Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1487



CHƯƠNG 1487

Người giúp việc lấy áo khoác đắp lên người Tống Vy.

Tống Vy muốn từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại bản thân muốn chạy trốn thì nhất định phải bảo vệ sức khỏe chính mình, không thể bị bệnh, chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng.

Mặc kệ thế nào, cho dù bản thân bị giam cầm ở cái hòn đảo khỉ ho cò gáy này, cô cũng không thể mất đi hy vọng, vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây, cho dù không thoát khỏi, cũng phải nghĩ cách liên lạc với Hạo Tuấn.

“Cảm ơn.” Tống Vy mặc chiếc áo khoác, cơ thể đang có chút lạnh vì gió biển lập tức cảm thấy ấm trở lại.

Người giúp việc lùi về bên cạnh: “Mợ chủ đừng khách sáo, mợ chủ, chúng ta đi về thôi.”

Người giúp việc lặp lại một lần.

Tống Vy nhìn biển trước mặt lần cuối, gật đầu: “Được.”

Hai người xoay người, đi về hướng biệt thự.

Về đến biệt thự, người giúp việc rót cho cô ly nước.

Sau khi nhận lấy, Tống Vy chớp chớp mắt hỏi: “Người giúp việc ở đây chỉ có mình cô sao? Không có người khác à? Ví dụ như vệ sĩ chẳng hạn.”

“Đúng vậy, chỉ có mình tôi.” Người giúp việc gật đầu.

Tống Vy sờ sờ cằm mình.

Xem ra đúng là không có vệ sĩ thật.

Người đưa cô đến đây rất tự tin rằng cô sẽ không chạy đi được, cho nên chỉ sắp xếp một người giúp việc, cảm thấy như vậy là đủ để trông chừng cô.

Tống Vy uống ngụm nước, đặt ly xuống.

Người giúp việc thấy vậy, bèn hỏi: “Mợ chủ có muốn ăn chút trái cây không?”

Tống Vy lắc đầu: “Không ăn đâu, tôi không muốn ăn.”

“Được rồi.” Người giúp việc cũng không khuyên nhủ thêm.

Lông mi rủ xuống, không biết Tống Vy đang nghĩ gì.

Qua vài phút sau, mắt cô đột nhiên sáng lên, nhìn người giúp việc hỏi: “Đồ ăn hồi trưa cũng ngon đó, chỉ có điều rau cải không tươi lắm, không có rau cải tươi sao?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người giúp việc thở dài: “Là như vậy ạ, rau cải trưa cô ăn đều được lấy từ đất liền, sau đó nhanh chóng đưa đến đảo, nhưng mà hòn đảo này cách xa đất liền quá, phải mất hai ngày đi thuyền, cho nên lúc đưa đến đây đã không còn tươi như lúc mới hái xuống.”

Nghe thấy vậy, tim Tống Vy đập rất nhanh.

Quả nhiên, cô đã đoán đúng.

Vừa nãy cô đang nghĩ đồ ăn hồi trưa mình ăn, đa số thức ăn đều không phải lấy từ hòn đảo này.

Nếu đã không phải của đảo, nhất định được đưa tới từ đất liền, nếu đã được đưa đến, ngoài dùng thuyền ra thì dùng máy bay.

Sau đó cô giả bộ dò hỏi, đúng là đã hỏi được, sẽ có thuyền đưa đồ ăn đến hòn đảo này.

Chỉ là không biết bao lâu sẽ đến một lần.

Nghĩ bụng, Tống Vy cố ý hỏi: “Vậy sao? Cách hai ngày đều sẽ đưa rau cải tới à?”

Nếu như là vậy, cô có thể nắm được thông tin của chiếc thuyền đưa rau cải đến, sau đó nhân cơ hội lén lên thuyền rời khỏi đây.