đường Hạo Tuấn thấy cô đến cả một ánh mắt cũng không cho mình, có chút ghen ghét, bàn tay to tiến vào trong quần áo của cô, đồng thời dùng răng nhẹ nhàng cắn vành tai của cô.

Tống Vy giật mình, vội vàng quay đầu: “Đừng làm loạn, sẽ bị nhìn thấy mất.”

“Không nhìn thấy được đâu.” Đường Hạo Tuấn bỏ qua vành tai của cô, đôi môi mỏng chậm rãi dời xuống, hôn vào cổ của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bức tường này chỉ có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy chúng ta, yên tâm đi.”

Nghe được anh nói như vậy, trong lòng Tống Vy quả thực nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng cô vẫn còn có chút không được tự nhiên vặn vẹo thân thể: “Dù vậy cũng không được, coi như nhìn không thấy, em cũng cảm thấy không quen, luôn cảm thấy bọn họ sẽ nhìn thấy.”

“Anh biết, nhưng như vậy mới kí ch thích không phải sao?” Đường Hạo Tuấn buông cổ của cô ra, ngước mắt nhìn cô.

Tống Vy nhìn rõ lửa nóng trong mắt của anh, hô hấp cứng lại, mặt đỏ rần.

Người đàn ông này, thế mà lại muốn ở chỗ này…

Thấy ánh mắt mở to của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn biết rằng cô đã hiểu ý tứ của chính mình, sau trầm thấp cười hai tiếng, kéo cô lại, sau đó không cho cô cơ hội từ chối, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Một đêm này, hai người cực kỳ điên cuồng, dùng sức ân ái ở phía sau mặt tường pha lê này.

Lúc ban đầu, Tống Vy còn có chút không tự nhiên, cảm thấy người bên ngoài sẽ nhìn thấy bọn họ.

Nhưng sau khi bị người dàn ông này đưa lên thiên đường, cô liền không quan tâm đến điều gì nữa, thỏa thích hưởng thụ.

Đợi đến sau khi kết thúc, cô vùi mình vào trong chăn, xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.

Trời ạ, vậy mà cô lại ân ái với Đường Hạo Tuấn ngay trước mặt của nhiều người như vậy, mặc dù những người kia đều không nhìn thấy, nhưng vẫn rất xấu hổ đó.